Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, Hoắc Chính đến một khu làng trong thành phố Tam Giang Khẩu.

Thiết bị định vị theo dõi mà hắn lắp trong vali du lịch là đồ phi pháp mua ở chợ đen, độ chính xác tất nhiên không thể so được với thiết bị chuyên nghiệp của công an, nên chỉ có thể định vị đại khái được khu vực, không thể chính xác. Theo như thiết bị giám sát hiển thị, Lưu Bị đang ẩn nấp trong khu làng này.

Đây là một khu nhà kiến trúc lộn xộn mà mấy tháng trước đã giải phóng mặt bằng, chờ dỡ bỏ, gã tội phạm truy nã Lưu Bị lấy trộm mất chuông đồng của họ, tất nhiên sẽ không dám ở khách sạn, hắn trốn ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Xung quanh chỗ này đều không có người, lát nữa giết hắn cũng tiện.

Hoắc Chính kiên nhẫn, cẩn trọng bắt đầu kiểm tra từ phía ngoài khu làng, lục soát từng căn nhà một.

Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà đã khóa trong khu làng, Lưu Bị ngồi một mình trên chiếc giường trống trải, trước mặt hắn là cái vali đã mở, hai tay hắn bưng một chiếc chuông đồng đen cổ xưa nặng trịch, cao khoảng hai mươi xen-ti-mét, ngắm nghía tỉ mỉ, trong lòng dậy sóng.

Lấy trộm đồ của Chu Diệc Phi, đây vốn không phải là ý định ban đầu của hắn.

Ở Tam Giang Khẩu chỉ có hắn là nổi tiếng nhất về buôn văn vật cổ, lúc đầu, Trương Đức Binh, thân tín của Chu Vinh, tìm đến hắn qua bạn bè trong giới, hỏi liệu hắn có thể kiếm được một bộ chuông đồng. Chuông đồng là đồ làm bằng đồng đen, là quốc bảo, như bộ chuông đồng Tăng Hầu Dĩ đã được đưa vào sách giáo khoa lịch sử, loại văn vật cổ này bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được. Cho dù thi thoảng cũng thấy hàng xuất hiện ở các cuộc bán đấu giá, một bộ ít cũng phải mấy chục triệu thậm chí cả trăm triệu tệ. Lưu Bị làm gì có khả năng kiếm được văn vật cổ ở đẳng cấp đó, nhưng hắn biết trong tay Chu Diệc Phi có.

Năm ngoái Chu Diệc Phi đã nhập một bộ chuông đồng, là văn vật cổ được khai quật mua bán lậu, chưa hề đăng ký. Loại hàng bí ẩn như vậy, chỉ có những người mua lớn mới đủ tiền mua, nhưng những người mua lớn đều là những người có địa vị, thường không muốn vi phạm pháp luật, cho nên bộ chuông đồng này trong tay anh ta mãi vẫn chưa bán được. Thế là Lưu Bị liền liên hệ với Chu Diệc Phi, giới thiệu vụ làm ăn này, Chu Diệc Phi hứa sau khi xong việc sẽ cho hắn ba trăm nghìn tệ tiền môi giới, cho nên hắn cũng tham gia vào vụ mua bán lần này.

Không ngờ hắn vừa đến Tam Giang Khẩu thăm dò tình hình, ở nhà Trịnh Dũng Binh được vài ngày đã suýt bị cảnh sát tóm. Năm xưa, từ sau khi giết hại cảnh sát, hắn đã chi tiền để chỉnh hình, thay đổi hình dạng, mấy năm nay đều bình an vô sự, bây giờ lại một lần nữa bị cảnh sát phát hiện, danh tính bị lộ, có nghĩa là lại bắt đầu con đường chạy trốn án tử.

Con đường chạy trốn án tử cần có tiền, ba chục nghìn tệ không đủ, thế nên sau khi suy đi tính lại, Lưu Bị chuẩn bị mạo hiểm một vụ cuối cùng.

Hắn biết bộ chuông đồng trong tay Chu Diệc Phi có chín cái, kích thước và hoa văn khác nhau, giá vô cùng cao, nếu thiếu mất một cái, thành ra tám cái, thì không còn là một bộ nữa, tất nhiên giá trị sẽ thấp đi rất nhiều. Ý đồ của hắn là thừa lúc giúp Chu Diệc Phi vận chuyển bộ chuông đồng, lấy đi một cái, sau đó liên hệ với Chu Vinh, bán cái chuông trong tay hắn cho Chu Vinh với giá năm triệu tệ. Khi Chu Vinh mua hàng của Chu Diệc Phi, vì không phải là một bộ chuông hoàn chỉnh, ép giá xuống còn chục triệu tệ là chuyện dễ dàng. Tất nhiên, nếu Chu Vinh không muốn tiết kiệm khoản tiền này, Lưu Bị có thể dùng cái chuông này để moi tiền của Chu Diệc Phi, bắt Chu Diệc Phi bỏ ra năm triệu tệ để mua lại.

Lưu Bị biết thế lực của Chu Diệc Phi ghê gớm, nhưng đây là Tam Giang Khẩu, cường long khó áp chế được rắn lớn ở địa bàn khác, ở đây thì Chu Diệc Phi không thể làm gì được hắn.

Ngắm nghía cái chuông một lúc, Lưu Bị lấy điện thoại di động, lấy sim gốc ra, nhét sim mới vào, sau đó khởi động lại máy, gọi điện thoại cho Trương Đức Binh, nhưng điện thoại đã tắt máy. Hóa ra từ đầu Chu Vinh đã dặn Trương Đức Binh kiếm một cái sim điện thoại di động tạm thời liên hệ với Lưu Bị, sau khi liên lạc được với Chu Diệc Phi liền vứt cái sim đi, anh ta không muốn có bất cứ mối liên hệ qua lại nào với một tên tội phạm bỏ trốn như Lưu Bị, tránh không để lại dấu vết. Lưu Bị không còn cách nào khác, đành tìm số điện thoại ở công ty của tập đoàn Vinh Thành, bộ phận lễ tân đã hết giờ làm việc, sau khi kết nối được với đầu máy bên kia, chỉ nghe thấy hệ thống yêu cầu để lại lời nhắn. Lưu Bị thử đủ mọi cách, đều không liên hệ được với Chu Vinh, đành tạm thời bỏ cái chuông đồng vào trong vali, ngủ tạm một đêm trong căn nhà nát này.

Đúng lúc đó, đột nhiên một bóng đen lướt qua cửa sổ, Lưu Bị vội nằm bò xuống dưới cửa sổ, hắn yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xung quanh vô cùng tĩnh mịch, lúc này hắn phát hiện thấy đèn tín hiệu điện thoại di động ở cạnh giường phía đối diện vẫn còn sáng, hiển nhiên, người bên ngoài chắc chắn cũng phát hiện ra chiếc điện thoại di động. Hắn không dám thở to, đợi một lúc, nghe thấy tiếng bước chân phía ngoài cửa sổ xa dần. Mấy phút sau, Lưu Bị mới thở phào một hơi, từ từ đứng thẳng người dậy nghiêng ngó nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên, hắn nhìn thấy cái đầu của Hoắc Chính áp sát bên cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau.

Một giây sau, Lưu Bị biết tình hình không ổn, vội tháo chạy ra ngoài, nhặt một chiếc ghế cũ còn lại trong phòng lên, hắn còn chưa chuẩn bị xong, “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá bung, Hoắc Chính xông vào trong phòng, Lưu Bị cầm lấy cái ghế ném hắn, Hoắc Chính lấy tay trái chắn cái ghế, cái ghế đập vào cánh tay “rầm” một cái, chỉ thấy cánh tay đau buốt óc, không còn tâm trí đâu để quan tâm đến cánh tay, hắn lập tức nhào tới, một tay túm lấy tóc Lưu Bị, đồng thời tay kia lôi con dao găm ra cứa thẳng vào động mạch ở cổ Lưu Bị.

Cả khí quản lẫn động mạch đều bị đứt, một luồng máu tươi trào ra, Lưu Bị hai tay ôm cổ lùi lại, kinh sợ trợn mắt nhìn đối phương, mới lùi được mấy bước liền ngồi vật xuống góc tường, máu ở động mạch vẫn tuôn ra ào ào.

Hoắc Chính bước tới cạnh giường mở cái vali, nhìn thấy chiếc chuông đồng vẫn nguyên vẹn, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay người đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lấy trộm hàng của bọn tao?”

Lưu Bị định xin tha, nhưng thấy họng mình đã bị cứa đứt, miệng há hốc không phát được ra tiếng, giãy giụa một tí liền chết hẳn.

Hoắc Chính khinh khỉnh hứ một tiếng, lôi ra một chiếc đèn pin nhỏ rọi sáng, kiểm tra một lượt khắp căn phòng, không hề thấy dấu tích của tên đồng bọn nào khác. Hắn nhìn thấy điện thoại di động của Lưu Bị, mở ra xem lịch sử cuộc gọi, phát hiện thấy Lưu Bị vừa gọi hơn một phút vào một số điện thoại cố định, Hoắc Chính tìm kiếm số này trên Baidu, phát hiện là “tập đoàn Vinh Thành”, hắn bất giác cau mày.

Không lẽ Chu Vinh chỉ thị cho Lưu Bị lấy trộm chuông đồng? Lưu Bị là người Tam Giang Khẩu, vụ mua bán này lúc đầu cũng chính là Chu Vinh tìm đến Lưu Bị, sau đó Lưu Bị liên hệ với bọn chúng, không lẽ đây là một cái bẫy?

Chuyện này rất hệ trọng, Hoắc Chính phải báo cáo vơi Chu Diệc Phi.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Chu Diệc Phi: “Anh Phi, xử lý xong rồi.”

“Hàng đâu?”

“Còn.”

“Người thì sao?”

“Chết rồi.”

“Xử lý sạch sẽ, đừng để lại dấu vết.”

“Vâng. Anh Phi, trước đây Lưu Bị đã gọi điện thoại cho Chu Vinh.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại mấy giây, chậm rãi hỏi: “Cậu nghi ngờ Lưu Bị lấy đồ là do Chu Vinh chỉ thị?”

“Em không biết, có điều Lưu Bị là người Tam Giang Khẩu, việc này vốn là ông chủ Chu nhờ Lưu Bị dẫn mối.”

“Làm gì có lý do gì nhỉ?”

“Thiếu mất một cái chuông, mức giá sẽ không chỉ chênh tiền một cái chuông, suốt quá trình mua bán ông chủ Chu đều rất thoáng, hoặc là anh ta cần hàng gấp, hoặc là anh ta có mục đích khác.”

Đầu kia điện thoại lại im lặng giây lát: “Không đến mức đó, tôi thấy ông chủ Chu không phải là loại người như vậy, chắc chắn là Lưu Bị lấy trộm đồ của tôi định lén bán cho anh ta, cậu cứ mang đồ về đã rồi tính.”

“Vâng.”

Sau khi ngắt máy, Hoắc Chính đi găng tay vào, lôi xác Lưu Bị sang một góc, ra ngoài nhà tìm thấy một ít cát vàng, đổ toàn bộ cát vào vũng máu trên nền nhà, trộn kĩ một hồi, quét cát vào đống đồ linh tinh ở ngoài nhà, như vậy mấy hôm nữa, sau khi cát khô sẽ không ai phát hiện ra là máu nữa.

Sau khi xử lý xong vết máu, hắn lấy hết số văn vật cổ giả trong vali ra, chỉ để lại chiếc chuông đồng nhỏ, hắn cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay do bị Lưu Bị ném ghế vào, khó nhọc nhét xác chết vào trong vali, cố sức đóng chặt lại.

Lại kiểm tra một hồi, quần áo trên người đã dính máu, lộn trái ra mặc, kéo cái vali nặng trịch, rời khỏi khu làng, định tìm một chỗ để xử lý xác chết trước.

Hắn đi ra con đường cái phía ngoài, đúng lúc đó một chiếc xe taxi đi tới. Hoắc Chính giơ tay vẫy chiếc xe dừng lại.

Chiếc taxi dừng lại trước mặt hắn, hắn mở cửa sau, đang định khuân cái vali lên xe, lái xe taxi nhìn thấy động tác của hắn qua kính chiếu hậu, tốt bụng hỏi: “Anh có cần giúp không?”

Hoắc Chính lạnh nhạt đáp: “Không cần.”

“Cái vali to thế không dễ cầm, hay là anh để ở cốp sau nhé.”

Hoắc Chính nói lạnh băng: “Đồ của tôi không được rời khỏi tầm mắt của tôi.”

“Cái gì mà quý thế?”

Hoắc Chính không trả lời, cố nén cơn đau bên tay trái, lấy hết sức nâng cái vali hơn năm mươi cân lên ghế ngồi phía sau, rồi lại ra sức đẩy vali vào trong, nhưng đẩy mấy nhát mà vẫn không vào được.

Lái xe quay đầu nhìn ra phía sau, nói: “Bánh kéo mắc vào ghế rồi, anh ngồi sang bên kia đi.”

Hoắc Chính đành đóng cửa, đang định vòng qua đuôi xe đi sang phía bên kia, hắn vừa bước ra phía đuôi xe, đột nhiên, lái xe taxi khẽ nhếch mép cười, đạp mạnh chân ga tăng tốc vọt đi, Hoắc Chính túm lấy nắp thùng sau xe theo bản năng, lái xe đánh sang trái lại lắc sang phải, Hoắc Chính văng xuống đất.

“Con mẹ mày!” Hoắc Chính ngã ra đường, hai bàn tay đầy máu, trợn mắt nhìn chiếc taxi phóng như bay biến mất trong tầm mắt.

•••

Chiếc taxi phóng như bay, lái xe taxi chính là tiểu Mao, miệng ngân nga hát, chốc chốc lại nhìn cái vali to ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, vui như mở cờ trong bụng.

Hôm đó, sau khi người đòi nợ đến tận nhà, hắn và anh Cương bàn bạc phải nhanh chóng kiếm mấy chục nghìn tệ trả cho xong nợ, nhưng bọn chúng không có vốn, cũng không có khả năng kiếm tiền, đào đâu ra mấy chục nghìn tệ, may sao trong sân nhà bọn chúng còn có chiếc xe taxi hỏng. Thế là hai tên lôi chiếc xe ra chọc ngoáy một hồi, rồi lái ra đường. Bọn chúng chỉ đi kiếm tiền vào buổi tối, chuyên bắt khách có hành lý, rất nhiều khách mang theo vali đều bỏ vali vào cốp sau, đợi đến khi khách xuống xe đóng cửa lại, tiểu Mao liền nhấn chân ga vọt đi. Cứ thế một thời gian, bọn chúng kiếm được mấy cái vali, tiếc là thu hoạch có hạn, chỉ có một cái máy tính xách tay và hơn một nghìn tệ tiền mặt, còn lại đều là quần áo và đồ dùng không bán được ra tiền.

Chuyến này thì khác, vị khách khi nãy chưa lên xe đã nói “đồ của tôi không được rời khỏi tầm mắt của tôi”, tiểu Mao khẳng định trong đấy chắc chắn có tiền.

Chiếc xe taxi đi được một đoạn, anh Cương xuất hiện ở ven đường chỗ cách đó không xa, tiểu Mao cho xe đỗ lại trước mặt anh ta, kéo cửa kính xuống báo cáo luôn: “Anh Cương, kiếm được một món lớn.”

Anh Cương nhìn qua cửa kính phía sau thấy cái vali to vật vã, vội mở cửa ngồi vào trong xe, nhấc cái vali lên, không ngờ không nhấc nổi, tò mò hỏi: “Nặng thế, cái gì vậy?”

“Em cũng không biết, có điều nhìn bộ dạng cái thằng ngu vừa nãy, chắc chắn là rất đáng tiền.”

Vừa nghe thấy “rất đáng tiền”, anh Cương vội bảo tiểu Mao mau lái nhanh, đừng để người ta đuổi theo.

Chiếc xe lại nổ máy, anh Cương dùng cả hai tay lôi cái vali vào giữa ghế, nét mặt nghiêm trang. Cảm giác mở vali của người khác cứ như so xổ số, anh ta xoa hai tay, trong lòng phập phồng mong đợi.

“Để tao nhòm xem chú em thân yêu này sao mà nặng thế!” Anh Cương vỗ nhẹ vào cái vali, tiếp đó từ từ kéo khóa vòng quanh vali, rồi kéo mạnh nắp vali ra.

“Ối ối ối…” Một giây sau khi mở vali, anh Cương đứng bật dậy, đầu đập vào nóc xe, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau, hai mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn cái vali.

“Cái gì mà làm anh phấn chấn thế, không phải là một vali vàng chứ."

Tiểu Mao liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt của anh Cương.

Không nhận được câu trả lời, anh Cương mồm há hốc mắt trợn tròn.

Tiểu Mao cảm thấy có gì đó không ổn, một tay tiếp tục cầm vô lăng lái xe, người thò qua xem thế nào, suýt nữa thì chết ngất tại chỗ, thi thể Lưu Bị co quắp biến dạng trong vali đang trợn trừng hai mắt nhìn hắn.

Đúng lúc đó, một có ánh đèn ô tô từ phía trước rọi tới, tiếng còi xe vội vã vang lên, anh Cương ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hét to: “Mau phanh lại!”

Tiểu Mao giậm chân phanh một cách bản năng, quay đầu lại nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen ở phía trước đang lao vào bọn chúng, hắn vội quay đầu đánh lái tránh. Mấy giây sau, ô tô phanh lại, bọn chúng nhìn thấy ô tô của mình bình yên vô sự, nhưng một chiếc xe Mercedes màu đen ở bên cạnh đã đâm vào một cây to ở bên đường, cái cây bị đâm gãy, đầu ô tô đang bốc ra một luồng khói đen.

Trong chiếc xe Mercedes, Đỗ Thông, nhân viên bán hàng của đại lý 4S đẩy túi khí an toàn ra, bước ra khỏi xe, mặc dù đầu anh ta hoa mắt chóng mặt bị túi khí an toàn đập vào, nhưng nhìn thấy cái cây bị gãy và khói đen ở đầu xe, anh ta biết lần này đã gây ra tai họa.

Anh ta vốn chỉ là mượn xe giúp bạn học cũ bên công ty tổ chức cưới hỏi, cả đi lẫn về chưa đến hai mươi ki-lô-mét, anh ta sẽ được hai nghìn tệ, thế nên anh ta mượn chiếc xe Mercedes 6S đang sửa chữa ở đại lý, không ngờ trên đường về lại xảy ra chuyện.

Đỗ Thông không kịp suy xét xem sẽ xử lý thế nào, vừa vò đầu bứt tai vừa xông đến phía trước xe taxi, đập mạnh vào cửa kính, gầm lên: “Con mẹ chúng mày xuống ngay cho tao, mày có biết lái xe không hả, đường rộng thế này, mày lao thẳng vào làn đường của tao làm gì? Mày bị mù hay điếc hả?”

Tiếu Mao lắc cửa kính xuống, rón rén nhìn anh ta: “Đại ca, người anh không sao chứ?”

“Người không sao?” Đỗ Thông chỉ vào chiếc Mercedes bị đâm đang bốc khói, sôi tiết chửi, “Xe bị đâm đến mức này, định thế nào đây? Mày định xử lý thế nào!”

“Em…” Tiểu Mao không biết phải làm sao, quay đầu nhìn anh Cương.

Anh Cương nhìn xác chết trong vali, từ từ đóng vali lại, một tay bịt mồm, giả vờ ho, nói rất nhỏ: “Đi, đi mau.”

Tiểu Mao quay đầu, giải thích với Đỗ Thông ngoài cửa xe: “Đại ca, em cũng không cố ý, anh thấy phải đền bao nhiêu tiền?” Tiểu Mao nói vẻ chân thành, đồng thời tay phải mò cần gạt số.

“Bao nhiêu tiền bây giờ tao làm sao biết được, mày gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, rồi… mẹ kiếp!”

Anh ta còn chưa nói hết, đã thấy tiểu Mao rồ ga, chiếc xe ầm ầm phóng đi.

Đỗ Thông vội thò tay túm lấy cổ áo tiểu Mao, tiểu Mao mặc kệ, hai tay nắm chặt vô lăng, ra sức đạp hết ga, hai chân Đỗ Thông chạy theo ô tô, nhưng người làm sao chạy nhanh được như ô tô, chạy được mấy chục mét, Đỗ Thông giật đứt cổ áo của tiểu Mao, ngã dập xuống đất, toàn thân sây sát.

Anh ta run rẩy đứng dậy, quay đầu nhìn về phía chiếc xe Mercedes, cảm giác toàn bộ bầu trời trên đầu đang đè sập xuống người mình.

•••

Bên kia, Phương Siêu và Lưu Trực khổ sở rình rập ở phía ngoài biệt thự rất nhiều ngày, mãi vẫn không tìm được cơ hội để ra tay.

Ba mặt biệt thự là tường cao hơn sáu mét, không thể leo vào leo ra. Mặt kia là một con sông và một rặng cây xanh ngăn cách, dưới sông thì không thành vấn đề, nước sông không sâu, với chiều cao của bọn chúng, cũng chỉ là ngựa nhỏ qua sông, để không bị ướt, Phương Siêu còn mua một cái thuyền độc mộc giấu trong bãi cỏ. Có điều phía sau rặng cây còn có một phòng bảo vệ, có mấy nhân viên bảo vệ trực trong đó, đây là phòng tuyến mà bọn chúng không đột phá được.

Khác với sự lo lắng sốt ruột của hai người bên ngoài biệt thự, tối nay Chu Vinh trong biệt thự rất vui vẻ.

“Tiểu Tây, em đừng gọi tôi là Tổng Giám đốc Chu, gọi tôi là anh Vinh đi.” Chu Vinh tự hạ thấp vai bậc của mình, đắm đuối nhìn Lý Tây phía trước bàn ăn.

Trên bàn bày những món ăn đựng trong đĩa nhỏ tinh xảo, là đồ ăn kiểu Tây được đầu bếp riêng chuyên nghiệp chế biến cẩn thận, bên cạnh là một dãy rượu vang, trên đầu là chùm đèn pha lê lộng lẫy, bộ dàn  đang bật điệu nhạc du dương, không khí còn KTV[14] hơn cả KTV.

Bữa tối này khiến Lý Tây cảm giác ngày dài như năm, cô nàng không có kinh nghiệm trong việc ứng phó với loại đàn ông này, trong đầu lại chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào nhanh chóng vào thư phòng thăm dò tình hình, trông vừa căng thẳng lại vừa gượng gạo. May mà Chu Vinh rất giỏi nói chuyện, nhìn dáng vẻ cô nàng như vậy, thấy đúng là thiếu nữ chưa va vấp ngoài xã hội, lại càng mở cờ trong bụng.

Sau khi ăn tối xong, Lý Tây thừa lúc Chu Vinh không để ý, lén lấy từ trong túi ra một chút bột, đổ vào trong ly của mình, cầm chiếc ly lắc mấy cái, đứng dậy đi đến bên Chu Vinh, cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của anh ta ngày hôm nay, mời anh ta một ly. Người đẹp mời rượu tất nhiên là không từ chối, Chu Vinh cầm lấy ly rượu của cô nàng, cố tình xoay miệng ly đến chỗ có vết môi của Lý Tây, uống cạn một hơi, ly rượu này hơi có vị chát, nhưng anh ta cũng không để ý lắm, tiếp đó đưa lại chiếc ly cho Lý Tây, cố tình khẽ chạm vào tay cô nàng, Lý Tây cười e lệ rụt về.

Sau khi cơm no rượu say, Chu Vinh rốt cuộc vẫn muốn ngủ với Lý Tây, nhưng không phải theo kiểu mua dâm chơi gái, chỉ cần tiền là xong, anh ta muốn đàn bà phải bị thu hút bởi sức hấp dẫn của mình, bèn dẫn Lý Tây dạo khắp ngôi biệt thự, giả bộ kín đáo, khiêm nhường khoe khéo tài sản của mình, để đối phương càng sùng bái anh ta.

Lý Tây ngoài mặt hưởng ứng, thừa cơ thăm dò tình hình trong nhà Chu Vinh.

Sau khi đi dạo một vòng khắp ngôi biệt tự rộng lớn, chỉ còn thư phòng là Chu Vinh chưa đưa cô nàng vào, cô nàng vờ tỏ ra tò mò chỉ vào một căn phòng đóng cửa thốt lên: “Nhà anh rộng thật đây, mà căn phòng này để làm gì, em có thể vào tham quan được không?”

“Đây là phòng của giúp việc, không cần tham quan.”

“Ồ… thế còn gian phòng này ạ?” Lý Tây chỉ vào căn phòng bên cạnh.

“Cũng là phòng của giúp việc.”

“Ồ,” Lý Tây toát mồ hôi lạnh quan sát bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện thấy một căn phòng ở phía đối diện cũng đang đóng cửa, nghĩ bụng căn phòng này không thể nào cũng vẫn là phòng của giúp việc, liền hỏi, “Căn phòng kia là để làm gì?”

“Thư phòng.” Chu Vinh hoàn toàn không cảm nhận thấy sau khi nghe thấy câu trả lời này, mắt Lý Tây sáng lên.

“Cho em vào tham quan một tí được không?”

“Ồ…” Chu Vinh do dự một giây, lập tức đáp, “Được chứ.”

Chu Vinh dẫn Lý Tây đi tới trước căn phòng, cửa phòng này khác với những căn phòng khác, trên cửa có lắp khóa vân tay. Chu Vinh đưa ngón tay lên ấn vào thiết bị đọc vân tay, cánh cửa tự động mở ra, anh ta đứng ở cửa chỉ một vòng, bảo: “Thư phòng của tôi rất đơn giản, không có gì.”

Anh ta đang định đóng cửa lại, Lý Tây chặn lại đi luôn vào trong phòng, nhìn giá sách reo lên: “Chà, anh nhiều sách thật đấy!”

Trên giá sách bày đầy những bộ sách đồ sộ, “Tư bản luận”, “Chủ nghĩa Marx - Lenin”, “Tuyển tập Mao Trạch Đông”, “Xây dựng chủ nghĩa xã hội mang đặc sắc Trung Quốc”, những cuốn sách này đều mới tinh, nhìn là biết chưa bao giờ sờ vào. Nhưng Lý Tây chăm chú nhìn những cuốn sách này đầy thích thú.

Chu Vinh nhìn dáng vẻ của cô nàng, trong lòng thấy hơi lạ, liền nói: “Phòng sách cũng không có gì để xem đâu, chúng ta lên tầng, ở đó có ban công lớn cảnh rất đẹp.”

Lúc này, điện thoại di động của Chu Vinh đột nhiên đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn thì thấy là Hồ Kiếm Nhân gọi, liền xin lỗi Lý Tây, để cô nàng một mình ở lại thư phòng, anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Có việc gì?”

“Anh Vinh, xe của anh bị lái trộm ra ngoài, bị đâm rất thảm hại.”

Chu Vinh ngớ ra: “Xe gì?”

“Chính là con Mercedes mấy hôm trước đến đại lý 4S của mình, sau đó bị Lý Tây quệt xước ấy. Xe ở đại lý vừa sơn lại xong, hôm nay bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net