Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn ông khi còn trẻ thường xiên xỏ nhau “chưa đi chợ đã hết tiền”, “súng ông còn bắn được không đấy”, “súng hết đạn”, đến một độ tuổi nhất định, bỗng nhiên phát hiện ra mọi người đều không nói những chuyện hoàn toàn vô nghĩa đó nữa.

Lục Nhất Ba đã đến độ tuổi đó.

Cuộc sống của anh ta rất điều độ, ngủ dậy, đi làm, kết thúc giờ làm việc đều có giờ giấc, thỉnh thoảng phải tiếp khách, lâu lâu đi tập gym, 11 giờ tối đi ngủ đúng giờ. Nhưng gần đây, anh ta có thay đổi, từ sau khi Diệp Kiếm chết, anh ta mắc chứng khó ngủ, tối nào cũng phải chạy bộ hơn 3 ki-lô-mét, cho người mệt phờ ra mới ngủ được.

“Nhất Ba, sao gần đây lúc nào anh cũng cau mày thế?”

Trong văn phòng lớn nhất ở tầng dành cho bộ phận quản lý của khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, Lục Nhất Ba ngồi đờ đẫn trên ghế sofa, người thẳng đơ, ánh mắt vô định nhìn thẳng vào không trung. Chu Kỳ ở bên cạnh lắc tay, anh ta mới bừng tỉnh: “Em vừa nói gì?”

“Em nói… gần đây tại sao lúc nào anh cũng cau mày, từ sau khi Diệp Kiếm chết, anh như thế suốt, không phải là anh có liên quan đến cái chết của Diệp Kiếm đấy chứ?”

Lục Nhất Ba không trả lời câu hỏi của Chu Kỳ, chỉ hỏi: “Em bảo cái tay lãnh đạo bên cảnh sát hình sự, cấp bậc cao hơn Vương Thụy Quân phải không?”

“Vâng, mọi việc anh Quân đều nghe theo anh ta.”

“Thế thì chỉ có thể là anh ta!” Lục Nhất Ba trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi, “Có phải là chính anh ta bảo em cứ tiếp tục mở trung tâm, đợi người đàn ông lần trước tôi dẫn về đến, thì thông báo cho anh ta?”

“Vâng, anh ta nói sẽ không điều tra trung tâm, đồng thời đảm bảo em sẽ an toàn.”

Lục Nhất Ba bực bội kéo bàn nước, lấy một điếu thuốc lá ra châm.

“Không phải là anh đã cai thuốc lá rồi sao?”

Lục Nhất Ba không để tâm đến câu hỏi của cô ta, rít một hơi sâu, để tâm trạng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Chiều em gửi thông tin vào trong nhóm, mấy loại dịch vụ đó của trung tâm đều dừng đi.”

“Dừng mấy ngày?” Chu Kỳ hỏi, cô ta không hề ngạc nhiên về chuyện trung tâm đóng cửa, thỉnh thoảng, những lúc phong ba bão táp, trung tâm đều tạm dừng kinh doanh vài ngày.

“Không biết, tạm thời không mở nữa.” Lục Nhất Ba thở hắt ra một hơi.

“Không mở nữa? Thế thì mỗi ngày tổn thất bao nhiêu tiền ạ!”

“Bây giờ tình hình thế này, còn lăn tăn tiền bạc gì.”

“Nhưng…” Nét mặt Chu Kỳ lộ vẻ khó xử, “Cái tay lãnh đạo của đội cảnh sát hình sự bảo em phải tiếp tục mở, đợi vị khách đó đến thì thông báo cho anh ta, chúng ta mà đóng cửa trung tâm, chẳng phải là đắc tội với đội cảnh sát hình sự ạ?”

“Em hiểu cái gì, nếu em giao vị khách đó cho đội cảnh sát hình sự thật, thì toi ngay!”

“Người đó là ai?”

“La Tử Nhạc, Chủ tịch thành phố Tam Giang Khẩu.”

“Chủ tịch thành phố!” Chu Kỳ nuốt nước bọt, “Ông ta… là bạn của anh Vinh ạ?”

“Có khách VIP nào không phải là bạn của anh Vinh!”

Chu Kỳ lộ vẻ hoảng sợ: “Thế… Thế tại sao đội cảnh sát hình sự lại động đến Chủ tịch thành phố?”

Lục Nhất Ba thở dài một tiếng, “Đến chủ tịch thành phố anh ta cũng dám động tới, quả nhiên là từ trên tỉnh xuống.”

“Nhất Ba, anh nói cho rõ xem nào, lúc thì thế này, lúc lại thế kia, em chẳng hiểu gì.”

“Tôi đang đau đầu đây, em đừng hỏi nhiều nữa.”

“Mình ở bên nhau lâu thế rồi, anh còn sợ em nói ra à?” Chu Kỳ dẩu môi, nắm lấy cánh tay Lục Nhất Ba, dịu dàng nói.

Lục Nhất Ba phiền não, vừa vỗ vào tay cô ta vừa nói: “Những cái này đều là chuyện làm ăn của anh Vinh và Lang Bác Văn, sau này sẽ kể dần cho em nghe. Việc đội cảnh sát hình sự đến tận nơi, tạm thời em đừng nói với người của anh Vinh.”

Chu Kỳ nhìn nét mặt anh ta, biết chuyện này liên quan đến nhiều bên, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ khuyên anh ta: “Nhất Ba, lần này trung tâm đóng cửa, hay là anh bàn luôn với anh Vinh, trả lại khách sạn cho họ, đằng nào thì mình cũng đã kiếm đủ tiền cho cả đời rồi.”

Lục Nhất Ba cắn môi, một lúc lâu sau, lắc đầu: “Anh Vinh để anh đứng tên khách sạn, là vì anh ấy tin tưởng vào anh. Những năm qua, số tiền hoa hồng anh ấy cho chúng ta cũng không ít, tiền - có phải tự dưng mà có đâu…”

Lúc này, điện thoại di động của Lục Nhất Ba đổ chuông, màn hình hiển thị là Hồ Kiếm Nhân. Anh ta nghiến răng, ngồi thẳng người lên, nghe điện thoại, chỉ thấy Hồ Kiếm Nhân hỏi: “Anh Ba có ở công ty không?”

“Tôi có.”

“Thế thì nửa tiếng nữa tôi và Bác Văn qua văn phòng anh một chút.”

“Được, tôi đợi các anh.” Lục Nhất Ba làm ra vẻ thoải mái đáp lời, sau khi ngắt điện thoại, anh ta lại trở về bộ dạng đầy tâm tư nặng nề. Anh ta trầm ngâm giây lát, khoát tay bảo Chu Kỳ đi ra.

Không lâu sau, ba người đàn ông đẩy cửa bước vào.

Người dáng to cao bước vào đầu tiên chính là Lang Bác Văn, đối tác của Chu Vinh, mặc dù Chu Vinh luôn ở vị trí số một, nhưng Lang Bác Văn cũng là ông chủ lớn nổi tiếng ở Tam Giang Khẩu. Người bên cạnh anh ta, mặt mũi nhang nhác anh ta, trông thư sinh hơn nhiều, chính là Lang Bác Đồ, em ruột anh ta, làm cho anh mình trong công ty. Người còn lại tất nhiên là Hồ Kiếm Nhân, tâm phúc của Chu Vinh.

Dĩ nhiên cả ba người này đều rất quen thuộc đối với Lục Nhất Ba, không khách khí gì nhiều, Hồ Kiếm Nhân đóng cửa văn phòng lại, mấy người cùng ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Anh Ba, có một việc cần hỏi lại anh, có phải là cảnh sát đã đến trung tâm tìm gặp Kỳ Kỳ[12] không?” Hồ Kiếm Nhân đi thẳng vào vấn đề.

Lục Nhất Ba không khỏi giật mình, trong đầu rộn lên những suy nghĩ, cảnh sát đến gặp Chu Kỳ mặc thường phục, việc này cũng rất kín đáo, thậm chí Chu Kỳ nói, ông ta mới biết được tình hình, Chu Kỳ tất nhiên sẽ không nói cho người khác. Nhưng Hồ Kiếm Nhân lại biết chuyện này, có nghĩa là, có tai mắt khác được bố trí ở khách sạn của họ, Chu Vinh giao khách sạn cho anh ta lo liệu, sợ là cũng không hoàn toàn yên tâm về anh ta.

Bị ba người nhìn chằm chằm, Lục Nhất Ba không thể suy nghĩ quá lâu, đành gật đầu thừa nhận: “Chắc là cái tay Trương, Phó trưởng giám đốc Công an thành phố, đích thân đến, còn dẫn theo ba cảnh sát hình sự mặc thường phục.” Anh ta dừng lại giây lát, vội giải thích, “Mấy hôm nay tôi có việc bên ngoài, việc này tôi cũng vừa mới biết, chưa kịp nói cho anh Vinh.”

Lang Bác Văn cười cười, khoát tay: “Không sao, anh em một nhà không phải căng thẳng. Mà cái tay Phó trưởng công an Trương gặp Kỳ Kỳ làm gì vậy?”

“Anh ta hỏi về chuyện Diệp Kiếm, hỏi Kỳ Kỳ đã bao giờ thấy Diệp Kiếm đến trung tâm chưa, Kỳ Kỳ nói là chưa.”

Ba người nhìn nhau, Hồ Kiếm Nhân lấy làm lạ, hỏi: “Họ điều tra Diệp Kiếm, sao lại hỏi đến trung tâm?”

Lang Bác Văn cau mày: “Đúng thế, thằng Diệp Kiếm không thích món này, lần trước anh dúi cho nó một tấm thẻ VIP, tôi thấy nó chưa đến lần nào.”

Lục Nhất Ba lắc đầu: “Tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại đến trung tâm để hỏi về chuyện Diệp Kiếm.”

Cậu em trai Lang Bác Đồ ở bên cạnh chằm chằm nhìn về phía Lục Nhất Ba, anh ta tạo cho người khác cảm giác âm trầm thâm hiểm, giọng nói cũng ghê gớm: “Anh Ba, có phải là chuyện Diệp Kiếm đúng là có liên quan đến anh?”

Lục Nhất Ba ngớ ra, lắc đầu mạnh: “Làm gì có chuyện đó, sao tôi lại giết Diệp Kiếm!”

Hồ Kiếm Nhân cười thành tiếng: “Anh Vinh đã nói rồi, nếu anh ấy biết ai giết Diệp Kiếm, anh ấy nhất định sẽ trả thù cho Diệp Kiếm!”

“Tôi…” Lục Nhất Ba nhìn ba người, “Tôi thực sự không liên quan gì đến cái chết của Diệp Kiếm!”

Lang Bác Văn cười ha hả: “Anh em một nhà có gì mà căng thẳng! Hồ Kiếm Nhân đùa anh thôi.”

Lục Nhất Ba mím môi.

Cậu em Lang Bác Đồ chằm chằm quan sát anh ta vài giây, nhìn anh ta vẻ nghi ngờ: “Cảnh sát phá án, cũng không phải là cứ húc lung tung vô căn cứ đâu, cảnh sát tìm đến trung tâm vì chuyện Diệp Kiếm, chắc chắn trước khi chết, Diệp Kiếm đã để lại thứ gì đó liên quan đến trung tâm. Anh Ba, anh nghĩ kĩ xem, có không?”

Sắc mặt Lục Nhất Ba căng thẳng: “Tôi… tôi không biết, anh ta chưa bao giờ đến trung tâm.”

Lang Bác Đồ cười nhạt một tiếng, nói vẻ thâm hiểm: “Cũng có khả năng mục đích của cảnh sát không phải là trung tâm… mà là anh, mượn danh nghĩa điều tra trung tâm đến tìm anh. Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý bảo anh liên quan đến cái chết của Diệp Kiếm, mà là trên người của Diệp Kiếm liệu có thứ gì của anh, hoặc là, trước khi Diệp Kiếm chết, anh ta và anh có liên hệ một vài việc?”

“Không có… thật sự là không có.”

“Anh khẳng định chắc chắn?”

“Tôi… tất nhiên là tôi khẳng định chắc chắn.” Lục Nhất Ba nuốt nước bọt.

“Thế thì ngoài hỏi về chuyện Diệp Kiếm, cảnh sát còn hỏi gì nữa?” Lang Bác Đồ tiếp tục hỏi dồn, hai người còn lại đều chằm chằm nhìn anh ta.

“Không.” Lục Nhất Ba không nói ra chuyện điều tra Chủ tịch thành phố.

“Anh có chắc chắn không?”

Lục Nhất Ba hít một hơi thở sâu, bực bội nói: “Ý anh là gì, tôi còn nghi ngờ các anh đã giết Diệp Kiếm đấy.”

Lang Bác Đồ cười nhạt, hai tay bắt trước ngực: “Anh thử nói xem, chúng tôi có lý do gì để giết Diệp Kiếm!”

“Vì… không có gì.” Lục Nhất Ba cúi đầu.

Không khí trở nên gượng gạo, ông anh Lang Bác Văn vỗ tay mấy cái, vẻ hiền hậu bao dung: “Nhất Ba, có suy nghĩ gì thì cứ nói ra, chúng ta là anh em bấy nhiêu năm, tuyệt đối không nên nghi ngờ lẫn nhau vô căn cứ.”

Hồ Kiếm Nhân cũng nói theo: “Đúng thế, anh Ba, vừa nãy anh chỉ nói nửa câu, tôi không hiểu.”

Lục Nhất Ba luống cuống, không kịp nghĩ, đành hỏi vặn: “Thế các anh dựa vào đâu mà nghi ngờ tôi giết Diệp Kiếm?”

Hồ Kiếm Nhân cười đáp: “Chúng tôi không hề nghi ngờ anh.”

Lục Nhất Ba nghiến răng, thẳng người dậy, giận dữ nói: “Tóm lại, tôi đã nói rồi, tôi không liên quan đến chuyện Diệp Kiếm, được chưa! Nếu các anh không tin, có thể hỏi Kỳ Kỳ.”

Lang Bác Đồ cười nhạt: “Lời nói của một con điếm tin thế nào được?”

“Anh…” Lục Nhất Ba giận dữ trừng mắt nhìn Lang Bác Đồ.

Lang Bác Văn lập tức đưa tay ra ngăn lại: “Tiểu Đồ, em đừng nói linh tinh, Kỳ Kỳ là bạn gái của Nhất Ba, Nhất Ba nói không có, là không có, anh em bấy nhiêu năm, nếu không tin được, thì còn tin ai? Thôi được rồi, Nhất Ba, cậu cũng đừng giận Bác Đồ nữa, cái mồm nó cậu còn lạ gì.”

Không khí căng thẳng sừng sộ giữa hai bên dịu lại dưới sự dàn hòa của Lang Bác Văn.

Lang Bác Văn vỗ tay mấy cái, cuối cùng đưa ra một liều thuốc an thần: “Nhất Ba, cậu đừng lo, có chú Đông ở đó, một tay Phó trưởng Công an quèn ở Tam Giang Khẩu không làm gì được đâu. Vừa nãy chúng tôi có nghe Kỳ Kỳ nói là đóng cửa trung tâm, anh làm rất đúng, trước khi chúng tôi đến, chú Đông đã nói với anh Vinh, việc kinh doanh ở trung tâm phải dừng lại ngay lập tức, tiền là thứ yếu, chú Đông mới là nền móng vững chắc của chúng ta.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net