Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Lưu Bị bỏ trốn, công an vẫn liên tục điều tra truy bắt, từ cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm, cho đến đồn công an, thậm chí cả cảnh sát giao thông và lực lượng rất đông dân phòng của các bộ phận bên dưới cùng đồng bộ tham gia. Thông tin đáng mừng là điều tra được một số manh mối cho thấy hắn vẫn đang lẩn trốn ở Tam Giang Khẩu, thông tin đáng buồn là ý thức phản điều tra trinh sát của hắn rất tốt, cảnh sát vẫn chưa xác định được chỗ ẩn nấp thực sự của hắn.

Do lần đầu tiên bắt Lưu Bị không bấm thang máy, Tống Tinh trở thành một điển hình về sự ngốc nghếch trong cơ quan, mấy hôm nay tất nhiên chăm chăm nghĩ cách lập công chuộc tội, lao vào công việc ở tuyến trực tiếp bắt tội phạm.

Hôm nay Vương Thụy Quân cùng Phó trưởng công an Trương đi gặp Lục Nhất Ba.

Hai người đều mặc thường phục lái xe đến khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, sau khi xuống xe, Vương Thụy Quân giới thiệu tình hình với Trương Nhất Ngang: “Thông tin tình báo em có được nói là Lục Nhất Ba là một người thật thà chất phác, anh ta là bạn học cũ của Chu Vinh, có điều anh ta khác với Lang Bác Văn, Lang Bác Văn là đối tác làm ăn của Chu Vinh, Lục Nhất Ba thì giống tay chân của Chu Vinh hơn. Khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn trên danh nghĩa là của Lục Nhất Ba, nhưng những người được bố trí làm tai mắt đều nói ông chủ lớn là Chu Vinh. Mà lần trước, anh yêu cầu Chu Kỳ mở cửa câu lạc bộ Thủy liệu để câu Chủ tịch thành phố La, nhưng cô ta không nghe theo chúng ta, trung tâm vẫn mở cửa kinh doanh, nhưng câu lạc bộ bên trong đột nhiên đóng cửa từ chiều hôm qua, nghe nói là tạm thời sẽ không mở nữa.”

“Cô ta dám đóng cửa câu lạc bộ!” Trương Nhất Ngang dừng bước, mặt lộ vẻ tức giận.

“Vâng, em đoán Chu Kỳ đã biết danh tính của La Tử Nhạc, cô ta không dám đắc tội với cả hai bên, cho nên đóng cửa.”

“Thế mà cô ta lại còn ra sức đắc tội với tôi!”

Hai người vào khách sạn, Vương Thụy Quân đi thẳng đến quầy lễ tân: “Chúng tôi muốn gặp Lục Nhất Ba.”

“Anh chờ một chút.” Cô gái ở quầy lễ tân lịch sự trả lời, nhìn khí thế của hai bọn họ, không dám tự quyết định, lập tức gọi quản lý khu vực sảnh đến, thì thầm nói nhỏ mấy câu.

Quản lý khu vực sảnh là một phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, mỉm cười rất chuyên nghiệp: “Cho hỏi, hai anh có hẹn trước với ông chủ Lục không ạ?”

“Không.” Vương Thụy Quân ưỡn thẳng ngực, làm ra vẻ “thế thì sao”, lấy thẻ cảnh sát ra giơ lên trước mặt cô ta, “Chị nói với Lục Nhất Ba, tôi là Vương Thụy Quân ở Đại đội cảnh sát hình sự Công an thành phố Tam Giang Khẩu, tôi muốn gặp anh ta hỏi tí việc.”

Vừa nghe nói là cảnh sát, quản lý bộ phận sảnh không dám khinh suất, vội đi vào trong quầy lễ tân, nhấc máy điện thoại, khẽ tiếng nói một lúc lâu, sau khi dập máy, vẻ mặt rất có lỗi, nói: “Hai lãnh đạo, thật sự xin lỗi, tổng giám đốc Lục không có ở công ty, các… các anh tìm anh ấy có việc gì ạ?”

Trương Nhất Ngang nhìn lên trần, cười nhạt: “Đừng nhiều lời, Lục Nhất Ba ở ngay trên tầng, chị hỏi lại anh ta xem anh ta định cho chúng tôi lên trên tầng bây giờ, hay là mời anh ta đến cơ quan chúng tôi nói chuyện.”

Quản lý nuốt nước bọt, vội gọi điện thoại, lần này rất nhanh, sau khi ngắt máy, cô ta vội dẫn hai người đi thang máy, đưa đến trước cửa văn phòng của Lục Nhất Ba.

Lục Nhất Ba đích thân ra mở cửa, cố nặn ra gương mặt tươi cười mời hai người vào, sai người mời trà rót nước.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ, Lục Nhất Ba đưa mặt nhìn hai người mấy giây, dù sao cũng là người làm ăn, đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, không cần giới thiệu, anh ta cũng biết sơ sơ về danh tính hai người.

Anh ta nhìn Vương Thụy Quân, cố tình tỏ ra thân quen: “Anh chắc hẳn là anh Quân?”

Vương Thụy Quân vừa nghe thấy cách xưng hô “anh Quân” đã thấy đau đầu, ho mạnh một tiếng, mặt hằm hằm: “Tôi là Đại đội phó đại đội cảnh sát hình sự Vương Thụy Quân!”

“Còn anh chắc hẳn là Phó trưởng công an Trương?” Anh ta quay về phía Trương Nhất Ngang lấy lòng.

“Anh hiểu rất rõ về tôi nhỉ, chắc là Chu Vinh nói cho anh biết.” Trương Nhất Ngang rất không khách khí, “Vừa nãy chẳng phải là giám đốc khu vực sảnh nói anh không có ở khách sạn à, sao, lại về rồi, anh có luyện phép phân thân hả?”

“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi các anh!” Lục Nhất Ba khum tay xin lỗi liên miệng, mặt thoáng lộ vẻ khổ sở, đưa ra lý do vạn năng, “Thật sự ngại quá, hôm nay tôi bị viêm đường ruột, vừa nãy còn bị Tào Tháo đuổi, sợ gặp lãnh đạo không được hay, nên mới bảo quản lý bộ phận sảnh nói vậy.”

Trương Nhất Ngang bĩu môi, nhưng không bảo anh ta lấy phân đi xét nghiệm xem có đúng là viêm đường ruột không, vờ như vô tình hỏi: “Sao các anh lại đóng cửa câu lạc bộ Thủy liệu ở tầng dưới?”

“Có đóng cửa đâu, vẫn kinh doanh bình thường mà.”

Trương Nhất Ngang nhìn Vương Thụy Quân, Vương Thụy Quân nghiêm giọng hỏi: “Chúng tôi hỏi về câu lạc bộ bên trong trung tâm!”

“Câu lạc bộ gì cơ?” Lục Nhất Ba đưa hai tay ra, vẻ mặt hoàn toàn vô tội.

Vương Thụy Quân trợn mắt nhìn ông ta: “Có cần tôi gọi Chu Kỳ đến hỏi không?”

“Chuyện…” Lục Nhất Ba nghẹn họng, biện minh quanh co trước mặt hai cảnh sát có cấp bậc này rõ ràng không phải là hành vi sáng suốt, liền chuyển sang giải thích, “Thưa lãnh đạo, nói thật lòng, gần đây tôi mới biết nhân viên trong câu lạc bộ Thủy liệu ở dưới tầng tự ý triển khai những dịch vụ không văn minh, thậm chí phạm pháp. Tôi quản lý khách sạn, phải quan tâm đến uy tín của khách sạn, cho nên sau khi biết thông tin, tôi lập tức yêu cầu họ dừng những dịch vụ phạm pháp! Còn về tình hình tồn tại trước đây, cần phạt tiền hoặc xử lý, khách sạn chúng tôi nhất định sẽ hợp tác!”

“Hóa ra là anh bảo Chu Kỳ đóng cửa câu lạc bộ.” Trương Nhất Ngang gật đầu mạnh, nói, “Thông thường ông chủ phía sau các câu lạc bộ đều giải thích như vậy, trước đây khi tôi làm ở Công an tỉnh, mấy đối tượng bị bắt đều nói như vậy, cuối cùng vẫn bị xử hình sự. Nhưng anh đừng lo, dính đến mảng này, luật xử nhiều nhất là vài năm, rất ít khi trên mười năm.”

“Tôi…” Lục Nhất Ba bị hai người nhìn chằm chằm, lại bị đối phương đe dọa thẳng băng, đành cười gượng.

“Chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, không quần chúng lại bảo cảnh sát chúng tôi chỉ biết chống mại dâm mà ông chủ kinh doanh mại dâm ngồi ngay trước mặt cũng không bắt. Ông chủ Lục, hôm nay đột ngột đến tận nơi hỏi thăm, chủ yếu muốn hỏi anh mấy câu, anh đừng căng thẳng, nhưng, anh phải nói thật với chúng tôi!”

Lục Nhất Ba bị anh ta trừng mắt nhìn, mặc dù anh ta đã lăn lộn làm ăn nhiều năm, nhưng đối diện với vị cảnh sát hình sự có vị thế, về mặt khí thế, vẫn hoàn toàn bị lấn át, anh ta nuốt nước bọt, gật đầu.

“Khách sạn này là của anh phải không?”

“Là… là của tôi, anh có thể xem giấy phép kinh doanh, chín mươi phần trăm là của cá nhân tôi, còn mười phần trăm là của mấy công ty nữa.”

“Tôi muốn hỏi là, chín mươi phần trăm cổ phần đó là của cá nhân anh, hay là giữ hộ người khác?”

“Là… tất nhiên là của cá nhân tôi, không có người khác.”

“Thế thì tốt, nếu sau này xảy ra chuyện, chỉ có một mình anh chịu trách nhiệm.”

Lục Nhất Ba ngớ ra mấy giây, sợ sệt thăm dò: “Ý của anh, tôi không hiểu lắm, sau này sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Tình hình có khả năng xảy ra rất nhiều, phòng cháy chữa cháy, rủi ro về an toàn, những nơi công cộng như chỗ các anh, một khi xảy ra sự cố về an toàn, đều là chuyện lớn, nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng, người chịu trách nhiệm sẽ phải chịu án hình sự.” Trương Nhất Ngang nhẹ nhàng nói.

Lục Nhất Ba thở phào, vội vỗ ngực đảm bảo: “Ghi nhớ nội dung giáo dục của chính quyền, luôn nêu cao trách nhiệm an toàn.”

“Mà này, khi nãy quản lý bộ phận sảnh nói anh không có ở khách sạn, nhưng chúng tôi khẳng định anh ở ngay trên tầng, anh có biết vì sao không?”

“Vì… vì sao?”

“Chúng tôi đã theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của anh từ lâu rồi, tối hôm qua anh đi đâu, sáng nay mấy giờ đến khách sạn, chúng tôi đều biết rất rõ.”

Lục Nhất Ba kinh ngạc, lo lắng hỏi: “Tại sao phải theo dõi tôi chặt chẽ?”

“Vì vụ án Diệp Kiếm.” Trương Nhất Ngang nói thẳng, đồng thời quan sát tỉ mỉ mọi sắc thái trên gương mặt anh ta.

“Chuyện Diệp Kiếm có liên quan gì đến tôi đâu.” Lục Nhất Ba nói luôn.

“Thế thì liên quan đến ai?” Trương Nhất Ngang vội truy hỏi.

“Tôi…” Lục Nhất Ba nuốt nước bọt, “Tôi không biết.”

“Anh biết, anh biết rất rõ!”

“Tôi… tôi thực sự không biết.” Lục Nhất Ba kêu oan, “Thưa lãnh đạo, Diệp Kiếm là bạn học cũ của tôi, anh ấy chết, tôi cũng rất đau lòng, nhưng tôi thực sự không liên quan đến chuyện của anh ấy.”

“Tôi hỏi anh, Diệp Kiếm chết vào hôm nào?”

“Vào… nghe nói vào tối hôm chúng tôi cùng ăn cơm.”

“Lúc anh ấy chết, anh đang làm gì?”

“Tôi… chắc là tôi vẫn đang ở bàn tiệc.”

“Ha ha ha,” Trương Nhất Ngang đột nhiên bật cười khiến người khác lạnh xương sống, chỉ vào anh ta, “thấy không, vừa hỏi một cái là lộ tẩy luôn nhỉ?”

Anh ta quay đầu nhìn Vương Thụy Quân, Vương Thụy Quân đang không hiểu ra làm sao, Lục Nhất Ba lộ tẩy? Nhưng thấy ánh mắt lãnh đạo nhìn mình, anh ta cũng lập tức phụ họa: “Anh để lộ rồi đấy, còn không nhanh chóng thành thật khai ra!”

Trương Nhất Ngang chỉ muốn bẫy anh ta, tất nhiên không thể nói là anh ta đã để lộ ra điều gì, mà đã không nói được thì sẽ không nói! Anh ta lấy điện thoại di động ra, mở một bức ảnh, chính là tấm thẻ VIP của trung tâm Thủy liệu tìm được sau khi Diệp Kiếm chết, hỏi: “Anh tự nhìn xem, đây là cái gì?”

“Đây là thẻ VIP của trung tâm ở dưới tầng.”

“Có tác dụng gì?”

“Được ưu đãi giảm giá khi sử dụng dịch vụ.”

“Tôi hỏi anh, là giảm giá hay miễn phí?”

Lục Nhất Ba tái mặt: “Nghe nói là miễn phí, thưa lãnh đạo, đây là dịch vụ của họ, không liên quan đến tôi.”

“Anh nhìn số thẻ đi, đây là thẻ của ai?”

“Tôi… tôi không biết.”

“Đây là số thẻ của Diệp Kiếm.” Trương Nhất Ngang hứ một tiếng, đột nhiên nghiêm giọng quát, “Tôi hỏi anh, thẻ của Diệp Kiếm tại sao lại xuất hiện trong điện thoại di động của tôi?”

Lục Nhất Ba ngớ ra, nghĩ đi nghĩ lại, thẻ của anh ta tại sao lại có trong điện thoại di động của anh, anh hỏi tôi làm gì?

Nhưng Trương Nhất Ngang cứ nhất định hỏi: “Anh nói xem!”

“Tôi… tôi không biết tại sao thẻ của anh ta lại có trong điện thoại di động của anh.”

“Vì chúng tôi tìm thấy tấm thẻ này ở hiện trường xảy ra vụ án Diệp Kiếm bị hại.” Trương Nhất Ngang đưa ra đáp án, tiếp đó lại truy hỏi luôn, “Tấm thẻ này là ai đưa cho Diệp Kiếm?”

“Ồ… tôi nghĩ… tôi nghĩ chắc là Chu Kỳ đưa.”

“Chu Kỳ nói không phải là cô ấy đưa.”

“Thế… thế thì tôi cũng không biết.”

Trương Nhất Ngang chăm chú nhìn anh ta một lúc, bật cười, chậm rãi nói: “Nhưng trước khi Diệp Kiếm bị giết, đã cố sức đến hơi thở cuối cùng viết trên mặt đất ba chữ, đó là tên một người, hai chữ đầu và cuối rất ngoáy khó nhận ra, nhưng chữ ở giữa rất dễ nhận biết, ở giữa là một con số - ‘nhất’.”

Vương Thụy Quân nghe say sưa, chợt ngớ ra trước lời của Trương Nhất Ngang.

Lục Nhất Ba không biết trước khi chết chữ “nhất” mà Diệp Kiếm viết là “Trương Nhất Ngang”, nghe vậy, mặt biến sắc, vội nói: “Thẻ… thẻ là tôi đưa. Nhưng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện Diệp Kiếm bị hại, cho dù anh ấy viết tên tôi, chắc chắn anh ấy cũng không có ý đó.”

“Thế thì có ý gì?”

“Tôi không biết.”

“Anh vừa nói gần đây anh mới biết về dịch vụ của trung tâm Thủy liệu, sao tấm thẻ này lại là anh đưa cho Diệp Kiếm?”

“Tôi…” Lục Nhất Ba há hốc mồm, hoàn toàn không thể giải thích được.

Trương Nhất Ngang chằm chằm nhìn anh ta một lúc lâu, bật cười thành tiếng, chậm rãi nói: “Chúng tôi sử dụng kỹ thuật khoa học cao mới nhất là dữ liệu lớn, tiến hành phân tích chi tiết liên lạc hàng ngày giữa anh và Diệp Kiếm để đưa ra kết luận.”

Vương Thụy Quân hơi cau mày, vắt óc suy nghĩ, một địa phương nhỏ như Tam Giang Khẩu chỗ họ đào đâu ra loại kỹ thuật cao dữ liệu lớn?

“Chúng tôi phát hiện thấy trong vòng hơn một tháng trước khi Diệp Kiếm chết, số cuộc gọi giữa anh và anh ta rõ ràng cao hơn trước đây.”

Vương Thụy Quân đã hiểu, hóa ra điều tra lịch sử cuộc gọi cũng được coi là kỹ thuật cao.

“Tôi và anh ấy chỉ là nói chuyện bạn bè.” Lục Nhất Ba giải thích, “Thật thế! Tôi… lúc đó chuyện làm ăn khiến tâm trạng tôi không vui, gọi cho anh ấy nói chuyện cho khuây khỏa.”

“Chưa từng nghe nói Diệp Kiếm còn có khả năng an ủi tâm lý người khác nhỉ?” Trương Nhất Ngang mỉm cười nhìn Vương Thụy Quân, Vương Thụy Quân kiên quyết bày tỏ quan điểm là chưa từng nghe nói.

“Mỗi một câu nói của tôi đều thật, thưa lãnh đạo, tôi tuyệt đối không dám nói dối nửa câu!”

Trương Nhất Ngang bỗng sầm mặt: “Anh nói lại lần nữa!”

“Tôi… những điều tôi nói đều thật.”

Trương Nhất Ngang chăm chú nhìn vào mắt anh ta mấy giây, Lục Nhất Ba không dám nhìn vào mắt anh ta, quay đầu đi, Trương Nhất Ngang mím môi, đành vẫy tay dẫn Vương Thụy Quân ra về.

“Sếp ơi, thế là về ạ?”

“Không thì sao?”

“Nhìn bộ dạng của Lục Nhất Ba, em thấy…”

“Lục Nhất Ba chắc chắn là không nói thật, đúng không!”

“Đúng thế, mình không hỏi tiếp ạ?”

Trương Nhất Ngang dừng bước, thở dài: “Hôm nay chắc chắn không hỏi được gì nữa.”

“Tại sao?”

“Anh không thấy, lúc đầu anh ta căng thẳng, nhưng về sau lại không căng thẳng nữa, một mực khai như vậy, có thể thấy anh ta đã nghĩ kĩ, nếu chúng ta không đưa ra được chứng cứ thực chất, anh ta sẽ không thay đổi lời khai. Đi thôi, về đã, anh gọi Tống Tinh đến đây, tôi có kế hoạch khác.”

Họ về đến cơ quan, một lúc sau, Tống Tinh đến văn phòng, vừa lên tiếng đã nói: “Sếp ạ, tôi đã nghe Thụy Quân nói chuyện Lục Nhất Ba, anh ta chắc chắn có biết gì đó, tại sao không bắt anh ta về tra hỏi?”

“Bắt về tra hỏi?” Trương Nhất Ngang cười nhẹ nhàng, “Lý do là gì?”

“Phòng chống mại dâm, cái trung tâm Thủy liệu chỗ họ, không phải là do Lục Nhất Ba mở à?”

“Bây giờ câu lạc bộ mại dâm trong trung tâm đó đã đóng cửa rồi, không còn mại dâm nữa, phòng chống thế nào?”

“Thế thì… thế thì tìm mấy tội phạm ở trại tạm giam, bảo họ tự xưng là trước đây đã từng mua dâm ở khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, lấy đó làm lý do để bắt Lục Nhất Ba.”

Trương Nhất Ngang thủng thẳng nói: “Việc làm giả khẩu cung nếu bị điều tra ra, anh có chịu trách nhiệm không?”

“Tôi…” Tống Tinh lập tức đổi giọng, “Tôi đùa thôi, những việc phạm pháp tất nhiên là không làm được, sếp ạ, tôi có một ý, mặc dù câu lạc bộ mại dâm trong trung tâm đã đóng cửa, nhưng trung tâm vẫn mở cửa. Những chỗ như trung tâm Thủy liệu chắc chắn có dịch vụ dạng kích dục, cũng gần với mại dâm! Chúng ta có thể lấy lý do trung tâm Thủy liệu cung cấp dịch vụ kích dục, bắt Lục Nhất Ba về!”

Trương Nhất Ngang lắc đầu, hỏi lại: “Tôi hỏi anh, anh xem phim cấp ba ở nhà, thấy phim hay, chia sẻ với bạn bè, sao anh không bắt luôn chính mình với tội danh truyền bá vật phẩm đồi trụy?”

“Tôi chưa từng chia sẻ!”

“Anh!” Trương Nhất Ngang nuốt nước bọt, câu trả lời của Tống Tinh được điểm tuyệt đối, anh ta chỉ còn cách miễn cưỡng nói: “Nói tóm lại, dù gì Lục Nhất Ba cũng là chủ của một khách sạn năm sao, đằng sau là băng nhóm Chu Vinh, chúng ta liều bắt anh ta với lý do này, rất khó xử lý cho yên chuyện. Nếu bắt anh ta về tra hỏi, anh ta vẫn không nói thật, thì anh làm thế nào, hôm sau vẫn phải trả cho người ta về! Trong tay chúng ta không có chứng cứ thực chất, Lục Nhất Ba sẽ không hé miệng. Việc chúng ta phải làm bây giờ là, tìm ra thứ có tí thực chất, ép Lục Nhất Ba khai ra!”

“Thế thì phải làm thế nào?” Bây giờ Tống Tinh càng ngày càng cảm thấy trí tuệ của Phó trưởng Công an vượt xa mình, mọi việc cứ để Phó trưởng Công an đưa ra ý kiến, ông ta thực hiện là được.

“Rất đơn giản, anh bố trí hai cảnh sát hình sự đi tìm gặp Chu Vinh, trực tiếp hỏi anh ta về vụ án Diệp Kiếm, bắt anh ta cung cấp manh mối.”

“Anh ta cung cấp được manh mối gì, anh ta chắc chắn sẽ không thừa nhận cái chết của Diệp Kiếm có liên quan đến mình.”

“Sao anh lại dốt thế chứ!” Trương Nhất Ngang thở dài, “Tất nhiên là tôi biết Chu Vinh sẽ không thừa nhận, mục tiêu của tôi là Lục Nhất Ba. Anh bảo cảnh sát hình sự nói với Chu Vinh, Lục Nhất Ba nói Chu Vinh và Diệp Kiếm thân thiết như anh em ruột, chắc là anh ta biết một số thông tin gì đó, chính là Lục Nhất Ba bảo các anh đi gặp Chu Vinh.”

Tống Tinh chợt vỡ ra: “Kế ly gián!”

“Ngoài ra, gần đây Lý Tây không có việc gì làm, cho cô ấy đi kiểm tra camera giám sát hằng ngày, theo dõi chặt chẽ hành tung của Chu Vinh và Lục Nhất Ba.”

“Rõ!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net