chương 4: 'tiểu Ngôn'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" cho ngươi chết, dám quấy rối bà à " Cố Nhược bắt được thời cơ đá một phát có vẻ mạnh vào hạ bộ của Mạc Ngôn

Mặt anh tái mét, hai tay nắm lấy cô cũng thả ra mà ôm lấy hạ bộ đau nhức của mình, Mạc Ngôn ngước lên nhìn cô với vẻ mặt ai oán.

Cố Nhược chợt chột dạ nhưng cô nghĩ tại sao phải thương cảm cho đồ biến thái chứ? Phải đánh thêm

Thế rồi Cố Nhược còn bồi thêm cho Mạc Ngôn hai đạp nữa sau đó mới thỏa mãn quay đi.

Mạc Ngôn nhìn theo bóng lưng đắc ý của người con gái thì bật cười, sau đó liền nhăn mặt, hít sâu một hơi , " ác thật "

Mạc Ngôn cố gắng rút điện thoại ra, mở danh bạ bấm một số rồi gọi, không đầy hai giây sau thì người bên kia đã nhấc máy

" gì vậy? Tên xấu xa kia cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả? "

"tới đón tôi "

"này tôi đang ngủ với vợ...."

Mạc Ngôn mất kiên nhẫn tắt máy, hừ có vợ là ngon hả? Ông đây cũng sắp có rồi, chờ đi, " hít...nhưng mà vợ bạo lực quá "

Anh cố nhịn đau ngồi chờ tên ôn dịch kia tới đón, ánh đèn pha chíu thẳng vào mặt Mạc Ngôn, anh khó chịu nheo mắt lại, một người đàn ông mở cửa xe bước ra, một người với khuôn mặt anh tuấn pha lẫn chút hào hoa, trên môi luôn treo nụ cười nhẹ bước tới chỗ Mạc Ngôn, " dưới đất thoải mái lắm sao? "

Người đang nằm dưới đất lạnh lùng nhìn vẻ mặt hả hê của tên mới tới, " cậu có muốn thử độ thoải mái không? "

Một câu hỏi có sức uy hiếp tuyệt đối, chàng trai mới tới lập tức ngưng nụ cười gai mắt của mình lại.

Người đàn ông dìu Mạc Ngôn lên xe, theo hướng bệnh viện mà chạy

" này con mèo nhỏ nào cào cậu bị thương vậy? " tính bát quái của anh lại nổi lên

Mạc Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần thì hé mắt khó chịu, " người của tôi không được gọi lung tung "

" kétt.. " xe đột ngột dừng lại, Mạc Ngôn đang đau nhức xe lại dừng đột ngột làm anh tái xanh mặt hít lạnh một hơi , " Lôi Hùng " anh gầm lên đầy giận giữ

Lôi Hùng lúc này mới nhớ mình đang chở bệnh nhân, cũng đâu phải lỗi của anh ai bảo tên trời đánh này nói ra những lời kinh khủng như vậy kia chứ, tên này chúa ghét con gái, vậy là không phải là con trai chứ ???

" thôi ngay cái ý nghĩ trong đầu cậu đi, Cậu đừng quên tôi có từng học bên khoa tâm lý đấy "

Lôi Hùng ngay lập tức dừng ngay điệu cười quái gở không kiềm được mà lộ ra của mình .

-------------- -----

Ngay lập tức Mạc Ngôn đã được trưởng khoa đích thân khám ' tiểu Ngôn '

" không sao, chỉ bị tổn thương nhẹ, kiên cử quan hệ tình dục trong một tuần, thoa thuốc đều đặn sáng tối là sẽ khỏi " vị bác sĩ lớn tuổi thản nhiên kết luận

" khụ khụ.. Bác có cần phải nói thẳng ra thế không, tế nhị không được à? " Lôi Hùng đang uống nước liền bị sặc ho khan vài cái, bất đắc dĩ nhìn vị bác sĩ già

" tôi là bác sĩ có gì phải ngại, vả lại cậu ta là người nghe chính, cậu ta không ý kiến cậu ý kiến gì, mà cậu không khám bệnh vào đây chi? " vị bác sĩ đưa phiếu khám bệnh lại cho Mạc Ngôn, khó chịu nhìn Lôi Hùng

" thì tôi chỉ muốn biết bạn tôi có bị sao không thôi " Lôi Hùng ấp úng rồi vọt đi mất

Mạc Ngôn không còn lời nào để nói thằng bạn của anh, không hiểu sao hai người chơi được với nhau, anh lại nhìn ông bác sĩ một cái rồi cũng đứng dậy khó khăn ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng Lôi Hùng lập tức lại đỡ lấy Mạc Ngôn đang khó khăn đi lại, " này có khi nào cậu không thể nữa không? "

" im miệng " Mạc Ngôn giận giữ rít qua kẽ răng, Lôi Hùng thấy anh tức giận liền ngậm miệng, không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn đưa Mạc Ngôn về tận nhà rồi nhanh chóng về với vợ .

____________

Cố Nhược về tới nhà liền tắm, ăn một chút gì đó trong tủ lạnh rồi lại quầy rượu rót một ly ngồi nhâm nhi.

Đột nhiên cô lại nghĩ tới tên cảnh sát lang băm mà bị cô giáo huấn kia, không biết tiểu đệ đệ của hắn có sao không? Lỡ đâu cô phế hắn rồi hắn lại bảo cô chịu trách nhiệm thì sao?

Nghĩ xong cô liền bật cười, cô đang nghĩ đi đâu vậy chứ? Hắn mà muốn một con gái điếm sao? Không chỉ hắn cho dù ai cũng không muốn.

Cố Nhược bật cười, nước mắt rơi xuống cô liền gạt đi

Khóc, khóc thì có ích gì cũng không rơi ra kim cương được

Cố Nhược mệt mỏi đi vào phòng tắt đèn rồi nhắm mắt ngủ, ngày mai cô còn rất nhiều việc để giải quyết.

Vài hôm sau đó Cố Nhược vừa mới thức dậy, bên ngoài có tiếng gõ cửa liên tục, cô khó chịu nhíu mày cô ghét ai làm phiền mình vào buổi sáng, nhưng cô nghĩ là có chuyện gấp nên cũng kiên nhẫn khoát áo choàng lụa che đi tấm lưng trần quyến rũ đi ra mở cửa

Vừa mở cửa thì một bóng đen ùa tới, theo phản xạ Cố Nhược liền né người, người tới loạng choạng một lát mới đứng vững, ai oán nhìn Cố Nhược ," chị, người ta xém chút là ngã rồi "

" nói tới đây làm gì? Còn dắt thêm người "

" chị 3" một đám người đồng thanh hô thật to

Cố Nhược giật mình trừng mắt, " câm mồm "

" vâng " cả đám lại đồng thanh

Gân nơi thái dương Cố Nhược nổi lên, tức giận xách cổ áo của Lâm Nhi kéo cô ra ngoài

" khoan...khoan...chị em có việc mới tìm chị mà "

Sau câu la hét của Lâm Nhi, thì Cố Nhược mới buông tay, " có gì thì nói nhanh, nếu chuyện muốn nói không quan trọng thì... "

Lâm Nhi rùng mình, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình sắp nói thì an tâm lại

" chị tối hôm qua nghe nói có thuộc hạ nhìn thấy tên cảnh sát ăn hiếp chị, nên anh Lục đi tìm tên cảnh sát đó tính sổ rồi " Lâm Nhi gấp gáp kể

" vậy sao? Có chuyện như vậy mà đến tìm tôi muốn chết! " Cố Nhược phiền phức đống cửa

" chị, tên cảnh sát đó là người có máu mặt, anh Lục mà đánh anh ta, sẽ không tốt đâu, chị...chị" Lâm Nhi gọi với vào, nhưng người bên trong nữa điểm cũng không phản ứng

" chị 3 thật nhẫn tâm anh Lục đang gặp rắc rối mà chị ấy vẫn mặc kệ " một tên đàn em bất bình lên tiếng

" muốn chết! " Lâm Nhi đang gõ cửa thì nghe thấy vậy, quay người sang đưa chân đạp tên thuộc hạ vừa nói câu đó, khiến hắn nằm rạp xuống đất ôm bụng đau đớn.

" vậy tính sao đây chị ?" một tên thuộc hạ thấy vậy, biết điều nhẹ giọng chờ phân phó

" hừ! Chị ấy không đi thì mình đi, dù chúng ta không sợ cảnh sát nhưng dính vào chúng cũng hơi rắc rối" Lâm Nhi hừ lạnh, rồi dắt thuộc hạ đi, trước khi đi còn nhìn cánh cửa gổ đóng chặt kia.

Lâm Nhi đem người tới nơi thì thấy, hai người đàn ông đẹp như tranh đang ngồi đối diện nhau trong phòng, một người thì nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, tay thì đang pha trà, một người thì thản nhiên, ngồi vắt vẻo tay chân, cười như không cười nhìn người đối diện, không khí xung quanh hai người nồng nặc mùi thuốc súng.

Lúc này Lâm Nhi mới nhìn rõ người đàn ông đang ngồi đối diện Lục Nhân kia, anh ta là một người có sức hút, mang một cảm giác muốn dựa vào mãnh liệt với phụ nữ, hai người đàn ôn mỗi người một vẻ, làm khung cảnh trở nên đẹp lạ thường, nhưng cũng không át nỗi không khí giữa hai người.

" anh Lục " Lâm Nhi gọi người đàn ông đang nghiêm túc pha trà

" oh mang cả người tới, xem ra anh xem trọng tôi thật rồi " Mạc Ngôn cười hết sức ý vị nhìn Lục Nhân

" câm mồm " dứt câu chén trà trong tay Lục Nhân bay về phía Mạc Ngôn, anh dễ dàng né chén trà, đưa chân hất bàn, Lục Nhân nhanh nhẹn bật người lên đá bay cái bàn, rồi lại ngồi về chỗ cũ, rất nhanh có người chạy ra dọn dẹp hết đóng đổ nát, thay một cái bàn và bộ dụng cụ trà mới.

Lâm Nhi cùng với bọn thuộc hạ nhìn cảnh này, chỉ biết câm lặng, bị thần kinh à, hư rồi dọn, dọn xong đem cái mới, thật không thể hiểu được cuộc sống của phú nhị đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net