Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn phía cảnh sát, tối hôm qua sau khi bắt được Mai Đông, biết được hành tung của Lưu Bị qua Trịnh Dũng Binh, sau đó lại biết được chuyện Chu Vinh bị cướp từ Lý Tây, bèn triển khai trận chiến ở hai tuyến.

Sáng sớm, ở bên ngoài khu vực giải tỏa được thông báo xuất hiện hành tung của Lưu Bị, hơn mười chiếc xe cảnh sát vây chặt toàn bộ lối ra vào, con kiến cũng không lọt, chỗ nào cũng căng dây giới nghiêm chặn những quần chúng đi ngang qua tò mò ra xa.

Gần trưa, Trương Nhất Ngang đến hiện trường, đi qua một đoạn ngõ dài mười mấy mét, tìm thấy Vương Thụy Quân đang bận rộn chỉ huy, gọi anh ta ra một chỗ, hỏi nhỏ: “Tình hình bên Chu Vinh thế nào?”

Vương Thụy Quân vô cùng phấn chấn, đáp: “Tối hôm qua, theo chỉ thị của anh, em lập tức bố trí nhiều cảnh sát có tuổi, kinh nghiệm phong phú mai phục khắp các phía xung quanh biệt thự của Chu Vinh ngay trong đêm, hăng say trực chiến suốt một đêm, chúng em phát hiện thấy bắt đầu từ hơn chín giờ sáng nay, đội bảo vệ, Hồ Kiếm Nhân, anh em Lang Bác Văn đều đến nhà anh ta, xem ra thông tin tình báo của Lý Tây không sai, đúng là Chu Vinh đã bị cướp!”

“Tất nhiên không thể nào sai được, tôi tận mắt nhìn thấy Chu Vinh bị cướp, có phải là nghe ngóng được thông tin từ bên ngoài đâu!” Vừa nói dứt lời, hai người quay đầu liền thấy Lý Tây đứng ở bên cạnh, giận dữ trừng mắt nhìn Vương Thụy Quân. Vương Thụy Quân há miệng không nói gì, nếu là những cảnh sát khác nghe lén lãnh đạo nói chuyện, anh ta đã sút cho một cú lên thẳng mặt trăng từ lâu rồi, nhưng người nghe lén là Lý Tây, anh ta cũng đành chịu vậy.

“Lý Tây…” Trương Nhất Ngang ngạc nhiên nhìn cô nàng, “Sao cô đến đây?” Anh ta nghĩ bụng, sau trận tối qua, Lý Tây chắc đã khiếp vía, không dám làm càn nữa, làm sao lại thò ra nữa.

“Em nghe nói chỗ này xảy ra chuyện, liền vội qua ngay.”

“Ý tôi là tối hôm qua cô bị một trận khiếp vía rồi, hôm nay… hôm nay sao lại đến đây?”

“Ai bảo là em khiếp vía, tí chuyện vặt tối hôm qua làm sao khiến em sợ được?” Lý Tây vênh mặt, khác hẳn với bộ dạng xiêu hồn bạt vía tối qua, “Hôm qua là em thiếu kinh nghiệm, có điều em cũng đã chuẩn bị sẵn dao găm từ trước, nếu không cũng không thể trốn thoát khi bị trói chặt hai chân hai tay, mang về cho các anh thông tin tình báo quý báu như vậy, có người còn không biết điều, nghi ngờ chuyện em tận mắt nhìn thấy là giả, hứ! Lương tâm bị chó nó gặm mất rồi! Bây giờ em nghĩ thông rồi, em chính là người phát hiện ra Chu Vinh bị cướp, em có quyền, em cũng yêu cầu được tham gia vào toàn bộ việc điều tra tiếp theo, không thì công lao sẽ bị những người khác cướp hết!”

“Lý Tây, cô cứ yên tâm, tôi không cướp công của cô đâu, tôi vẫn cần giữ tí thể diện chứ,” Vương Thụy Quân cười nhạt lắc đầu, quay lại phát hiện thấy nét mặt của Phó trưởng công an Trương rất không vui, lập tức nói một cách vô cùng nghiêm túc, “Cô nghĩ gì thế! Lãnh đạo tất nhiên lại càng không thể có chuyện đó! Ai muốn cướp công của cô!”

Lúc này Trương Nhất Ngang mới gật đầu: “Lý Tây, cô yên tâm, tôi và Vương Thụy Quân cùng đảm bảo, nếu phá được vụ án Chu Vinh, cô chắc chắc sẽ là người có công lớn. Việc xung phong lao vào trận chiến tiếp theo, cô để những cảnh sát hình sự nhiều tuổi làm, tối hôm qua cô nguy hiểm quá! Nếu không có việc gì, cô về cơ quan nghỉ đi, tôi gọi một người đưa cô về. Tiểu Vương…”

“Sếp,” Lý Tây ngắt lời anh ta, “có một việc em muốn trao đổi với anh.”

“Cô cứ nói.”

“Ở đây quá nhiều người.”

Vương Thụy Quân nhìn xung quanh, nói: “Không sao, chỉ có ba chúng ta, những người khác không nghe thấy.”

Lý Tây nhìn anh ta một cái: “Ba người cũng hơi nhiều.”

Vương Thụy Quân ngớ ra mấy giây, ho một tiếng, rướn thẳng người quay đầu đi ra chỗ khác.

Lúc này Lý Tây mới lên tiếng hỏi: “Sếp, nếu phá được vụ án Chu Vinh, khi báo cáo với cấp trên, anh có nói em là người đã đột nhập vào nhà Chu Vinh, phát hiện ra thông tin không?”

Trương Nhất Ngang ngớ ra, việc này tất nhiên là không thể, nếu chú của Lý Tây biết việc này thì căng. Đành trả lời một cách mơ hồ: “Quá trình phá án cụ thể, tôi nghĩ cũng không cần nói rõ như vậy nhỉ.”

“Thế nếu em không tham gia vào việc điều tra tiếp theo, đến lúc đó anh báo cáo lập công cho em, mọi người thấy em không làm gì cũng lập công, sao mà phục được?”

“Cái này có thể nói cô đã giúp được rất nhiều qua quá trình điều tra trinh sát bằng biện pháp kỹ thuật.”

“Nhưng nếu chú Quách hỏi cụ thể em đã trinh sát thế nào, em chưa từng làm những việc liên quan, chỉ còn cách nói thật.”

“Cô…”

“Cho nên…” Lý Tây cong môi, giọng dứt khoát, “Em nhất định phải tham gia vào việc điều tra tiếp theo.”

Trương Nhất Ngang ngớ ra nhìn cô nàng, phát hiện ra không ngờ cô nàng lại hiểu chuyện, biết được tử huyệt của anh ta. Trương Nhất Ngang nuốt nước bọt, trong lòng thầm cân lên đặt xuống, cứ ứng phó ổn việc trước mắt đã rồi tính, liền nói: “Tôi đồng ý để cô tham gia vào việc điều tra tiếp theo, nhưng cô buộc phải nghe theo chỉ huy của tôi, tuyệt đối không được tự ý hành động.”

“Anh không được chỉ huy em ngồi trước máy vi tính tìm tài liệu.”

“Tôi…”

“Phải ra hiện trường, phải tham gia bắt giữ!”

Trương Nhất Ngang hít một hơi thở sâu: “Cô buộc phải ở bên cạnh tôi.”

“Thống nhất như vậy.”

Trương Nhất Ngang do dự một lát, đành nói: “Thống nhất như vậy.”

“Ngoắc tay!” Lý Tây giơ ngón tay ra, ngoắc vào ngón tay to của Trương Nhất Ngang.

Vương Thụy Quân, người thừa bị nói là lương tâm đã bị chó gặm, đứng đằng xa, không cam tâm liếc nhìn họ một cái, đột nhiên thấy hai người ngoắc tay, anh ta thở dài một tiếng, chế độ của lãnh đạo đúng là có khác. Lúc này, anh ta lại thấy Trương Nhất Ngang vẫy tay về phía mình, anh ta lập tức chạy qua.

Trương Nhất Ngang mím môi, dặn Vương Thụy Quân: “Việc điều tra sau này, cho Lý Tây tham gia nhé.”

“Cho cô ấy tham gia?” Vương Thụy Quân nghẹn lời, quả nhiên tiếp xúc cơ thể sẽ dễ đạt được mục đích, có điều anh ta không dám can thiệp cuộc sống riêng tư của lãnh đạo, nghĩ vậy liền dứt khoát đồng ý: “Vâng.”

“Anh nói tiếp về Chu Vinh đi.”

Vương Thụy Quân nhìn Lý Tây, thấy lúc này cô nàng đã đứng cạnh lãnh đạo lắng nghe một cách quang minh chính đại, Phó trưởng công an Trương cũng không ngăn, anh ta liền yên tâm nói: “Sau khi Chu Vinh triệu tập các thành viên chủ chốt trong băng nhóm, những người này ở trong biệt thự ít nhất một tiếng đồng hồ, sau đó tản đi nhiều hướng, quân số của chúng em có hạn không bám theo được. Em đã liên hệ với tiểu Mễ, tai mắt mà Trịnh Dũng Binh cung cấp, cậu ta là lái xe, không tham gia vào những việc cụ thể, cậu ta nghe những người khác nói Chu Vinh cử rất nhiều tay sai đi tìm hai tên đó.”

“Chu Vinh thì sao?”

“Đến bây giờ, anh ta vẫn ở trong biệt thự suốt, không đi ra ngoài.”

Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát: “Lần này Chu Vinh nhất định sẽ huy động nguồn lực mạnh nhất để tìm hai tên cướp đó, chúng ta không thể bám theo người của anh ta được, hơn nữa, một khi chúng ta bám theo mà bị phát hiện, sẽ rút dây động rừng. Thế này nhé, anh cứ bố trí người theo dõi chặt tình hình ngôi biệt thự đã, chúng ta sẽ cử thêm người, cố gắng bắt được hai tên đó trước Chu Vinh.”

Sau khi Vương Thụy Quân rời đi, Trương Nhất Ngang dẫn Lý Tây đi về phía trước, đến trước một ngôi nhà có căng dây giới nghiêm. Nhân viên bộ phận vật chứng và pháp y đi lại như con thoi xung quanh ngôi nhà, Tống Tinh nhìn thấy anh ta liền dừng công việc đang làm lại, dẫn anh ta đến một đống đất bỏ đi, phần đất cát bên trên đã bị san bằng, cát màu xám đen rõ ràng vẫn còn ẩm ướt, nhìn một cái biết ngay là vết máu.

“Tình hình cụ thể thế nào?” Trương Nhất Ngang nhìn chằm chằm vào đống cát một lúc, vẫy tay gọi mấy nhân viên cốt cán đến, Lý Tây cũng vờ là nhân viên cốt cán, ghé lại đứng bên cạnh nghe mọi người nói về tình hình vụ án.

Đầu tiên Tống Tinh lên tiếng thoái thác trách nhiệm: “Tối hôm qua, tôi làm theo chỉ thị, triệu tập cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm và cả các

đơn vị khác, tất cả hơn bốn mươi người, vây kín toàn bộ các lối ra vào của khu vực này, ngay tối hôm qua đã cử cảnh sát mặc thường phục vào trong điều tra thăm dò trước, không tìm thấy Lưu Bị, đợi đến khi trời sáng, toàn bộ lực lượng cùng tiến vào, tìm từng nhà, nhà nào cũng vào, vẫn không thấy Lưu Bị, nhưng phát hiện ra đống cát này có rất nhiều vết máu, cả nền nhà trên tầng 2 của ngôi nhà này cũng có vết máu. Nhìn từ góc độ vết tích, tội phạm đã đem cát từ bên dưới lên tầng 2, sau khi dọn sạch vết máu trên tầng 2, lại quét cát đem xuống dưới.”

Trương Nhất Ngang đưa mắt nhìn về phía bác sĩ pháp y Trần, ông Trần khẳng định rất chắc chắn: “Tôi dám khẳng định một trăm phần trăm, có một người chết, thời gian là vào tối hôm qua!”

“Xác chết đâu?”

“Xác chết chạy đâu rồi, tôi biết sao được, tôi chỉ phụ trách khám nghiệm.”

Lý Tây ở bên cạnh xen vào: “Nhưng nếu không thấy xác chết, anh làm sao có thể khẳng định là đã chết người?”

Trên đời này không ai dám nghi ngờ kĩ năng chuyên môn của bác sĩ pháp y Trần, Lý Tây cũng không được ngoại lệ. Ông ta liền trợn mắt giận dữ nói: “Cô không nhìn thấy bấy nhiêu máu à? Lượng máu mất bằng lượng kinh nguyệt cả ba năm, chảy một lèo, người này còn sống được sao?”

Lý Tây khẽ lẩm bẩm một câu: “Chưa xét nghiệm làm sao biết là máu người?”

Bác sĩ pháp y Trần khinh khỉnh hứ một tiếng, nhìn cô nàng khinh bỉ: “Xét nghiệm? Tôi lại còn phải làm xét nghiệm? Tôi nói cho cô biết, thiết bị đối với tôi là vô dụng, tôi làm bác sĩ pháp y ba mươi năm rồi, tôi chỉ cần nhìn là có thể khẳng định một trăm phần trăm đây là máu người, hơn nữa thời gian ngay vào tối hôm qua!

Hừm, lúc tôi làm cảnh sát, tất cả những người có mặt ở đây vẫn còn là trẻ con, lúc đó tôi gặp một vụ án, cũng chỉ nhìn thấy máu đầy mặt đất, không tìm thấy xác chết, lúc đó đã có người hỏi tôi, tiểu Trần, cậu nghĩ người này đã chết hay còn sống, các anh chị đoán xem thế nào…”

Mọi người không còn tâm trí đâu mà đoán tình tiết câu chuyện phía sau, Tống Tinh liền ngắt lời ông ta luôn: “Anh Trần, còn thông tin gì khác nữa không?”

“Chỉ thế thôi, còn việc Lưu Bị bị ai giết, đó là việc của cảnh sát hình sự các anh, không liên quan đến tôi.”

“Cái gì! Anh nói Lưu Bị bị giết!” Những người có mặt ở đó xôn xao kêu lên.

Bác sĩ pháp y Trần nhìn họ với vẻ tất nhiên là như vậy: “Không phải rất rõ ràng là Lưu Bị đã bị giết hay sao?”

Tống Tinh phản bác: “Trong quá trình bắt Lưu Bị, chúng tôi phát hiện thấy rất nhiều máu, như vậy thì phải là Lưu Bị giết người khác rồi chạy trốn chứ, tại sao lại là người khác giết Lưu Bị?”

Bác sĩ pháp y khinh khỉnh đáp: “Đầu óc với năng lực phân tích của anh như thế mà cũng làm được cảnh sát?”

“Tôi…”

“Tống Tinh, vừa nãy có phải là tôi đã xác nhận lại với anh, tối hôm qua khi có người nhìn thấy Lưu Bị, hắn ta đi tay không, hay là xách một cái vali?”

Tống Tinh gật đầu: “Vâng, tôi nói Lưu Bị kéo một cái vali.”

Bác sĩ pháp y Trần lại quay sang hỏi trưởng phòng Vật chứng họ Hứa: “Anh Hứa, vừa nãy có phải anh nói là trên tầng có dấu vết vật lộn, có vết chân của hai người, còn có vết bánh xe của vali?”

Trưởng phòng Hứa cũng gật đầu, bởi vì trên nền nhà có rất nhiều vết máu, tầng 1 còn có cát, toàn bộ dấu vết ở hiện trường đều rất rõ ràng.

“Đó không phải là kết luận rất rõ ràng hay sao? Căn cứ vào dấu vết trên nền nhà, có thể phán đoán, tối hôm qua trên tầng có hai người tất cả, đã đối chiếu dấu chân, người chân nhỏ là Lưu Bị, người kia chân to. Lưu Bị kéo một cái vali lên tầng, nhưng cuối cùng người chân to kéo vali rời đi. Như vậy Lưu Bị đã đi đâu? Trên nền nhà lại có nhiều máu như vậy, chắc chắn Lưu Bị đã bị người kia giết, xác chết cho vào trong vali mang ra ngoài.”

Lời của bác sĩ pháp y Trần đã gợi ý cho trưởng phòng Hứa, anh ta liền quay lại nghiên cứu dấu vết kéo lên, kéo xuống của chiếc vali, phát hiện ra đúng là vết để lại khi rời đi tương đối sâu, tình hình đúng như lời bác sĩ pháp y Trần nói, sau khi Lưu Bị bị giết, xác chết đã được nhét vào trong vali kéo đi, cho nên lúc rời đi, cái vali nặng, tất nhiên dấu vết sẽ sâu. Anh ta cũng tán đồng với phán đoán của bác sĩ pháp y Trần.

Bác sĩ pháp y xòe hai tay: “Một bác sĩ pháp y như tôi, lúc quan trọng lại còn phải quan tâm đến dấu vết ở hiện trường, đúng là mệt!” Miệng nói vậy, nhưng nét mặt ông ta lại rất đắc ý, phần thắt lưng bị thoát vị đĩa đệm cũng rướn lên thẳng đừ.

Mọi người đứng yên tại chỗ, suy xét kĩ càng về kết luận của bác sĩ pháp y Trần, nhìn từ dấu vết để lại ở hiện trường, phân tích của ông ta đúng là có lý. Nhưng tên tội phạm trốn truy nã Lưu Bị không giết người đã là may, bây giờ lại còn bị người khác giết, làm gì có chuyện đó?

Bác sĩ pháp y Trần nhìn mọi người một lượt, nhìn họ khinh bỉ: “Đến bây giờ các anh vẫn không tin là Lưu Bị bị giết?”

Tống Tinh ho lên một tiếng, nói: “Bác sĩ pháp y Trần, những điều này dù sao cũng chỉ là suy đoán của một mình anh…”

“Suy đoán của một mình tôi? Tôi nói cho anh biết, kết luận mà tôi đưa ra, chưa bao giờ tồn tại khả năng thứ hai. Tôi cược với anh, đem vết máu ở đây về xét nghiệm DNA, nếu DNA không phải là Lưu Bị, tôi xin thôi việc, nếu DNA là của Lưu Bị, anh xin thôi việc!”

“Không cần… không cần cược lớn thế.” Tống Tinh rên lên một tiếng, ông ta hoàn toàn bị nhấn chìm bởi khí thế của bác sĩ pháp y Trần.

Trương Nhất Ngang ho lên một tiếng, thể hiện rõ quan điểm trước mặt mọi người: “Tôi tin vào phán đoán của bác sĩ pháp y Trần.”

Mọi người cũng lập tức đứng về phía bác sĩ pháp y Trần, xôn xao lên tiếng trách Tống Tinh, kết luận của bác sĩ pháp y Trần từ trước đến nay luôn đã nói là chắc như đinh đóng cột, làm gì có chuyện sai, anh hay thật, lần thứ nhất bắt Lưu Bị không bấm thang máy, khiến Lý Tây suýt chết, tối hôm qua bắt Mai Đông thì bị đệ tử của hắn đánh lạc hướng, suýt nữa thì thả hổ về rừng, sau đó dẫn một đội đi bắt Lưu Bị cũng vẫn không có thu hoạch gì. Bây giờ lại còn lên mặt nghi ngờ kết luận của bác sĩ pháp y Trần.

Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát, đúng lúc bắt Lưu Bị thì Lưu Bị lại bị giết, chuyện này vô cùng phức tạp, khó lường. Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là Chu Vinh. Để bắt được hai tên cướp trước Chu Vinh hoàn toàn không phải là một việc dễ dàng, hơn nữa đây là việc cơ mật, không được tiết lộ chuyện Chu Vinh bị cướp cho quá nhiều người biết, không thể điều động đông đảo lực lượng hành động, làm thế nào để bắt được hai tên tội phạm này, tốt nhất là hỏi Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net