Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ô tô đến bãi đỗ xe của khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, Dương Uy vẫn nắm chặt vô lăng, chần chừ không tắt máy. Anh ta ngồi trong ô tô châm một điếu thuốc, trong lòng do dự.

Nhớ năm xưa bốn huynh đệ ở Tam Giang Khẩu oai phong lừng lẫy biết bao, không một nam sinh trung học nào không biết đại danh của bọn họ, học sinh đánh nhau hội đồng, chỉ cần có người lôi bốn chữ “Mai Lâm Dương Tạ” ra, là có thể dập được một trận chiến. Bây giờ cả xã hội đã hoàn toàn thay đổi, chỉ có những thằng ngốc mới hét đánh hô giết, bốn huynh đệ cũng mỗi người mỗi nơi, anh tư Tạ Thiệu Binh bị ô tô đâm chết khi chạy trốn, anh cả Mai Đông ở Ma Cao lại làm ăn phát tài, chỉ có điều không dám về Tam Giang Khẩu, để lại Lâm Khải và anh ta ở lằn ranh phạm pháp, làm công việc cho vay lãi và đòi nợ, cho vay lãi vốn đã có hơi hướng phạm pháp, bây giờ Lâm Khải đã chết, anh ta đổ nước giải vào mồm Phương Quốc Thanh dẫn đến vụ biểu tình, công an định dồn anh ta vào chỗ chết, nếu không hợp tác với công an, những sự việc bất chính của anh ta bị cảnh sát lôi ra, chắc chắn sẽ bị xử vài năm, không thoát được.

Giúp công an nhử Mai Đông về, dù là xét về tình hay là về lợi ích, Dương Uy đều không thể xuống tay được. Nhưng Phó trưởng công an Trương đã nói rõ, nếu không bắt được Mai Đông, vẫn phải bắt Dương Uy. Đã ba bốn mươi tuổi, đều có vợ có con rồi, trước hai lựa chọn vô cùng khó khăn, Dương Uy quyết định thôi đành hi sinh huynh đệ của mình vậy.

Anh ta dập tắt thuốc lá, tắt máy ô tô, xuống xe bước về phía khách sạn.

Hôm nay anh ta nhận được cú điện thoại do đệ tử của Mai Đông gọi đến, thằng đệ tử nói anh Đông bảo anh ta đến khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn gặp mặt. Dương Uy lập tức nói với Tống Tinh về thông tin này, Tống Tinh không cử người trực tiếp tiếp xúc với anh ta, mà dặn anh ta phải làm gì tiếp theo qua WeChat. Tống Tinh bảo anh ta đừng căng thẳng, chắc chắn không phải là Mai Đông tự về, mà cử đệ tử, bình tĩnh ứng phó, không được để cho đối phương nghi ngờ.

Anh ta đến sảnh chính của khách sạn, ngồi xuống ghế sofa ở một góc, lấy điện thoại di động ra gọi cho đệ tử của Mai Đông. Sau khi bắt máy, đệ tử của Mai Đông bảo anh ta chờ một lát.

Cùng lúc đó, cảnh sát cũng quan sát được toàn bộ tình hình qua camera giám sát ở khách sạn.

Một lúc sau, một thanh niên trẻ chừng hơn hai mươi tuổi từ trong thang máy khách sạn đi ra, đến khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh, hai người nhìn nhau một lúc, cậu thanh niên bước tới lịch sự hỏi: “Anh là Dương Uy phải không?”

Một phụ nữ trung niên to béo ở ghế sofa bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn họ một cái.

Dương Uy gật đầu: “Đúng rồi, tôi là Dương Uy.”

Người phụ nữ quay đầu đi, nghĩ bụng thời buổi này mà giữa ban ngày ban mặt thừa nhận mình là đàn ông bị liệt dương[15] quả là thẳng thắn thật, hai người đàn ông này hẹn hò ở đây để làm gì cũng rõ mồn một.

Quả nhiên cậu thanh niên trẻ nhiệt tình nói: “Chúng ta lên phòng ở trên tầng đi.”

Người phụ nữ thầm hứ một tiếng khinh miệt, ánh mắt liếc theo hai người đàn ông đi vào trong thang máy.

Cậu thanh niên quẹt thẻ thang máy, họ đến tầng 8, vào một căn phòng trong đó, trong phòng còn có một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, vừa gặp đã đưa tay ra chặn: “Đưa điện thoại di động đây.”

“Anh định làm gì?” Dương Uy trừng mắt, mặt lộ vẻ không hài lòng.

Người đàn ông mặt lạnh không hề thay đổi thái độ, cậu thanh niên trẻ dẫn đường cười giải thích: “Anh Dương, tình hình của anh Đông bây giờ đặc biệt, hai chúng em chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho anh ấy, nếu xảy ra chuyện, chúng em đều không còn mặt mũi nào kiếm sống nữa. Anh là huynh đệ của anh ấy, mong anh hiểu cho, chúng em làm như thế cũng là vì anh Đông, anh đừng làm khó phận đàn em chúng em.”

Hai người, một người lạnh, một người nóng chằm chằm nhìn anh ta, nhưng hoàn toàn không cho anh ta bất cứ cơ hội phản đối nào, anh ta mím môi, đành lấy điện thoại di động đưa cho đối phương, nghĩ bụng, toàn bộ những nội dung tiếp xúc với công an đều đã xóa rồi, chắc không vấn đề gì.

Gã đàn ông mặt lạnh cầm lấy điện thoại di động, lại mượn ngón tay của Dương Uy để mở mật khẩu, gã lập tức kiểm tra tin nhắn trong điện thoại trước mặt Dương Uy, cậu thanh niên nhiệt tình ở bên cạnh liên tục xin lỗi. Xem mấy phút liền, không thấy có gì bất thường, gã mặt lạnh lại lục soát toàn thân Dương Uy một lượt, lúc này bọn chúng mới yên tâm.

Tiếp đó, cậu thanh niên trẻ liền hỏi chuyện thăm dò: “Anh Dương, anh Lâm Khải làm sao lại chết?”

“Dào, tôi cũng có biết đâu, cảnh sát vẫn đang điều tra, họ cũng không tiết lộ tình hình cụ thể, tôi chỉ biết là người ta phát hiện thấy xác Lâm Khải ở một bãi đất trống, xe của cậu ấy cũng bị mất không tìm thấy.”

“Nghe nói hôm qua cảnh sát đã giam anh một ngày?”

Dương Uy ngớ ra, biết là Mai Đông đã sớm nghe ngóng được thông tin qua kênh của mình, Tống Tinh đã dặn anh ta ở chỗ Mai Đông đừng có nói dối, ngoài chuyện hợp tác với cảnh sát ra, những chuyện khác đều thành thật nói hết với đối phương, nếu không rất dễ sơ hở bị lộ. Dương Uy uống một hớp nước, thở dài giận dữ nói: “Tôi suýt nữa thì bị đám cảnh sát chết tiệt đó nhốt lại không ra được!”

“Sao ạ?” Cậu thanh niên trẻ rất lấy làm quan tâm.

“Mấy hôm trước, sau khi Lâm Khải mất tích, lúc ấy còn chưa biết là cậu ấy đã chết, trước khi mất tích cậu ấy đang đòi nợ Phương Quốc Thanh - anh Đông biết hắn, tôi cứ tưởng là cậu ấy ép Phương Quốc Thanh căng quá, Phương Quốc Thanh cho người xử Lâm Khải, nên tôi tìm Phương Quốc Thanh, đổ nước giải vào mồm hắn, bắt hắn khai ra Lâm Khải ở đâu. Không ngờ, sau khi tôi về, cả nhà Phương Quốc Thanh dẫn theo công nhân ra đường biểu tình, nói là bị xã hội đen o ép, sự việc rinh om lên, cảnh sát liền bắt tôi. Sau đó phát hiện thấy xác Lâm Khải, thành ra vụ án mạng, mới thả tôi ra.”

Cậu thanh niên cười hỏi: “Nhưng sự việc bên Phương Quốc Thanh còn chưa xong, tại sao cảnh sát đã thả anh ra?”

“Vì tôi đưa tiền chứ sao! Tận ba trăm nghìn tệ!” Dương Uy nói thẳng.

“Đưa tiền cho ai?”

“Đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự Vương Thụy Quân phụ trách việc này chứ ai, sau khi bị bắt, tôi nhanh chóng nhờ vả dúi cho hắn ba trăm nghìn tệ, nếu không làm gì có chuyện tôi được thả ra dễ dàng thế, anh ta còn bảo, vì vụ của tôi còn chưa báo viện Kiểm sát cho lệnh bắt, anh ta mới thả tôi ra được, nếu đợi đến hôm sau báo lên viện Kiểm sát rồi thì có mất nhiều tiền nữa cũng không thể ra được.”

Những lời đó tất nhiên là cảnh sát dạy anh ta nói, phía cảnh sát đã bàn bạc nếu Mai Đông thăm dò tình hình trước, chắc chắn biết Dương Uy bị cảnh sát bắt rồi lại được thả, cũng chỉ bắt rồi thả ngay trong ngày hôm đó mới có thể khiến Mai Đông tin. Nếu để thêm vài ngày mới thả, Mai Đông nghe ngóng được tính chất vụ án, biết là một khi đã đưa lên cấp trên thì có mất bao nhiêu tiền cũng không thể ra được, Mai Đông chắc chắn sẽ nghi ngờ Dương Uy nhận làm gián điệp mới được thả ra. Về lí do thả Dương Uy, đưa tiền cho cảnh sát là cách giải thích tốt nhất, nhưng dúi tiền cho ai đây? Trương Nhất Ngang đích thân nêu tên, Vương Thụy Quân có đặc điểm tương đối phù hợp. Vương Thụy Quân ngay lập tức giơ tay lên thề, nhắc đi nhắc lại khẳng định lập trường, anh ta chưa bao giờ nhận tiền hối lộ, nhưng lãnh đạo viết lời thoại như vậy, anh ta sửa thế nào?

Cậu thanh niên trẻ gật đầu, theo như hiểu biết của cậu ta, lý do này rất phù hợp với thực tế, cậu ta nghĩ bụng nếu Dương Uy là gián điệp, lời thoại của cảnh sát thông thường sẽ viết là một lãnh đạo cấp trên nào đó nhận tiền hối lộ, sẽ không viết là lãnh đạo chủ quản nhận hối lộ.

Dương Uy lại thở dài: “Có điều tôi cũng đang lo, tôi được thả ra trên danh nghĩa là được bảo lãnh, nếu cảnh sát vẫn tiếp tục ngầm theo dõi điều tra, thì rất phiền. Như hôm nay đến đây, tôi cũng lo chẳng may bị theo dõi, tôi thì không sao, chỉ sợ liên lụy đến anh Đông.”

Cậu thanh niên trẻ cười rất tự tin: “Chuyện này anh không phải lo, không có cảnh sát bám theo anh.”

Lúc này, điện thoại trong phòng đột ngột đổ chuông, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức tắt ngấm, cậu ta nhìn Dương Uy, rồi bước đến cạnh máy điện thoại, nhấc máy lên nghe, một giọng phụ nữ vọng tới: “Anh có cần mát-xa không?”

“Trong khách sạn của cô có mát-xa à?”

“Chúng em ở tầng 3, trung tâm Thủy liệu, anh có thể qua trải nghiệm một chút.”

“Ồ, không cần, cảm ơn cô!”

Sau khi cúp máy, cậu thanh niên lại nói chuyện phiếm với Dương Uy hơn mười phút, tiếp đó đi vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động ra gọi một cú, mấy phút sau, cậu ta quay vào phòng, nói: “Anh Dương, đi cùng em qua gặp anh Đông.”

“Anh Đông ở đâu?”

“Anh cứ đi rồi biết.”

Dứt lời, gã đàn ông mặt lạnh đi ra trước, quan sát tình hình bên ngoài một lúc, sau đó quay lại gõ cửa ba tiếng, rồi rời đi trước.

Lúc này, cậu thanh niên trẻ mới dẫn Dương Uy ra ngoài, không đi thang máy, mà đi cầu thang bộ lên tầng 10, đến trước một căn phòng, gõ cửa ba tiếng, cửa mở ra, cậu thanh niên liền lùi lại, vào một căn phòng bên cạnh.

Dương Uy vừa vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gile, đang ngồi hút xì gà, thấy anh ta liền nở một nụ cười quen thuộc.

“Uy!” Mai Đông đứng dậy, dang rộng hai cánh tay bước tới, ôm chặt Dương Uy.

“Anh Đông…” Dương Uy nhìn anh ta vẻ lạ lẫm.

Mai Đông cười giải thích: “Mấy năm trước tôi có phẫu thuật thẩm mỹ, hơi khác so với trước, lúc đầu ngay cả tôi cũng suýt không nhận ra, đừng nói là chú, dần dần rồi nhìn cũng quen, thế nào, chỉnh xong trông đẹp trai hơn trước đây nhỉ, ha ha ha.”

Mặc dù gương mặt Mai Đông hoàn toàn khác với ký ức của anh ta, nhưng giọng nói vẫn quen thuộc như trước. Mai Đông vẫn có dáng đại ca, nhiệt tình hỏi thăm anh ta, nhiều năm không gặp, tình cảm huynh đệ vẫn nồng thắm, Mai Đông luôn rất trọng tình nghĩa, Dương Uy nghĩ đến chuyện bán đứng đại ca, bất giác lại càng thấy hổ thẹn trong lòng.

“Chú sao thế?” Mai Đông cảm nhận thấy tâm trạng anh ta khác lạ, cũng trầm giọng xuống.

Dương Uy đành cúi đầu giải thích: “Gần đây xảy ra nhiều việc quá, Lâm Khải cũng chết rồi, em cũng không muốn ở Tam Giang Khẩu nữa.”

“Thế thì được, đợi lo xong đám tang cho Lâm Khải, chú sang Ma Cao với tôi, mặc dù tôi không sánh được với những ông chủ lớn bên đó, nhưng cũng đủ sức kiếm bát cơm ăn cho anh em đi cùng. Nếu chú thực sự quyết tâm ra ngoài, chú cứ đi với tôi trước, rồi tôi sẽ sắp xếp cho người nhà của chú cùng qua.”

“Nhưng một khi đã ra đi, sau này muốn quay về là khó rồi.”

“Người anh em, làm ăn ở bên ngoài không dễ, nhưng cũng không khó như chú nghĩ. Như tôi đây, tôi biết công an đang truy nã tôi, chú vừa nói với tôi là thằng Khải xảy ra chuyện, tôi lập tức về luôn, chú không ngờ rằng tôi lại nhanh như thế phải không?”

“Vâng… đúng thế, sao anh lại nhanh thế?”

“Mấy hôm nay vốn tôi cũng đang giải quyết tí việc ở Hàng Châu, hôm qua nhận được điện thoại của chú một cái, là gấp rút qua đây luôn đấy thôi.”

“Nhưng… nhưng anh bị cảnh sát… anh về đại lục thế nào ạ?”

Mai Đông khoát bàn tay to đang cầm điếu xì gà, dương dương tự đắc: “Đấy là bí mật, có điều anh em mình với nhau, nói cho chú biết cũng không sao, tôi nhập cảnh theo đường chính ngạch, quang minh chính đại.”

“Hả?” Dương Uy chưa có kinh nghiệm về mặt này, không biết những chiêu thức đó.

“Tôi có mối làm ăn ở đại lục, nhưng tôi mà nhập cảnh chắc chắn sẽ bị bắt, tuy nhiên có lúc mình mà không đích thân sang cũng không giải quyết được. Sau này được bạn bè giới thiệu, tôi tìm được một cách, tôi nhắm được một thằng đàn em rồi bỏ ra rất nhiều tiền phẫu thuật thẩm mỹ trông giống như nó. Bây giờ kỹ thuật chỉnh hình đúng là phát triển thật, chỉ cần chịu bỏ tiền ra, nếu chỉ nhìn ảnh trên giấy tờ, hoàn toàn không thể nhận ra được. Mỗi lần tôi cần nhập cảnh, lại bảo nó thông quan sang Ma Cao trước, ở Ma Cao một thời gian, tôi dùng giấy tờ của nó để nhập cảnh, xong việc lại về, đổi vai cho nó. Mỗi năm tốn khối tiền cho việc này đấy.”

“Hóa ra là thế.” Dương Uy nghe Mai Đông kể hết cho mình biết toàn bộ bí mật về cách qua mắt pháp luật để vượt biển, trong lòng lại càng thấy có lỗi, anh ta nhìn mắt Mai Đông, dáng vẻ càng thiếu tự nhiên.

“Có phải chú còn có nỗi lòng gì khác không?” Mai Đông sa sầm nét mặt, anh ta cảm nhận được sự bất thường từ thần thái của Dương Uy, anh ta đọc thấy Dương Uy có chuyện giấu mình.

“Không… không có chuyện gì đâu ạ.”

Hai mắt Mai Đông chăm chú nhìn Dương Uy, một tay đưa lên vai anh ta, trịnh trọng nói: “Chúng ta là huynh đệ, chú gọi tôi đến, là tôi đến luôn, vì tôi luôn cảm thấy huynh đệ mới là quan trọng nhất! Chú nói thật với tôi, chú gọi tôi đến, có phải là ý của công an không?”

“Không… không phải.” Dương Uy luống cuống hoảng hốt, con mắt Mai Đông lập tức để ý thấy hết, anh ta chậm rãi nghiến chặt răng.

Lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông, Mai Đông cảnh giác nhìn Dương Uy một cái, do dự giây lát, đứng dậy, nhấc điện thoại trên bàn lên nghe.

“A lô, chào anh, anh có cần mát-xa không?” Giọng của giám đốc trung tâm Thủy liệu Chu Kỳ vọng tới.

Mai Đông không nói gì, dập máy luôn.

Đúng lúc anh ta chuẩn bị dập máy, Dương Uy bỗng nói: “Anh Đông, thư giãn một tí cũng tốt đấy.”

Mai Đông dập luôn điện thoại, ánh mắt bỗng lộ vẻ dữ dằn: “Mày vừa gọi tao là gì?”

Dương Uy sợ hãi nhìn anh ta: “Anh… anh Đông ạ.”

“Con mẹ thằng chó, ông coi mày là huynh đệ, mà mày còn định bán đứng ông mày!” Anh ta cầm cái gạt tàn thuốc lá lên ném tới.

Dương Uy vừa né sang một bên vừa gào khóc: “Anh Đông, anh mau chạy đi, em cũng là bị ép.”

Mai Đông nghiến răng, đá một cú khiến anh ta ngã lăn ra đất, lại đấm mạnh mấy nhát vào đầu anh ta, nhìn bộ dạng khúm núm của anh ta, Mai Đông thở dài một tiếng, cầm lấy áo khoác và cặp da, lập tức mở cửa đi luôn.

Ra khỏi cửa, Mai Đông đi sang phòng bên cạnh gõ cửa, sau khi hai gã đệ tử đi ra, anh ta nói nhỏ mấy câu, ba người ra lối cầu thang bộ không có camera giám sát, anh ta đưa áo khoác và gile cho gã đàn ông mặt lạnh mặc, gã đàn ông mặt lạnh vứt áo của mình cho Mai Đông mặc vào. Tiếp đó, gã đàn ông mặt lạnh đi ra khỏi lối cầu thang bộ, nhanh chóng bước về phía thang máy, Mai Đông và gã đệ tử đi xuống bằng lối cầu thang bộ. Vừa đi đến tầng 5, liền nghe thấy có tiếng bước chân vội vã lao lên, Mai Đông đưa mắt ra hiệu cho gã đệ tử, gã đệ tử gật đầu mạnh, bảo “anh Đông, anh cẩn thận”, gã đệ tử cố ý giậm chân mạnh chạy lên trên tầng, còn Mai Đông tránh ra phía ngoài lối cầu thang bộ, mấy giây sau, liền thấy Tống Tinh dẫn theo ba cảnh sát mặc thường phục lao lên trên tầng đuổi theo gã đệ tử.

Đợi bọn họ đi khuất, Mai Đông vội lẻn xuống dưới tầng, đi thẳng theo lối cầu thang bộ ra bãi đỗ xe. Anh ta biết nếu cảnh sát đã giăng bẫy bắt mình, thì bên ngoài khách sạn chắc chắn cũng đã bố trí đầy cảnh sát, cho dù là đi bộ hay là kiếm con ô tô, anh ta đều không thể ra khỏi đây được. Anh ta nghiêng ngó một vòng xung quanh, trông thấy cái thùng rác chất đầy rác của khách sạn ở một góc phía đối diện, một chiếc xe dọn rác để ở bên cạnh, anh ta khẽ mỉm cười, trong lòng đã nảy ra mưu kế.

Lúc này, ở bãi đỗ xe của khách sạn chỉ có một mình Trương Nhất Ngang là cảnh sát, Vương Thụy Quân và những người khác đều mai phục ở phía ngoài khách sạn, Tống Tinh đang đuổi bắt người trên tầng, một mình Trương Nhất Ngang ngồi trong một chiếc xe ô tô mang biển số thường để kịp thời chỉ huy hành động của các bên. Anh ta nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ lối cầu thang bộ, Mai Đông đã phẫu thuật thẩm mỹ từ lâu, tướng mạo khác hoàn toàn với ảnh trên lệnh truy nã, Trương Nhất Ngang vốn không để ý, nhưng thấy người đàn ông ăn mặc sạch sẽ này nghiêng ngó xung quanh một hồi, rồi đi thẳng về phía cái thùng rác, anh ta liền lặng lẽ quan sát người đàn ông. Chỉ thấy người đàn ông đi đến cạnh chiếc xe dọn rác, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, rồi nhanh nhẹn leo vào trong thùng đựng rác ở phía sau xe rác, trốn vào trong đó.

Trương Nhất Ngang lập tức nhận ra đây là một thành viên của nhóm tội phạm, anh ta vội xuống xe, chạy nhanh ra phía sau xe chở rác.

Mai Đông nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh đến, biết người đến bất thường, liền sờ lấy một con dao găm trong túi áo, cầm chặt trong tay, tập trung tinh thần đề phòng người đó.

Người bên ngoài đã chạy chậm lại, tiếng chân rất khẽ, đang tiến lại gần, Mai Đông nắm chặt tay, chờ nếu tình hình bất ổn sẽ ra tay luôn. Đột nhiên, trước mặt anh ta tối sầm, chỉ thấy nắp thùng chở rác lật xuống, tiếp đó nghe thấy tiếng cài chốt.

Trương Nhất Ngang vỗ tay, không mất tí công sức nào đã khóa chặt Mai Đông vào trong thùng chở rác.

Hơn mười phút sau, Tống Tinh và mấy cảnh sát hình sự áp giải hai gã đệ tử đến bãi đỗ xe gặp Trương Nhất Ngang, mặt Tống Tinh bị rách, người cũng toàn bụi đất, nói là trong lúc bắt tội phạm, bị đá lăn xuống cầu thang, tất nhiên, mặt gã đệ tử nhỏ có nhiều vết thương hơn, ắt là bị Tống Tinh đánh trả.

Vẻ mặt Tống Tinh hết sức buồn rầu, thất vọng: “Mai Đông chạy mất rồi, hai thằng khốn này không chịu khai ra là hắn chạy đi đâu.” Ông ta quay đầu tát vào đầu gã mặt lạnh, “Rốt cuộc đại ca của chúng mày trốn vào đâu rồi hả, mày không nói thì cứ xem tao sẽ đánh mày thế nào!”

Gã đàn ông mặt lạnh nhổ một bãi nước bọt dính máu, xem cái chết nhẹ như lông hồng: “Tôi không biết, đại ca của chúng tôi không đến Tam Giang Khẩu.”

“Sếp ạ, Dương Uy nói khi nãy Mai Đông có ở đó, hắn đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, lúc đầu Dương Uy cũng không nhận ra. Em nghĩ, có khả năng hắn ta vẫn ẩn náu trong khách sạn, đại đội trưởng Vương đang điều quân đến phong tỏa khách sạn. Tuyệt đối không được để hắn chuồn ra ngoài!”

“Đã làm phẫu thuật thẩm mỹ?” Trương Nhất Ngang lập tức nghĩ ra luôn, “Thế thì người mà tôi bắt chắc là Mai Đông rồi!”

“Cái gì? Sếp đã bắt được Mai Đông?”

Trương Nhất Ngang bước tới vỗ vào xe rác: “Tôi nhốt trong này… Này, người bên trong, anh có phải là Mai Đông không?”

Mai Đông nghe thấy rõ mồn một những tiếng nói chuyện ở bên ngoài, hai đệ tử đều đã bị bắt, bên ngoài toàn bộ đều là cảnh sát, bây giờ cho dù anh ta có nói tôi không phải là Mai Đông, tôi là Mai Tây, cũng không thể thoát ra được, chỉ nghe thấy một giọng nói não nề vọng ra từ trong thùng chở rác: “Tôi là Mai Đông.”

Hai gã đệ tử nghe thấy giọng nói, mặt lập tức biến sắc, cảnh sát nhìn sắc mặt bọn chúng, là biết người bị khóa ở bên trong chắc chắn là Mai Đông, không còn nghi ngờ gì nữa.

Cả đội cảnh sát hình sự đuổi bắt Mai Đông, vẫn để anh ta chạy mất, Tống Tinh còn bị thằng đệ tử của đối phương đánh cho sưng mày tím mặt, Phó trưởng công an Trương đơn thương độc mã tay không chiến đấu lại bắt được Mai Đông, ném anh ta vào thùng rác khóa lại, ngay lập tức, tin tức thời sự quan trọng này lan truyền khắp các nhóm WeChat nội bộ Công an Tam Giang Khẩu, toàn bộ cảnh sát thành phố đều vô cùng kính nể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net