CHƯƠNG 2: BỊ TÂM TÍNH GÌ HÀNH?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"TÔI MUỐN Ở LẠI
TUYẾT LÂM SƠN TỰ"

Tác giả: SUNG KÊ
Dịch và biên tập: Pinoneverdie

------------------------------------------

Chương 2: BỊ TÂM TÍNH GÌ HÀNH?
-------------------------

Hiện tại Nghiêm Chấn đang ở nhà bếp, cậu ta không hiểu bị cái gì cứ liên tục lục lọi hết tủ chén đĩa rồi tới tủ gia vị rồi với chỗ chất gỗ. Mà phải nói, các đồng môn đang thổi lửa xào nấu vất vả cho bữa trưa, ấy thế mà cậu ta cứ vào đây phá rối.

"Này Nghiêm Chấn mau tránh xa tôi ra coi chừng bể cả đống chén"

"Nghiêm Chấn cậu làm sao vậy? Củi này tôi đang dùng nấu thức ăn mà?!"

"Ê ê ê...Nghiêm Chấn cậu không được qua đây, tôi tuyệt đối không cho cậu lấy Hoả Nguyên Thảo của tôi....Không không...không được..."

*Mất Hoả Nguyên Thảo vào tay Nghiêm Chấn trong 1 giây*

"Cái tên Nghiêm Chấn làm sao thế?"

"Kệ cậu ta đi. Là lần đầu được trụ trì giao cho việc dạy dỗ người mới, xông xáo chắc được vài ngày"

Nghiêm Chấn miệng không nói một lời, mặt nghiêm trọng, tay chân cướp đồ trong nhà bếp, rồi thản nhiên mang đi, cước bộ như gió ghé vào kho vải, giật lấy hai tấm vải thô dày rồi một mạch trở về phòng.

Vừa bước vào liền nhanh chóng phủ hai tấm vải thô lên người Vương Khải đang nằm quắp trên giường vì lạnh. Ban nãy bị Vương Khải ôm chặt, biết được cậu ta lạnh không phải vừa liền nghĩ ngay tới chuyện sưởi ấm căn phòng. Thật lòng không muốn, nhưng ban nãy quả thật phải mạnh tay đẩy Vương Khải ra rồi ném lên giường cho cậu ta nằm đợi. Gọi là "ném" vì Vương Khải cứ quấn lấy cái "thân ấm áp" đấy như bị dính keo ấy. Giờ nhìn lại, Vương Khải đã ngủ tiếp và sắc mặt có vẻ không ổn lắm. Lần này chắc là do sức khoẻ thật rồi, không phải là do "hợp thời tiết" nữa.

Vội vã đặt bốn cái bếp nung ngay góc phòng, gắp thả vào vài ba cục than cháy sắp lụi, thổi thổi nhè nhẹ mấy cái cho than nóng lên đôi chút. Sau đó xoay người, cho vài cọng Hoả Nguyên Thảo vào ấm trà đợi cho tan. Trà Hoả Nguyên Thảo nước trong như nước lả nhưng uống vào thân nhiệt tăng nhanh. Ở chốn lạnh lẽo như Tuyết Lâm Sơn chính là cần có một loại thảo dược nghịch tính như vậy, đây là bí kiếp chống bệnh tật của toàn thể hoà thượng ở đây.

Nghiêm Chấn không biết bị loại tâm tính gì hành mà tim đập nhanh, đứng đợi nguyên dược tan lại phải đếm từng giây một. Vương Khải bên kia có được cái chăn thô như bắt được vàng, nằm cuộn lại trông rất thảm, khiến cho việc pha trà trở thành thứ làm người ta khó kiên nhẫn nhất.

Xong rồi!

Rót vội vã Hoả nguyên thảo vào tách rồi mở ngay cửa sổ, đưa tách trà ra ngoài hướng về vách núi. Sau 10 giây, tách trà nóng liền bị gió lạnh bên núi thổi cho âm ấm.

*Mau chóng đút cho Vương Khải uống.*

Nhẹ nhàng đỡ cậu ta nằm lại xuống giường, lòng Nghiêm Chấn thở phào một cái nhẹ. Uống nguyên thảo rồi cơ thể sẽ được giữ ấm, ít nhất sẽ không bị cái lạnh chỗ này làm bệnh tật. 

Mà đợi đã! Mình có đang phản ứng thái quá lên không? 

Đôi mày đen rậm của Nghiêm Chấn cau lại rồi giãn ra rồi cau lại, trong đầu loay hoay tự hỏi mình đủ kiểu câu hỏi.

À mà không quá! Vương Khải có nhiều biến cố như vậy, cuộc sống khác người thường nên chăm sóc cậu ta cũng nên đặc biệt một chút, quan trọng là cậu ta trở lại tâm tính bình thường.

"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa phòng.

Nghiêm Chấn mau chóng bị âm thanh kia làm phân tâm rồi quay lại thực tại, nhanh chóng ra mở cửa. Hoá ra là bà Tuệ.

"Chào Vương phu nhân" chắp tay chào.

"Chào Nghiêm Chấn hoà thượng" Bà Tuệ chào đáp lại.

"Tôi đến để chào Vương Khải lần nữa trước khi ra về" Bà Tuệ vừa nói vừa nhìn ra chỗ A Khải đang nằm, lòng không khỏi xót xa. Con bà trước giờ không hề ăn nằm cơ cực, nay nhìn thấy cậu ta lưng nằm giường gỗ cứng như đá, chăn thì đắp loại thô ráp, lòng quả thực đau buồn. Lúc này cố nén lệ mà nói.

"À...à...hoá ra a Khải vẫn còn đang ngủ, thôi đành nhờ cậy hết vào Nghiêm Chấn hoà thượng. Tôi giao nó cho Tông Bát trụ trì cũng như ngài. Mong ngài đối xử tốt với nó."

Nghiêm Chấn nghe xong không biết sao cười vui trong lòng một cái rồi bình thản đáp.

"Vâng, Vương phu nhân cứ yên tâm. Có tôi bà đừng lo. Tuyết Lâm Sơn Tự vốn là nơi để gửi gắm những người có hoàn cảnh giống Vương Khải."

Nghe xong bà Tuệ mắt trợn lên ngạc nhiên, tâm một trận biến động.

"Giống..giống Vương Khải? Ý ngài là sao?"

Lúc này nhận ra đã bị nói hố, Nghiêm Chấn mắt đảo qua lại, rõ ràng chuyện của Vương Khải cả chùa này không ai biết. Nhanh trí đáp.

"À ... Ý tôi là chẳng phải ai đến đây đều có những hoàn cảnh cần Phật pháp sao?"

Bà Tuệ nghe xong dịu đi một chút, cũng bán tính bán nghi không biết Nghiêm Chấn liệu là có ý gì nhưng cũng mặc, đành lặng lẽ chào một lần nữa rồi ra về.

Ở ngoài cổng chùa.

"Tông Bát đại sư, một lần nữa cảm ơn ông."

Bà Tuệ và Mạch Sang Sang gập người cúi chào nghiêm trang, chào xong liền quay lưng đi thẳng tới chiếc xe hơi đang đậu. Nhìn một lát thì cơn nhức đầu ập tới, mắt nhắm lại, ngón tay trỏ vào thái dương mà than.

"Trời Phật! Lại phải đi qua cái đoạn đường nhảy tưng tưng kia rồi mới về tới nhà được sao?"

"Đoạn đường nhảy tưng tưng?" Tông Bát nghe thấy liền thắc mắc.

"Tôi nói ngài nghe, thật chẳng phải là nên có một con đường bằng phẳng hơn cho người khác đến viếng chùa sao?" Bà Tuệ vẫn còn xoa thái dương mà than.

Tông Bát nghe xong cười một cái, liền chỉ ngón tay về phía đường mòn bên trái chùa và nói.

"Vương phu nhân, con đường bằng phẳng mà bà nói vốn đã có từ vài năm trước. Tôi tự hỏi bà ban nãy lên chùa bằng đường gì?"

Nghe xong não bà Tuệ muốn nổ tung, mắt nhìn qua hướng Tông Bát chỉ liền nhìn thấy tấm bảng ghi rõ "ĐƯỜNG LÊN XUỐNG NÚI". Lúc này nhìn qua tiểu Quyết, mắng mỏ một trận.

"Tiểu Quyết chết tiệt! Có đường lên xuống núi bằng phẳng thế này mà cậu chở bọn tôi lên bằng cái con đường gồ ghề tưng tưng kia????!!!"

Tiểu Quyết nghe mắng rụt rè trả lời.

"Tôi.. tôi thật sự không biết, tất cả là do bản đồ trên di động chỉ dẫn"

"Cậu hay lắm! Đang ở chốn Phật tôi tạm tha cho cậu, đợi tới nhà tôi sẽ xem xét coi cậu có nên nghỉ việc hay không"

"Reng reng reng"

Giọng đay nghiến của bà Tuệ nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, hoá ra là của Tông Bát trụ trì.

"Alo? Được được rồi. Tôi sẽ xem lại trên Weibo. Được! Chào."

Bà Tuệ và Mạch Sang Sang hai mắt tròn xoe nhìn Tông Bát đại sư uy nghiêm cầm chiếc smartphone trên tay, cảnh này so với khung cảnh cổ kính đúng kiểu Trung Quốc cổ trang của chùa thì hơi có chút đối nghịch. Ông ta nghe điện thoại xong liền hất cái áo cà sa lên rồi nhét vào túi, lúc này trông thấy 4 con mắt đang nhìn mình ngơ ngơ liền nói bằng cái giọng trầm trầm.

"Sao thế? Chúng tôi ở trên núi tu Phật thôi chứ nào có phải người rừng?"

Nói xong quay lưng đi rồi cất vang giọng.

"Kiến Nhân, con mau đóng tiền mạng Wifi đi, người ta gọi điện bảo thầy kiểm tra tiền cước rồi đấy"

Bà Tuệ một lúc thoáng nghĩ, lên chùa tu tâm mà vẫn còn mạng Wifi để dùng liệu có khiến kẻ học đạo dễ phân tâm quá không? Vương Khải ở đây liệu có tốt? Ái dà, quả thực không biết phải ra sao.

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net