Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với dự đoán của Trương Nhất Ngang, sau khi cảnh sát thông báo Lang Bác Đồ dính líu đến vụ án mạng Lục Nhất Ba, Lang Bác Đồ không hề bỏ trốn, mà lái thẳng xe đến trụ sở Công an thành phố, còn hùng hổ hỏi lại cảnh sát hình sự: “Sao tôi lại dính líu đến việc giết hại Lục Nhất Ba hả?”

Cảnh sát hình sự cũng không biết, chỉ nghe nói Phó trưởng công an Trương nhận định Lang Bác Đồ là hung thủ, đưa đi thẩm vấn đã.

Trong phòng thẩm vấn, Lang Bác Đồ ngồi trên ghế thẩm vấn, vẻ mặt đầy giận dữ. Trong một căn phòng khác cách đó không xa, Trương Nhất Ngang và những người khác cũng ngồi trước thiết bị giám sát, quan sát quá trình thẩm vấn.

“Tôi hỏi anh, mười giờ tối ngày 5 tháng 11, có phải anh lái chiếc xe việt dã Rolls-Royce của mình đi qua đường Bình Khang không?” Cảnh sát đội Thẩm vấn hình sự đối chiếu thông tin cá nhân trước theo thông lệ, tiếp đó bắt đầu quá trình tham vấn chính thức, hai cảnh sát thẩm vấn hình sự một người hỏi, một người ghi lời khai, họ đều đeo tai nghe, có thể nhận được chỉ huy từ lãnh đạo bất cứ lúc nào.

“Ngày nào tôi cũng lái chiếc xe này đi qua đường Bình Khang, nhà tôi ở hướng này mà, đồng chí cảnh sát!”

“Anh nghiêm túc một chút!” Cảnh sát thẩm vấn quát.

“Vâng, vâng, vâng, nhưng vấn đề là các anh nói tôi giết hại Lục Nhất Ba, chuyện này thì quá kì quặc. Tối ngày mùng 5, Lục Nhất Ba chết bên bờ sông, đúng là con sông đó cách đường Bình Khang rất gần, nhưng cơ bản ngày nào tôi cũng đi qua đường Bình Khang, căn cứ vào đâu mà nói là tôi giết Lục Nhất Ba chứ?”

“Đợi đã…” Tất cả cảnh sát ở trong và ngoài phòng thẩm vấn mặt đều biến sắc, cảnh sát thẩm vấn truy hỏi: “Sao anh biết Lục Nhất Ba chết vào tối ngày mùng 5 tháng 11?”

Trương Nhất Ngang hướng về phía mọi người nở nụ cười: “Xem đấy, vừa mới hỏi đã lộ tẩy rồi.” Mọi người thầm gật đầu, cái tay Lang Bác Đồ này càng nhìn càng giống tội phạm giết người.

Lang Bác Đồ trả lời thản nhiên như không: “Chính các anh nói còn gì, không phải các anh bảo tôi bị tình nghi đã giết hại Lục Nhất Ba, rồi lại hỏi tôi mười giờ tối ngày 5 tháng 11 làm gì, thế thì chắc chắn Lục Nhất Ba bị hại vào tối hôm đó rồi, không thì tại sao phải hỏi tôi ngày 5 tháng 11?”

“Sao anh biết Lục Nhất Ba chết ở bên sông?”

“Hôm qua ở bên bờ sông cạnh đường Bình Khang phát hiện thấy một xác chết, rất nhiều người đều biết, tôi nghĩ chắc là Lục Nhất Ba thôi.”

Lời giải thích của anh ta dường như cũng rất hợp lý, mọi người lại nhìn Lang Bác Đồ, ừm… người này trông cũng không giống tội phạm giết người lắm.

“Thế buổi tối hôm đó, trước khi lái xe anh làm gì?”

“Ăn cơm, ăn cơm với bạn.”

“Ăn đến mấy giờ?”

“Bấy nhiêu ngày rồi, tôi không nhớ rõ.”

“Anh ở đâu, ăn cơm với ai?”

Lang Bác Đồ nhớ lại, nói ra tên một nhà hàng, và mấy người bạn, cảnh sát ghi lời khai ghi lại toàn bộ.

“Ngày 6 tháng 11 anh làm gì?”

“Chiều ngày 6 tháng 11 tôi đi công tác ở Bắc Kinh.”

“Đi công tác làm gì?”

“Một số công việc của công ty.”

“Cụ thể?”

“Một số hội nghị giới thiệu cơ hội đầu tư của ngân hàng đầu tư.”

“Ngoài đi công tác, mấy ngày hôm nay anh còn làm gì?”

“Hết rồi, à, sáng ngày 6 tháng 11 tôi đi bệnh viện, hôm kia sau khi về, tôi cũng đi bệnh viện.”

“Anh đi bệnh viện làm gì?”

“Đi bệnh viện tất nhiên là để khám bệnh chứ làm gì, mấy hôm đó tôi bị cảm nặng, sáng hôm đó khi ngủ dậy, tôi thấy người rất mệt, đi bệnh viện kiểm tra thì sốt 39 độ, tôi tiêm một mũi ở bệnh viện, mấy ngày ở Bắc Kinh cũng phải uống thuốc suốt, đến bây giờ vẫn chưa khỏi.” Anh ta ho mấy tiếng, thể hiện là bây giờ mình vẫn đang bị cảm.

Nghe thấy câu trả lời của anh ta, những người ở trong phòng giám sát đều ngớ ra, Vương Thụy Quân chần chừ nhìn Phó trưởng công an Trương: “Nếu mấy hôm đó anh ta bị cảm nặng, sốt, thì khả năng là hung thủ rất thấp, giết người hà cớ gì lại chọn thời gian mình bị cảm, sốt chứ.”

Trương Nhất Ngang nheo mắt, quay đầu bảo những người còn lại: “Gọi bác sĩ pháp y Trần đến khám bệnh cho anh ta, xem có phải anh ta bị cảm thật không.”

Vương Thụy Quân khẽ nhắc: “Việc này… thầy Trần là bác sĩ pháp y… ông ấy chắc là không khám bệnh được đâu ạ?”

Nhưng Trương Nhất Ngang không nghe: “Thời gian tử vong còn giám định được, chẳng lẽ không giám định được hôm đó anh ta có bị cảm nặng hay không?”

Lãnh đạo yêu cầu, cấp dưới cũng không làm thế nào được, Vương Thụy Quân vẫy tay bảo một cảnh sát hình sự trẻ đi tìm bác sĩ pháp y Trần. Cậu cảnh sát hình sự đến phòng làm việc của bác sĩ pháp y miễn cưỡng đưa ra yêu cầu của phó trưởng Công an, bác sĩ pháp y vừa nghe nói yêu cầu ông khám xem người sống có bị cảm không, lập tức nổi giận lôi đình, bảo tôi có phải là lang băm giang hồ đâu, một ngày từ sáng đến tối tôi vừa phải giám định thương tích cho người sống, vừa khám nghiệm tử thi cho người chết, bây giờ cảm sốt cũng gọi tôi? Lần này nếu tôi khám cho người bị cảm, sau này các loại bệnh lớn nhỏ trong cơ quan đều đến tìm bác sĩ pháp y chắc, làm gì có chuyện đó, kiên quyết không đi.

Bác sĩ pháp y Trần không chịu đi, Trương Nhất Ngang cũng không làm sao được, đành bảo cảnh sát thẩm vấn hỏi anh ta có hồ sơ khám bệnh không, Lang Bác Đồ nói có, sổ khám bệnh để ở phòng làm việc, anh ta có thể gọi điện bảo thư ký mang đến.

Việc thẩm vấn Lang Bác Đồ tạm dừng ở đó, những người trong phòng giám sát đợi sổ khám bệnh của anh ta mang đến rồi quyết định bước tiếp theo làm thế nào. Căn cứ vào tình hình thẩm vấn hiện tại, ý kiến mọi người chia thành hai phe đối lập. Vương Thụy Quân, Tống Tinh và những cảnh sát hình sự có tuổi cho rằng Lang Bác Đồ không phải là hung thủ, thái độ của anh ta rất tự nhiên, không hề hoang mang căng thẳng chút nào, hơn nữa cho đến giờ, ngoài chuyện anh ta có đi qua đường Bình Khang, thì không có bất cứ điểm khả nghi nào cho thấy anh ta giết người, ngày nào anh ta cũng đi qua đường Bình Khang, việc này không nói được lên điều gì. Phe còn lại chỉ có hai người, Trương Nhất Ngang kiên định cho rằng Lang Bác Đồ là hung thủ, Lý Tây tin tưởng vô điều kiện vào phán đoán của anh ta.

“Thưa sếp, nếu thông tin ghi trong sổ khám bệnh của Lang Bác Đồ là thật, thì sáng ngày mùng 6 đúng là anh ta sốt 39 độ, như vậy tôi nghĩ anh ta rất khó có thể là hung thủ.” Mặc dù địa vị của Tống Tinh trong cơ quan gần đây tuột dốc không phanh, nhưng trước những nhận định đúng sai về vụ án mạng, ông ta vẫn giữ thái độ cẩn trọng khách quan, cẩn thận đưa ra ý kiến với lãnh đạo. Sốt thì cực kì khó chịu, nếu đúng là anh ta sốt 39 độ, trong trạng thái đó, toàn thân đau nhức mệt mỏi, làm gì còn tâm trí nào để giết người.

Trương Nhất Ngang lắc đầu: “Cho dù bị sốt, anh ta cũng sốt vào ngày 6 tháng 11, Lục Nhất Ba chết vào tối ngày 5 tháng 11. Ít nhất vào ngày 5 tháng 11, Lang Bác Đồ vẫn rất khỏe mạnh tỉnh táo, nếu không anh ta làm gì có tâm trí đi ăn với bạn bè?”

“Cái này…”

Trương Nhất Ngang khinh khỉnh hứ một tiếng: “Còn một điểm đáng ngờ nữa, ngày 6 tháng 11 anh ta bị ốm nặng như vậy, mà buổi chiều lại đi công tác ở Bắc Kinh, đi công tác xa nếu là việc quan trọng thì cũng đành phải đi, anh ta đi nghe mấy hội nghị giới thiệu đầu tư của bên ngân hàng đầu tư, còn tham gia mấy ngày liền, chuyện này cũng kỳ quặc quá nhỉ?”

Hội nghị giới thiệu đầu tư của ngân hàng đầu tư, đa số đều là dụ người ta đầu tư tiền làm dự án, những cơ hội đầu tư tốt thực sự đã bị nội bộ lấy hết từ lâu rồi, cần gì phải kêu gọi gom tiền ngoài xã hội. Lang Bác Đồ làm sếp lớn thứ hai ở tập đoàn Áo Đồ đã được một thời gian, hẳn phải biết rõ kiểu cấu kết như vậy trên thị trường tài chính, vì hội nghị đầu tư này, anh ta bị sốt cũng đi Bắc Kinh, mà còn ở đó hẳn hai ngày?

Trương Nhất Ngang bổ sung thêm: “Anh ta còn một sơ hở lớn nhất. Nếu Lục Nhất Ba không phải là anh ta giết, thì khi chúng ta nói chúng ta nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của Lục Nhất Ba, anh ta sẽ nói ngay là lúc đó anh ta bị cảm, không thể có sức giết người. Lúc đầu tại sao anh ta không nói như vậy?”

“Đúng thế, tại sao anh ta không nói?”

“Bởi vì anh ta đã tính trước, nếu anh ta nói ngay như vậy từ đầu, chúng ta sẽ nghi ngờ anh ta đã chuẩn bị sẵn lời khai từ trước. Cho nên anh ta cố tình không nói, đợi chúng ta phát hiện ra là anh ta bị cảm, sốt, để chúng ta chủ động loại trừ anh ta ra khỏi đối tượng tình nghi.”

“Có lý.” Thấy Trương Nhất Ngang đưa ra hai điểm này, lập trường của mọi người lại nghiêng về phía Lang Bác Đồ khả nghi.

Nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, Tống Tinh do dự nói: “Sếp ạ… ừm, tôi thấy chỗ này hơi có tí vấn đề.”

“Anh cứ nói.”

“Nếu Lang Bác Đồ nói là anh ta bị ốm ngay từ đầu, không có sức giết người, chúng ta sẽ nghi ngờ anh ta đã chuẩn bị sẵn lời khai từ trước. Bây giờ anh ta không nói ngay từ đầu, đợi chúng ta phát hiện ra là anh ta bị ốm, chúng ta vẫn nghi ngờ anh ta có vấn đề. Ừm… cũng có nghĩa là, cho dù Lang Bác Đồ nói anh ta bị ốm vào lúc nào, chúng ta cũng sẽ nghi ngờ là anh ta nói dối.” Trong đầu Tống Tinh hiện ra một câu thành ngữ: nghi hàng xóm trộm rìu. Ngày xưa, có một người bị mất cái rìu, anh ta nghi ngờ con trai của người hàng xóm ăn trộm, quan sát cử chỉ lời nói của người đó, càng nhìn càng giống ăn trộm rìu. Về sau, khi đi đào đất, anh ta tìm thấy cái rìu, sau đó nhìn con trai người hàng xóm, dù thế nào cũng không giống đã ăn trộm rìu.

Trương Nhất Ngang bĩu môi, đưa mắt nhìn Vương Thụy Quân: “Anh thấy thế nào?”

“Hình như… hình như đúng là như anh Tống nói.”

“Thế này nhé,” Trương Nhất Ngang thở dài, “Tôi cược với anh một điều…”

“Không cần cược đâu!” Vương Thụy Quân cuống lên nói, anh ta sợ Phó trưởng Công an Trương học theo bác sĩ pháp y Trần, vì chuyện này mà cược ai phải xin thôi việc, cho dù thắng hay thua thì người thôi việc chắc chắn cũng sẽ là anh ta, làm gì có chuyện là Phó trưởng Công an. Mọi người đều vì công việc mà, phá án bắt hung thủ thật sự là mục tiêu chung, hà cớ gì phải cá cược.

“Chúng ta cược một tệ thôi.”

“Ồ…” Vương Thụy Quân như trút được tảng đá đeo trong lòng, “Vâng, cược gì ạ?”

“Tôi cược trong báo cáo xét nghiệm ở bệnh viện của Lang Bác Đồ, là cảm lạnh, không phải là cúm virus, nếu là cúm virus, tôi sẽ thả anh ta ra luôn.”

“Hả! Thế là sao?” Vương Thụy Quân không hiểu ra làm sao.

Trương Nhất Ngang giải thích: “Trước khi bị cảm sốt một ngày, anh ta còn đủ sức đi tụ họp ăn uống, chiều hôm bị sốt còn đủ sức đi Bắc Kinh, do anh ta cố tình bị cảm. Sao lại có chuyện cố tình bị cảm? Rất đơn giản, tối ngày 5 tháng 11 sau khi giết hại Lục Nhất Ba, anh ta về nhà cứ thế tắm nước lạnh, bây giờ thời tiết này tắm nước lạnh rất dễ bị cảm sốt. Anh ta cố tình khiến mình bị cảm sốt, để trong quá trình điều tra, chúng ta loại trừ không nghi ngờ anh ta. Bị cảm do nhiễm lạnh đều là cảm lạnh, còn cảm cúm do virus cần có nguồn lây nhiễm, không phải lúc nào muốn là bị ngay được, cho nên tôi cược rằng anh ta chắc chắn là bị cảm lạnh, nếu không, tôi lập tức thả anh ta ra.”

Mọi người gật đầu bán tín bán nghi, đều suy đoán, để không bị nghi ngờ, đám phần tử phạm tội bây giờ có những chiêu trò cao cấp đến thế.

Nửa tiếng sau, nhân viên công ty Áo Đồ đem sổ khám bệnh của anh ta đến trụ sở Công an thành phố, trong sổ có thông tin khám bệnh vào ngày 6 tháng 11. Trong sổ khám bệnh ghi sốt ba tám độ tám, thông tin trong phiếu xét nghiệm đúng là cảm lạnh! Vương Thụy Quân kinh ngạc nhìn Phó trưởng công an Trương đang bình thản mỉm cười, quay đầu nhìn Lang Bác Đồ trong camera giám sát, bất giác thấy người này rất đáng ngờ.

Cuộc thẩm vấn tiếp tục, nhưng chẳng mấy chốc cảnh sát thẩm vấn đã hỏi hết những câu hỏi chuẩn bị từ trước, mọi câu trả lời của anh ta đều hợp tình hợp lý, không có bất cứ mối liên quan nào đến vụ án mạng. Điểm khả nghi duy nhất Trương Nhất Ngang đã chỉ ra khi nãy, chính là anh ta đi tụ họp ăn uống trước hôm bị sốt, chiều hôm đó lại đi Bắc Kinh công tác, chuyện này chỉ có thể cho thấy anh ta bị cảm mà vẫn chạy lung tung, trở thành nguồn lây nhiễm di động, không biết vì mọi người, nhưng pháp luật có quy định bị cảm thì phải ở nhà không được đi lung tung đâu, họ cũng không thể căn cứ vào đó mà định tội được.

Đến bây giờ, cảnh sát căn bản không thể đưa ra được bất cứ chứng cứ thực chất nào, điều này khiến cảnh sát rất khó tiếp tục tiến hành thẩm vấn. Cảnh sát thẩm vấn ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát, hướng về phía lãnh đạo với ánh mắt xin được giúp đỡ.

Mọi người cũng không chú ý, đều đưa mắt nhìn Trương Nhất Ngang.

Trương Nhất Ngang đứng dậy, tự tin mỉm cười: “Thôi để tôi đi gặp anh ta xem thế nào.”

Trương Nhất Ngang chống nạng rời khỏi phòng, bước vào phòng thẩm vấn, cảnh sát thẩm vấn thấy lãnh đạo đến, đều đứng dậy tránh sang một bên, để anh ta ngồi ở giữa.

“Lang Bác Đồ, tôi là Trương Nhất Ngang. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, anh khai hay không khai?”

Sau khi nghe thấy tên mình, mặt Lang Bác Đồ hơi biến sắc, lắp bắp: “Tôi… tôi thật sự không giết người, các anh muốn tôi khai cái gì?”

Trương Nhất Ngang lắc đầu, tiện tay cầm bản ghi lời khai trên bàn lên, trong đó là nội dung lời khai do Lang Bác Đồ tự viết, cười nói: “Chữ anh rất đẹp, rất dễ nhận biết.”

“Cảm ơn anh đã khen.”

Trương Nhất Ngang vẫy tay, bảo một cảnh sát đến phòng vật chứng cầm bản photo của hai tấm ảnh chụp tập thể đến, đưa bản photo cho Lang Bác Đồ.

“Anh nhìn đi, biết tấm ảnh này chứ?”

“Đây là ảnh chụp chung của chúng tôi trước đây mà.”

“Anh nhìn kĩ xem, chữ viết ngày tháng ở góc phía dưới bên phải là anh viết phải không?”

“Đúng… đúng là tôi viết, chuyện này thì nói lên điều gì?” Anh ta hơi căng thẳng.

“Thế tôi lại hỏi anh, quan hệ giữa anh và anh trai anh Lang Bác Văn thế nào?”

“Quan hệ… quan hệ của chúng tôi rất tốt.”

“Cũng không phải là rất tốt đâu nhỉ, rất nhiều chuyện, rất nhiều suy nghĩ của anh, không bao giờ cho anh ta biết, đúng không?”

“Tôi… không có, tôi không hiểu anh nói gì.” Ánh mắt anh ta lại càng hoang mang, tất cả mọi người đều thầm ngạc nhiên, vừa nãy thần thái Lang Bác Đồ còn rất bình tĩnh vững vàng, sao Phó trưởng công an Trương chỉ hỏi bừa vài câu đã đột ngột thay đổi. Rốt cuộc Phó trưởng công an Trương đã nắm được điều gì, cuộc đối thoại giữa hai người dường như chỉ có hai người hiểu được.

“Nghe không hiểu phải không, thế thì anh tiếp tục nghĩ kĩ xem.”

Lang Bác Đồ hơi cúi đầu, mấy giây sau, anh ta lại ngẩng đầu lên, thần thái lại trở lại như cũ, trên mặt hiện rõ hai chữ oan ức: “Lãnh đạo, tôi thật sự không biết tại sao các anh phải thẩm vấn tôi, tôi và Lục Nhất Ba cũng được coi là có chút tình nghĩa, tôi làm sao có thể giết anh ta được cơ chứ?”

“Anh và Lục Nhất Ba có tình nghĩa? Chà, có thù mới đúng chứ!”

Mặt Lang Bác Đồ biến sắc, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Thế anh thấy ai đã giết Lục Nhất Ba?”

“Tôi không biết, các anh hỏi tôi, chẳng thà đi hỏi bạn gái anh ta.”

“Bạn gái?” Trương Nhất Ngang ngớ ra, qua điều tra, họ chỉ biết Lục Nhất Ba độc thân, không hề biết là anh ta còn có một cô bạn gái, “Lục Nhất Ba cũng có bạn gái?”

“Tất nhiên rồi, thời buổi này làm gì có ai không có bạn gái.”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả cảnh sát còn độc thân ở bên trong và ngoài phòng thẩm vấn đều kêu ầm lên, anh nói gì, thái độ nghiêm túc một chút, bây giờ đang thẩm vấn đấy! Lúc này, họ lại nhìn Lang Bác Đồ, thằng khốn này chắc chắn là hung thủ.

“Bạn gái anh ta là ai?”

“Chu Kỳ chứ ai, chủ trung tâm Thủy liệu ở tầng 3 khách sạn.”

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ, không ai ngờ được Chu Kỳ lại là bạn gái của Lục Nhất Ba, qua vài lần tiếp xúc với hai người này, hai bọn họ chưa bao giờ để lộ ra điểm này, nhân viên trong khách sạn cũng không biết.

Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát, chuẩn bị tìm hiểu về Chu Kỳ trước, hiện tại không có chứng cứ, kiểu này chắc chắn Lang Bác Đồ sẽ không khai ra. Anh ta đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Việc này chúng tôi lập tức sẽ điều tra rõ ràng, có điều anh cũng đừng mong may mắn thoát tội, tôi biết là anh làm. Các anh tiếp tục thẩm vấn, đừng cho anh ta ngủ, thẩm vấn đến khi nào anh ta khai ra thì thôi.”

Lang Bác Đồ nghe vậy, mặt biến sắc: “Các anh… các anh định giam tôi bao lâu?”

“Cứ tiếp tục giam.”

“Các anh không được làm như vậy! Cái chết của Lục Nhất Ba liên quan gì đến tôi chứ, các anh không có căn cứ, bằng chứng gì, sao có thể giam tôi được? Các anh nói là mời đến làm việc, tôi biết mời đến làm việc nhiều nhất là hai mươi tư tiếng đồng hồ, các anh không thể cứ thế giam tôi mãi, tôi sẽ tố cáo!” Lang Bác Đồ sợ hãi gào lên.

Nghe anh ta nói sẽ tố cáo, một cảnh sát thẩm vấn cẩn trọng kéo Trương Nhất Ngang ra ngoài cửa: “Phó trưởng công an Trương, anh định cứ thế giam anh ta tiếp ạ?”

“Tất nhiên.”

“Ồ… Cảnh sát hình sự thông báo cho anh ta là mời đến làm việc, theo quy định đến mai sau hai mươi tư tiếng đồng hồ thì phải thả anh ta ra, nếu không anh ta mà tố cáo, cũng phiền lắm.”

“Thế thì không coi là mời đến làm việc, mà coi là đối tượng tình nghi trọng điểm của vụ án hình sự, tạm giữ để điều tra, thế thì không phải quan tâm đến hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa.”

Cảnh sát thẩm vấn hình sự lo lắng nói: “Nhưng dù gì trong tay chúng tay cũng không có chứng cứ, nếu tạm giữ để điều tra thì về mặt quy trình sẽ có chút vấn đề.”

Trương Nhất Ngang quay người bước vào phòng, hỏi một câu: “Lang Bác Đồ, bây giờ tôi thông báo với anh, anh dính líu đến vụ án mạng của Lục Nhất Ba, chúng tôi không mời anh đến làm việc nữa mà tạm giữ anh để điều tra, tạm giữ để điều tra thì không bị hạn chế trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, anh có hiểu quy định tư pháp về việc tạm giữ để điều tra không?”

“Tôi không rõ lắm.”

“Thế thì tốt quá!” Trương Nhất Ngang quay đầu nói với cấp dưới, “Thấy chưa, anh ta không rõ, thế thì không vấn đề gì.”

Nhân viên thẩm tra hình sự suy nghĩ giây lát, ừm, anh ta không hiểu rõ về quy trình, có vẻ đúng là không có vấn đề gì.

Trương Nhất Ngang quay người đóng cửa lại, mặc kệ cho Lang Bác Đồ kêu oan, bơ đi coi như không nghe thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net