Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nhất Ngang và Dương Uy thỏa thuận thống nhất về việc bắt Mai Đông lập công chuộc tội, có điều muốn thả anh ta ra, cũng không phải là chuyện dễ.

Bây giờ công tác quản lý nội bộ trong các cơ quan công an rất nghiêm ngặt, cho dù là hành vi phạm pháp thông thường, nếu đã bị ghi vào trong hệ thống, muốn thả người sớm thì phải được tiến hành theo một quy trình từ trên xuống dưới. Tất nhiên, nếu là người vừa mới bị bắt, thông tin vẫn chưa đưa vào hệ thống, thì chỉ cần một câu nói của lãnh đạo là xong.

Dương Uy khiến cho cả nhà ông chủ Phương ra đường biểu tình, ảnh hưởng vô cùng lớn, cảnh sát vừa bắt anh ta đã lập tức liên hệ với viện kiểm sát làm thủ tục bắt giữ, Trương Nhất Ngang muốn thả anh ta, không những cần có sự phê chuẩn của nội bộ cơ quan công an, mà còn phải báo cáo tình hình với viện kiểm sát. Có điều giai đoạn trước xử án, chỉ cần cơ quan công an rút lại lệnh bắt giữ đồng thời đưa ra lý do lập công chuộc tội, viện kiểm sát là cơ quan anh em sẽ không can thiệp.

Nửa tiếng sau, thấy Vương Thụy Quân bước vào văn phòng, báo cáo vẻ không cam tâm: “Sếp Tề lên thành phố rồi, không có chữ ký của anh ấy, chuyện thả Dương Uy không giải quyết được.”

“Anh qua gặp Chánh văn phòng Triệu, bảo anh ấy đóng dấu là được.” Trương Nhất Ngang nhẹ nhàng nói, dù sao đây cũng là nghiệp vụ của cảnh sát hình sự, thông thường đội cảnh sát hình sự nhất trí là được.

“Dạ… em đã gặp Chánh văn phòng Triệu, anh ấy phản đối việc thả Dương Uy.”

“Tại sao?”

“Anh ấy nói Dương Uy dù sao cũng là đối tượng tạm giữ hình sự, không thả được.”

Trương Nhất Ngang bất mãn nói to: “Chúng ta bảo Dương Uy lập công chuộc tội, thả cần câu dài câu cá to. Dương Uy không có tiền án bạo lực nghiêm trọng, sao lại không thả được?”

“Chánh văn phòng Triệu biết về mặt pháp luật, tính chất vụ Dương Uy không nghiêm trọng, có điều Dương Uy khiến cho cả nhà ông chủ Phương ra đường biểu tình, giương biểu ngữ nói công an là ô dù của xã hội đen, kinh động đến chính quyền, Trưởng Công an Tề bị cấp trên gọi lên nói chuyện, nếu bây giờ chúng ta thả Dương Uy ra, dư luận xã hội sẽ tin chắc công an là ô dù của xã hội đen. Chánh văn phòng Triệu đề nghị chúng ta tạm giam Dương Uy khoảng nửa năm, đến lúc đó thả anh ta ra, bảo anh ta dụ Mai Đông, anh ấy kiên quyết không đồng ý thả người bây giờ.”

“Tạm giam nửa năm?” Trương Nhất Ngang cười nhạt, “Giam Dương Uy nửa năm, rồi bảo anh ta tìm lý do lừa Mai Đông về nước, nếu Mai Đông hoàn toàn không có ý thức cảnh giác như vậy, thì đã bị bắt mấy trăm lần từ lâu rồi.”

Vương Thụy Quân khó xử: “Nhưng Chánh văn phòng Triệu nhất định không đồng ý, em cũng không thuyết phục được anh ấy, anh ấy không làm về trinh sát hình sự, không hiểu những khó khăn trong công việc thực tế.”

Trương Nhất Ngang lắc đầu, đứng dậy nói: “Thụy Quân à, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện. Trước đây khi tôi tốt nghiệp trường cảnh sát, vượt qua kỳ thi công chức, thi đỗ làm cảnh sát hình sự một cách suôn sẻ. Kể ra thì cũng khá may mắn, được phân về bộ phận của Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao. Lúc đó Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao vẫn chưa lên tỉnh, còn là Trưởng phòng Trinh sát hình sự ở thành phố Ninh Ba, khi đó một huyện trực thuộc thành phố Ninh Ba xảy ra một vụ án giết người liên hoàn ảnh hưởng vô cùng xấu, vì Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao vốn nổi tiếng trong việc phá các vụ trọng án, nên cấp trên giao cho Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao thành lập ban chuyên án, chuyên điều tra phá vụ án giết người liên hoàn này. Đây cũng là vụ án lớn đầu tiên tôi được kinh qua. Lúc đó chất lượng ghi hình và mật độ của hệ thống thiết bị camera giám sát không thể so sánh với bây giờ, mà thủ đoạn của tội phạm lại cao siêu, năng lực phản trinh sát điều tra rất mạnh, chúng tôi chờ mấy tuần liền nhưng tình hình tiến triển vụ án rất chậm. Đúng vào thời điểm chúng tôi bố trí theo dõi khắp huyện, gấp rút tìm mọi cách tìm ra đối tượng tình nghi, tội phạm lại giết người. Khi đó Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao phải chịu áp lực rất lớn, cấp trên thấy ban chuyên án chúng tôi chưa bắt được hung thủ, mà lại xảy ra thêm án mạng, lại cử thêm một lãnh đạo nữa xuống, thay thế vị trí trưởng ban chuyên án của Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao. Vị lãnh đạo đó hoàn toàn không hiểu gì về trinh sát hình sự, chỉ huy loạn xạ, không có thu hoạch gì, biết là mình không phá được án, sợ phải chịu trách nhiệm, liền tìm cớ rời khỏi vị trí trưởng ban chuyên án, về tỉnh, cuối cùng vẫn phải để Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao chỉ đạo phá án. Kết quả, chỉ mấy hôm đã phá được vụ án, cuối cùng Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao đã bắt được hung thủ nhờ vào năng lực chuyên môn, được biểu dương. Còn vị lãnh đạo không chuyên nghiệp đó thì không còn gì để nói.”

Vương Thụy Quân nghe anh ta kể xong câu chuyện, ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không ngẫm được ra rốt cuộc lãnh đạo có ngầm ý gì. Đành ngượng ngùng rón rén hỏi: “Sếp ạ, chuyện này… chuyện này liên quan gì đến vụ án Dương Uy?”

“Thế vụ án Dương Uy liên quan gì đến chánh văn phòng Triệu! Ông ta phụ trách trinh sát hình sự à? Ông ta chẳng qua là chủ nhiệm văn phòng, đã phá án bao giờ chưa, đã bắt tội phạm bao giờ chưa? Anh đường đường là đại đội phó đại đội trinh sát hình sự, điều tra phá án thế nào lại còn cần ông ta dạy à?”

Vương Thụy Quân lập tức hiểu ra, ngẫm nghĩ giây lát, đội cảnh sát hình sự điều tra phá án thế nào thì liên quan mẹ gì đến chủ nhiệm văn phòng? Nếu cơ quan công an là một công ty, thì chủ nhiệm văn phòng chỉ là vị trí hành chính, cán bộ quản lý nghiệp vụ của công ty nào lại phải nghe theo bộ phận hành chính? Nhưng nghĩ lại, ông ta không chỉ phụ trách hành chính, mà còn kiêm thư ký tổng giám đốc, ông ta phản đối việc thả Dương Uy, chắc hẳn là ý của Trưởng Công an Tề Chấn Hưng? Anh ta còn chưa có gan thách thức quyền uy của Trưởng Công an, đành nói thật: “Em thấy ý của Chánh văn phòng Triệu có khả năng là thái độ của Trưởng Công an Tề, dù gì sếp Tề cũng vì lần biểu tình này mà bị gọi lên nói chuyện, nếu bây giờ thả Dương Uy, sẽ khó ăn nói với sếp Tề.”

“Trưởng Công an Tề?”

Vương Thụy Quân ho một tiếng, khẽ nói: “Em nghe trong cơ quan đồn là sếp Tề có ý kiến về công việc hàng ngày của mảng trinh sát hình sự chúng ta, bao gồm cả việc bắt Lý Phong lần trước, sếp Tề cũng không vui lắm.”

“Chúng ta bắt Lý Phong, tại sao Trưởng Công an Tề không vui?”

Vương Thụy Quân cười gượng: “Bởi vì cả Tam Giang Khẩu đều biết là anh là người bắt Lý Phong, từ đầu đến cuối vụ án này, sếp Tề đều không tham gia, thêm vào đó, bình thường chúng ta cũng không báo cáo với anh ấy về công tác bên mảng trinh sát hình sự, cho nên ở vị trí của anh ấy, về mặt tâm lý kiểu gì cũng thấy khó chịu. Nếu lần này anh trực tiếp làm trái ý anh ấy, em… em thấy liệu có ổn không?”

Trương Nhất Ngang hơi cau mày, trong lòng đã hiểu, tất cả lãnh đạo đều thích thể hiện vị thế của mình, cho dù việc đó anh ta không hiểu, nhưng chỉ đạo mấy câu về mặt nguyên tắc mang tính cấp trên cũng khiến anh ta vui. Lần đầu tiên bắt Lý Phong, Trương Nhất Ngang không hỏi ý kiến Tề Chấn Hưng, sau đó điều tra vụ Diệp Kiếm, vì có khả năng liên quan đến Chu Vinh, cần giữ bí mật, anh ta cũng không xin ý kiến Tề Chấn Hưng, hơn nữa anh ta và Tề Chấn Hưng vốn không cùng dây cùng cánh, hai bên bình yên vô sự đã là rất tốt rồi, nịnh cho ông ta vui thì Trương Nhất Ngang không làm được. Việc hôm nay thả Dương Uy, nếu Trương Nhất Ngang nhất định làm theo ý mình, thì cả cơ quan đều biết hai bọn họ không còn nhìn mặt nhau, sau này làm việc sẽ rất phiền.

Trương Nhất Ngang ngẫm nghĩ một lúc, thở dài: “Chúng ta khó khăn lắm mới dựa vào việc này để thuyết phục được Dương Uy, nếu không tận dụng cơ hội lừa Mai Đông về, sau này muốn tìm cơ hội như thế này là rất khó!”

“Đúng thế ạ.” Vương Thụy Quân cũng thấy rất đáng tiếc, nhưng cũng bất lực không biết làm thế nào.

Trương Nhất Ngang nhìn anh ta: “Bỏ không bắt Mai Đông, anh có tiếc không?”

“Tất nhiên là em tiếc chứ, nhưng thả hay không thả Dương Uy liên quan đến thể diện của Trưởng Công an Tề.” Mặc dù Vương Thụy Quân có tí giảo hoạt trong cư xử với mọi người, nhưng anh ta là cảnh sát hình sự, trong thâm tâm bản năng vẫn muốn phá được trọng án, bắt Mai Đông có ý nghĩa hơn rất nhiều so với giam giữ một thằng Dương Uy.

Trương Nhất Ngang cười, điều anh ta muốn chỉ là thái độ này: “Chúng ta tìm một người tranh luận với Chánh văn phòng Triệu, phân tích tình hình thực tế, trình bày lý lẽ, phân tích quan hệ lợi hại, để Chánh văn phòng Triệu và Trưởng Công an Tề biết một khi bắt được Mai Đông, là công lớn của cả cơ quan, để họ quan tâm suy xét đến tình hình đại cục.”

“Tìm đâu ra người đi thuyết phục đây?”

“Chúng ta phải tìm một người không sợ đắc tội với Chánh văn phòng Triệu và Trưởng Công an Tề.”

Vương Thụy Quân nghĩ ngợi mấy giây, buột miệng: “Bác sĩ pháp y Trần? Ừm… nhưng bác sĩ pháp y Trần không liên quan gì đến vụ bắt Mai Đông, hơn nữa anh Trần cũng không nghe chúng ta đâu.”

Trương Nhất Ngang cười cười, giơ tay ra chỉ vào đầu Vương Thụy Quân, bật ra hai chữ: “Lý Tây!”

Ngay lập tức, hai mắt Vương Thụy Quân sáng rực lên, trong lòng bất giác cảm thán, Phó trưởng công an Trương quả là cao thủ!

Mặc dù về mặt công việc, Lý Tây là một “phế phẩm”, nhưng cũng có thể tận dụng phế phẩm, cô ta là cháu gái của thứ trưởng Bộ Công an, cái tội làm trái ý Trưởng Công an Tề không để cô ta gánh thì còn ai vào đây nữa?

•••

“Để em chịu trách nhiệm lên kế hoạch bắt Mai Đông?” Lý Tây ngồi trên ghế sofa phía đối diện, há hốc mồm nhìn Vương Thụy Quân, tim bỗng chốc đập mạnh.

Từ sau khi xảy ra chuyện Lưu Bị, cô nàng hoàn toàn bị cho ra rìa ở đội cảnh sát hình sự, làm cô nàng mấy hôm nay chỉ còn cách tự lực cánh sinh, một mình mở ra một hướng mới để điều tra Chu Vinh, không ngờ bỗng một ngày lại được giao nhiệm vụ quan trọng, bắt Mai Đông - kế hoạch lớn như vậy giao cho cô nàng phụ trách. Ngay lập tức cô nàng quên phắt chuyện tiếp xúc với Chu Vinh và ngầm điều tra anh ta, có việc tử tế để làm, còn phải một mình buồn bực điều tra Chu Vinh làm gì!

“Cô không bằng lòng à?”

“Em… em… tất nhiên là em bằng lòng, Phó trưởng công an Trương có đồng ý không?” Lý Tây phấn chấn đến mức nói không nên lời.

“Phó trưởng công an Trương tất nhiên là rất cẩn trọng, việc này là tôi tiến cử với Phó trưởng Công an Trương…”

“Cảm ơn anh Quân!” Lý Tây vội lấy lòng Vương Thụy Quân, nhưng lại sinh nghi, “Nhưng tại sao lại tiến cử em?”

“Thứ nhất là cô chuyển đến đội cảnh sát hình sự của chúng ta cũng mấy tháng rồi, những cảnh sát hình sự tích cực và nhiệt tình làm việc như cô tôi rất ít gặp, mọi người đều tận mắt thấy được năng lực của cô, chúng tôi đều cảm thấy cần để cô được rèn luyện nhiều hơn.”

Lý Tây gật đầu liên tiếp.

“Thứ hai là, một kế hoạch quan trọng như kế hoạch bắt Mai Đông, vốn không giao cho một cảnh sát mới như cô, nhưng chúng tôi đang gặp phải một khó khăn rất lớn trong bước đầu tiên của kế hoạch.” Vương Thụy Quân thở dài, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, có khả năng chỉ cô mới quyết được.”

“Khó khăn gì?”

“Khi nãy tôi nói với cô về kế hoạch bắt Mai Đông, cô thấy thế nào?”

“Vô cùng hay!”

Vương Thụy Quân gật đầu: “Kế hoạch này tôi đã nói với Dương Uy, nhưng Chánh văn phòng Triệu không đồng ý thả Dương Uy ra để dụ Mai Đông.”

“Tại sao ông ấy không đồng ý?”

Vương Thụy Quân lắc đầu: “Tôi cũng không biết, ông ấy nhất mực không đồng ý.”

Lý Tây giận dữ: “Không lẽ Chánh văn phòng Triệu là ô dù bảo kê cho Mai Đông ở Tam Giang Khẩu, thảo nào bao nhiêu năm nay không thể bắt được hắn!”

Vương Thụy Quân bỗng ho thành tiếng: “Cũng không thể đổ oan cho Chánh văn phòng Triệu khi không có căn cứ.”

“Bây giờ em phải làm thế nào?”

“Nếu trong ngày hôm nay không thuyết phục được Chánh văn phòng Triệu, thì toàn bộ kế hoạch bắt Mai Đông sẽ đổ bể. Tôi đã gặp ông ấy, bị ông ấy mắng cho một trận. Cô thì khác, cô là con gái, có lợi thế về mặt giới tính, mặt khác Chánh văn phòng Triệu cũng biết chú của cô là lãnh đạo trên Bộ, ông ấy sẽ nể mặt cô. Cô nói với Chánh văn phòng Triệu, kế hoạch này là cô nghĩ ra, nếu không thể thả được Dương Uy, kế hoạch của cô rất khó khăn, vừa mới nghĩ ra đã thành công cốc. Ngoài ra, cô cần tập trung phân tích mối quan hệ lợi hại trong việc bắt và thả Dương Uy, thừa cơ bắt được Mai Đông mới là quan trọng nhất.”

•••

Sau khi rời khỏi văn phòng, Lý Tây lập tức đi gặp Chánh văn phòng Triệu. Mặc dù hầu hết mọi người trong cơ quan đều không biết chú của Lý Tây là lãnh đạo trên Bộ, nhưng mấy lãnh đạo như Chánh văn phòng Triệu đã nghe Trương Nhất Ngang nói từ vụ Lưu Bị lần trước, Tề Chấn Hưng cũng đã dò hỏi thông tin qua cấp trên, đúng là như vậy. Chánh văn phòng Triệu kiên nhẫn nghe Lý Tây phân tích các mối quan hệ lợi hại, ông cũng rất thẳng thắn chân thành, nói rõ với Lý Tây, không thả Dương Uy là do Trưởng Công an Tề vì chuyện này mà bị thành phố cấp trên gọi lên, nếu thả Dương Uy, Trưởng Công an Tề sẽ không thể nào giải thích được. Ông bày tỏ quan điểm rằng mình cũng muốn thả Dương Uy ra để dụ bắt Mai Đông, nhưng việc này cần được lãnh đạo cấp trên phê chuẩn.

Lý Tây nói gãy cả lưỡi vẫn không thay đổi được tâm ý của ông ta, cô nàng không còn cách nào khác đành lấy điện thoại di động, gọi cho thư ký của chú Quách, nói rõ lý do cần giúp đỡ. Đối với lãnh đạo cấp bậc này, việc đó chỉ là chuyện nhỏ, thư ký của thứ trưởng Quách lại quen một vị lãnh đạo Công an thành phố cấp trên của Tam Giang Khẩu, gọi điện thoại phân tích một hồi, đối phương cũng rất tán đồng với quan điểm thừa cơ bắt Mai Đông mới là nhiệm vụ quan trọng trước mắt, đều là người thuộc mảng trinh sát hình sự, hiểu rằng thời gian rất cấp bách, đối với việc đặc thù cần phải giải quyết theo cách đặc thù, lập tức liên hệ với Tề Chấn Hưng, bảo ông ta xử lý. Lãnh đạo cấp trên đã đồng ý, Tề Chấn Hưng tất nhiên cũng đồng ý nhanh chóng cắt bỏ cái nhọt Dương Uy, lập tức bảo Chánh văn phòng Triệu giải quyết.

Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Lý Tây đã cầm văn bản có dấu của Chánh văn phòng Triệu đến gặp Vương Thụy Quân. Vương Thụy Quân không ngờ Lý Tây hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng như vậy, mừng ra mặt, khen ngợi cô nàng một hồi, nhưng không nhắc câu nào đến chuyện giao cho cô nàng phụ trách việc bắt Mai Đông.

Lý Tây vội nhắc anh ta: “Đại đội phó Vương, tiếp theo để bắt Mai Đông, em phải làm gì?”

“Việc này… cô đợi đã, tôi nói với Phó Trưởng công an Trương chỉ cho cô.”

Lý Tây đợi trong phòng, tâm trạng đầy háo hức, mấy phút sau phía ngoài cửa vọng vào những âm thanh ồn ào, nghe thấy giọng Tống Tinh: “Sếp ạ, giao cho Lý Tây phụ trách việc bắt Mai Đông, vụ này tôi không làm!”

“Tại sao?” Giọng của Trương Nhất Ngang.

“Đúng thế, tại sao? Tôi và Phó trưởng công an Trương đã bàn rồi, nếu Lý Tây nhanh chóng thả được Dương Uy ra, vụ án này sẽ giao cho cô ấy phụ trách.”

“Các anh không bàn với tôi, tôi không đồng ý!” Tống Tinh đẩy cửa bước vào, nhìn ngay thấy Lý Tây, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, “Sao cô lại ở đây?”

Lý Tây nghiến răng nhìn ông ta, không nói gì.

Trương Nhất Ngang hít một hơi thở sâu, khuyên Tống Tinh: “Trung đội trưởng Tống, lần này Lý Tây đã giúp chúng ta một việc vô cùng lớn, anh hợp tác một lần này, giao cho cô ấy phụ trách những việc tiếp theo nhé.”

Tống Tinh liếc Lý Tây một cái, vẫn hùng hồn tranh luận: “Đây không phải là chuyện giúp hay không giúp, sếp ạ, điều tra phá án không phải là trò chơi, công việc cũng không phải là dùng để trả ơn, kinh nghiệm của Lý Tây còn xa mới đạt đến bước này, hơn nữa sẽ không ai nghe theo sự chỉ huy của cô ấy!”

Lý Tây mở to mắt nhìn Tống Tinh, mặt đỏ bừng.

Trương Nhất Ngang trợn mắt nhìn Tống Tinh: “Trung đội trưởng Tống, tôi đã hứa với Lý Tây, anh làm như vậy, tôi còn thể diện gì nữa! Anh có tuân theo chỉ đạo không?”

Tống Tinh khinh khỉnh hứ một tiếng: “Bắt Mai Đông, một việc quan trọng như vậy, nếu xảy ra sai lầm thì quy lỗi cho ai? Đằng nào thì cũng giao cho Lý Tây phụ trách, tôi không tham gia, kể cả anh có đuổi việc, tôi cũng không tham gia!”

“Anh thật là!” Vương Thụy Quân bực bội chỉ tay vào Tống Tinh, bước đến bên cạnh Lý Tây, ghé sát lại nói nhỏ khuyên nhủ, “Tính khí của anh Tống, cô cũng không phải là không biết, tôi thực sự cũng hết cách với anh ấy. Lý Tây, hay là cô xem thế này có được không, lần này cô chịu khó vậy, cô đi theo mọi người tích lũy thêm kinh nghiệm, sang năm, tôi hứa sang năm nhất định sẽ để cô làm trưởng ban chuyên án.”

Ba người cùng nhìn cô nàng, ánh mắt đầy mong đợi, Lý Tây đưa mắt nhìn từ người này sang người kia mấy lượt, vẻ mặt đầy ấm ức và giận dữ, cô nàng hét vào mặt họ: “Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”, rồi đẩy phắt Vương Thụy Quân sang một bên, bước nhanh ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net