Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái chết của Diệp Kiếm chắc là không liên quan đến Chu Vinh, họ là anh em thân thiết một cách công khai. Đáng lý ra, một người là ông chủ lớn giàu nhất Tam Giang Khẩu, nghe đồn là dân xã hội đen, một người là công chức, Đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, hai người như vậy dù thế nào cũng phải giữ khoảng cách để tránh dư luận ì xèo. Nhưng Diệp Kiếm mặc kệ, hoàn toàn không quan tâm, thường xuyên có mặt trong các buổi mời cơm tiếp rượu của Chu Vinh, mối quan hệ công khai này gây ra ảnh hưởng rất không tốt. Trước đây đã có người nặc danh tố cáo anh ấy, lãnh đạo cơ quan cũng đã gặp anh ấy nói chuyện, Phó trưởng Công an Lô nhiều lần cảnh cáo anh ấy trước mặt chúng tôi, anh ấy không phục, còn cãi nhau với Phó trưởng Công an Lô.”

Trương Nhất Ngang và mấy người đi trong khu dân cư nơi Diệp Kiếm ở, Vương Thụy Quân giới thiệu với anh ta về mối quan hệ giữa Diệp Kiếm và Chu Vinh.

“Diệp Kiếm từng giúp Chu Vinh giải quyết vụ án hình sự nào chưa?” Trương Nhất Ngang hỏi.

“Chuyện này thì không có, trước đây có người nặc danh tố cáo Diệp Kiếm là ô dù của Chu Vinh, cơ quan công an cấp trên đã cử người xuống điều tra nhiều lần, về mặt công việc, Diệp Kiếm hoàn toàn không qua lại với Chu Vinh, chuyện tiền bạc cũng trong sạch, cấp trên đành khuyên anh ấy là nghề này không nên qua lại quá thân mật với những người làm kinh doanh. Về mặt công việc, mặc dù không trực tiếp ra tay giúp đỡ, nhưng Chu Vinh có một người bạn như Diệp Kiếm, dù thế nào cũng có những cái thuận lợi khác.”

Trương Nhất Ngang biết, cái gọi là thuận lợi đấy chính là sức ảnh hưởng. Đại đội trưởng đại đội hình sự là huynh đệ với anh, thì cho dù không trực tiếp giúp anh giải quyết phiền hà, đám giang hồ xã hội đen còn kẻ nào dám gây hấn với anh? Về mặt chính quyền, Chu Vinh có tiền dẫn đường, còn có ông chú là Phó Giám đốc Công an tỉnh, tất nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.

Lý Tây hiếu kỳ hỏi: “Diệp Kiếm sao lại chơi cùng Chu Vinh?”

“Anh ấy là bạn học cũ của Chu Vinh, hai người chơi với nhau từ nhỏ. Đúng rồi, Lục Nhất Ba, Lang Bác Văn cũng là bạn học cũ của họ, Diệp Kiếm thường nói bốn người bọn họ là anh em chí cốt.”

Trương Nhất Ngang dừng bước, hỏi: “Lang Bác Văn lại là ai thế?”

“Anh ta là…”

“Tôi biết, tôi biết!” Lý Tây buột miệng nói, suốt nãy giờ chỉ có mấy vị cảnh sát hình sự có tuổi thảo luận về vụ án, cuối cùng cũng có vấn đề liên quan đến tư liệu phía sau cho cô nàng cơ hội phát huy, nên cô nàng vội cướp lời, đáp: “Lang Bác Văn là chủ công ty Áo Đồ, công ty Áo Đồ ban đầu là do bố mẹ anh ta thành lập, bố mẹ anh ta vốn là giáo viên tiếng Anh, chuyển sang làm kinh doanh từ những năm chín mươi, sau này lại mở một nhà máy linh kiện ô tô, đặt tên nhà máy là Áo Đồ. Nghe nói, lúc đầu bố mẹ anh ta giao toàn bộ nhà máy cho em trai anh ta quản lý, Lang Bác Văn thì ra ngoài hợp vốn làm ăn với Chu Vinh, sau khi em trai anh ta tiếp quản được vài năm, nhà máy kinh doanh bết bát, nợ rất nhiều, còn gian lận khoản hoàn thuế xuất khẩu, anh ta bị bắt, nhà máy có nguy cơ bị bán đấu giá. Thế nên Lang Bác Văn quay về tiếp quản nhà máy, làm được mấy năm lại bắt đầu lấn sân sang kinh doanh bất động sản, nhanh chóng làm lớn, bây giờ Áo Đồ là doanh nghiệp bất động sản lớn thứ hai ở Tam Giang Khẩu, cũng thường xuyên liên kết với tập đoàn Vinh Thành của Chu Vinh đầu tư một số dự án.”

Trương Nhất Ngang cau mày: “Bố mẹ anh ta đều là giáo viên tiếng Anh… Anh cả tên là Lang Bác Văn, không lẽ em trai anh ta tên là Lang Bác Đồ à?”

“Đúng thế, sao anh biết?”

“Họ còn một đứa em gái tên là Lang Bác Thúy[6]?”

“Không có em gái ạ, họ chỉ có hai anh em. Anh quen biết gia đình họ à?”

“Không biết.” Trương Nhất Ngang ừm một tiếng, anh ta đã hiểu tại sao những năm chín mươi bố mẹ Lang Bác Văn lại thôi việc chuyển sang làm kinh doanh, giáo viên tiếng Anh mà giọng phát âm như vậy, không thôi việc thì còn ở lại trường làm gì chứ.

Lúc này, Tống Tinh lên tiếng: “Sếp, bữa tiệc mà Diệp Kiếm tham dự vào tối hôm kia là bữa tiệc mở bán căn hộ một khu chung cư của công ty Áo Đồ, Chu Vinh, Lang Bác Văn, Lục Nhất Ba đều đến.”

Trương Nhất Ngang gật đầu, dặn anh ta kiểm tra kĩ lưỡng toàn bộ hình ảnh ghi lại được từ camera giám sát trên những con đường ở gần, bên trong và bên ngoài khách sạn trước khi sự việc xảy ra, nhất định phải nhanh chóng làm rõ trước khi Diệp Kiếm chết đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh ta lại một mình đến bên sông vào lúc tối khuya.

Một lúc sau, mọi người đến nhà Diệp Kiếm, cửa đã mở, được người nhà đồng ý, nhân viên kỹ thuật hình sự đang tiến hành khám nghiệm tình hình trong nhà dưới sự chứng kiến của người nhà, hy vọng có thể tìm ra được một vài dấu tích nhỏ nhoi, làm rõ trạng thái sinh hoạt của Diệp Kiếm mấy hôm trước khi chết.

Mấy người đeo bao giày, đi vào trong nhà, nhân viên kỹ thuật nói mọi thứ trong nhà Diệp Kiếm gần như nguyên vẹn, không thấy dấu tích có thể khẳng định đã bị lục lọi hay không.

Trương Nhất Ngang quan sát toàn bộ căn phòng, đây là một căn hộ cũ khoảng chừng hơn bảy mươi mét vuông, đứng ở cửa là có thể nhìn xuyên suốt. Bước vào cửa là gian phòng khách nhỏ, có kê một chiếc ghế sofa da bóng nhẫy, thuốc lá và mấy món đồ linh tinh vứt bừa trên chiếc bàn uống nước nhỏ, phía đối diện là một cái tivi phủ đầy bụi, dường như hằng ngày chỉ là một món đồ trang trí. Phía trái phòng khách liền với bếp, những vệt dầu mỡ bám trên hệ thống hút mùi đã gần thành nhũ đá. Phía tay phải liền với một nhà vệ sinh và hai căn phòng nhỏ, một phòng ngủ, một phòng đọc sách.

Trương Nhất Ngang nhìn một vòng xung quanh căn hộ, không có thu hoạch gì, cuối cùng bước đến phòng đọc sách.

Nói là phòng đọc sách, nhưng trên giá sách cũng chẳng có mấy cuốn sách, hầu hết là tạp chí và đồ lặt vặt, tất nhiên là không có tứ bảo thư phòng, Diệp Kiếm đâu có sở thích đấy. Ở phía trong là một chiếc bàn làm việc, kê một chiếc máy tính để bàn cũ, một chiếc máy in trông còn rất mới và một tập tài liệu chồng lộn xộn lên nhau. Trương Nhất Ngang đeo găng tay vào, lật giở đám tài liệu, hầu hết là về công việc ở cơ quan, không nhận ra bất cứ điểm đáng ngờ nào, lúc này, anh ta chú ý thấy một tờ giấy trắng nhét dưới một tập tài liệu.

Anh ta rút tờ giấy trắng ra, trên tờ giấy trắng có viết ba chữ “La Tử Nhạc”, bên cạnh là số điện thoại di động và địa chỉ ở một khu dân cư nào đó.

“La Tử Nhạc, Chủ tịch thành phố Tam Giang Khẩu?” Trương Nhất Ngang suy nghĩ, anh ta đến Tam Giang Khẩu không lâu, nhưng cũng biết tên của mấy lãnh đạo chủ yếu bên chính quyền.

Ngoài viết họ tên và phương thức liên hệ của La Tử Nhạc, trên tờ giấy không còn thông tin gì nữa. Không biết Diệp Kiếm dùng bút viết lại có phải là manh mối gì không, hay là anh ta muốn nhờ chủ tịch thành phố việc gì đó nên nhờ hỏi phương thức liên lạc. Nhưng rất nhanh chóng, Trương Nhất Ngang nhận thấy rằng La Tử Nhạc và Diệp Kiếm có mối quan hệ trên mức bình thường.

Dưới tờ giấy trắng còn có hai bức ảnh.

Bức thứ nhất là ảnh chụp chung của năm người, bên ngoài đã được ép plastic, lớp nhựa đã rất cũ, một góc cong lên. Góc bên phải phía dưới lớp nhựa ép có viết năm, tháng chụp bức ảnh bằng bút ký, viết bằng tiếng Trung Quốc, nét chữ thanh thoát, tính đến nay đã là mười sáu năm. Bức thứ hai là ảnh chụp chung của sáu người, phía dưới cũng có viết năm, tháng chụp bức ảnh bằng bút ký, vẫn viết bằng tiếng Trung Quốc, thời gian là mười một năm trước. Hai bức ảnh cách nhau năm năm.

Trong bức ảnh thứ nhất, một người đàn ông trẻ tuổi đứng giữa, bốn người đàn ông vây quanh anh ta, Vương Thụy Quân nhận diện kĩ một hồi rồi giới thiệu, bốn người đằng sau theo thứ tự từ trái qua phải lần lượt là Diệp Kiếm, Chu Vinh, Lang Bác Văn và Lục Nhất Ba thời trẻ, người đàn ông đứng ở giữa là Lang Bác Đồ, cậu em trai nhỏ hơn hai tuổi của Lang Bác Văn. Nền của bức ảnh là nhà máy linh kiện ô tô Áo Đồ, ở cổng có một lẵng hoa, chúc mừng nhà máy linh kiện ô tô Áo Đồ chuyển đến địa chỉ mới, xem ra đây là bức ảnh chụp chung kỉ niệm dịp chuyển đến địa chỉ mới của nhà máy linh kiện ô tô Áo Đồ. Năm người ăn mặc rất giản dị, trên mặt đều nở nụ cười rạng rỡ trẻ trung, như cười với Trương Nhất Ngang.

Bức ảnh thứ hai chụp vào năm năm sau, cảnh nền biến thành sảnh đón khách của một tòa nhà lớn, ở cửa cũng vẫn có một lẵng hoa, lần này, trên lẵng hoa có dòng chữ “Chúc mừng Bất động sản Áo Đồ khai trương”. Trong bức ảnh, ngoài năm người bọn họ, còn có thêm một người, quan sát nhận diện thấy người đó chính là La Tử Nhạc. Vương Thụy Quân nói lúc đó Tam Giang Khẩu vẫn là huyện, chưa lên thành phố, La Tử Nhạc là Chánh văn phòng Huyện ủy.

Nhân vật trung tâm trong bức ảnh không còn là cậu em như trong bức ảnh trước, mà biến thành ông anh Lang Bác Văn, Lang Bác Đồ đứng ở ngoài cùng một phía, trông có vẻ cô đơn, những người còn lại vẫn đứng thành một vòng, Trong sáu người lần này, ngoài Diệp Kiếm vẫn mặc áo jacket, những người còn lại đều mặc comple, vẻ mặt non trẻ năm xưa đã trở thành chín chắn.

Trương Nhất Ngang cầm hai bức ảnh lên xem đi xem lại, suy nghĩ giây lát rồi gọi Lý Tây mang một chiếc túi đựng vật chứng lại, bỏ ảnh vào trong túi, dặn: “Cất giữ cẩn thận, đây là manh mối quan trọng.”

Lý Tây không hiểu, hỏi: “Hai bức ảnh này nói lên điều gì?” Những người còn lại đều có cùng một thắc mắc như vậy.

“Hai tấm ảnh cũ từ mười mấy năm trước, bỗng nhiên xuất hiện trên bàn của Diệp Kiếm, cô không thấy kì lạ sao?”

“Vâng…” Lý Tây tiện tay cầm một chiếc ca tráng men được dùng làm ống đựng bút trên bàn lên, trên cốc có in dòng chữ “Ủy ban cách mạng”, ở giữa là một chữ “trung” rất to, cô nàng dò hỏi vẻ không tự nhiên, “Thế cái này thì sao?”

Ý cô là, một chiếc ca tráng men từ thời cách mạng văn hóa bỗng nhiên xuất hiện trên bàn, không phải là còn kì lạ hơn à? Cách bài trí trong nhà Diệp Kiếm cho thấy trong cuộc sống anh ta không kĩ tính chút nào, các loại đồ cũ tùy tiện lôi ra vứt bừa bãi khắp nơi là chuyện rất bình thường, thậm chí còn phát hiện thấy một đồng tiền Khang Hy từ vài trăm năm trước trong cái ống đựng bút.

“Cô không chú ý đến chi tiết một tí nào.” Trương Nhất Ngang lắc đầu lấy làm đáng tiếc, “Vấn đề mấu chốt trong phá án là phải chắt lọc được những manh mối thật sự có liên quan đến vụ án từ mớ thông tin hỗn độn phức tạp, có sự phân loại chính xác đối với tất cả các thông tin.”

Mọi người đều cảm thấy câu nói này hàm chứa điều cốt lõi nhất trong việc phá án, nhưng vẫn không sao hiểu được hai bức ảnh cũ kia cho thấy điều gì.

Trước ánh mắt không hiểu của mọi người, Trương Nhất Ngang khẽ chỉ tay vào thời gian chụp ảnh viết bằng bút mực ở phía dưới hai bức ảnh, nói: “Thời gian chụp trên ảnh tại sao chỉ viết năm và tháng, mà không viết cụ thể là chụp ngày nào? Thông thường nếu muốn lưu lại thời gian sau khi rửa ảnh, kiểu gì mọi người cũng viết thời gian cụ thể chứ? Vì vậy có thể phán đoán rằng, thời gian trên bức ảnh không phải là viết từ khi mới chụp, mà gần đây Diệp Kiếm mới viết, anh ta chỉ nhớ năm nào tháng nào, không nhớ được chụp vào ngày nào! Cô phải nghĩ xem tại sao anh ta lại muốn lấy hai bức ảnh này ra, tại sao anh ta muốn đề thời gian lên bức ảnh!” Trương Nhất Ngang gõ ngón tay lên mặt bàn, “Đấy mới là trọng điểm!”

Mọi người nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy những phân tích của Phó trưởng Công an Trương đúng là có lý, chỉ có cao thủ trong lĩnh vực trinh sát hình sự mới có thể phát hiện ra sự bất thường từ chi tiết rất nhỏ là thời gian chụp ảnh.

Một tờ giấy trắng có ghi thông tin về La Tử Nhạc, ứng với hai bức ảnh, La Tử Nhạc cũng có mặt trong một bức ảnh. Hai bức ảnh chụp từ hơn mười năm trước bỗng dưng xuất hiện trên mặt bàn, trên ảnh có ghi năm, tháng chụp ảnh, chỉ không có ngày.

Mặc dù còn chưa rõ tờ giấy và hai tấm ảnh có liên quan gì đến cái chết của Diệp Kiếm, nhưng mọi người cũng cảm thấy được có một mối liên hệ ẩn chứa trong đó.

Lúc này, Lý Tây bỗng cầm một bản tài liệu khác có chữ viết của Diệp Kiếm lên, lại so sánh với tấm ảnh trong túi đựng vật chứng, nghi ngờ nói: “Nét chữ đề trên ảnh hình như không phải là Diệp Kiếm viết.”

Mọi người quay đầu nhìn, chữ của Diệp Kiếm nét ngoáy, to, nhìn là biết ngay không phải là người có sở trường cầm bút, trên ảnh mặc dù chỉ là mấy chữ đề ngày tháng bằng tiếng Trung Quốc, nhưng nét chữ rất đẹp, chắc chắn không thể nào là chữ của Diệp Kiếm.

Trương Nhất Ngang cũng ghé đầu lại đối chiếu một hồi, nét chữ này quả thật không phải là chữ của Diệp  Kiếm, anh ta ừm một tiếng, nói vẻ không tán đồng: “Nếu ngày tháng không phải là Diệp Kiếm viết, lại càng phải điều tra cẩn thận! Có điều, từ hai bức ảnh này có thể thấy, Diệp Kiếm có mối quan hệ rất tốt với mấy người kia, lại còn La Tử Nhạc, xuất hiện trên cả tờ giấy và trong ảnh, rất đáng ngờ. Cho nên tiếp theo đây, chúng ta phải tập trung điều tra Lục Nhất Ba!”

“Dạ!” Vương Thụy Quân vẫn đang băn khoăn suy nghĩ về chuyện nét chữ không giống nhau, đột ngột bị lãnh đạo đưa sang một hướng khác, bất giác hiếu kỳ: “Tại sao Chủ tịch thành phố La đáng ngờ, mà chúng ta lại phải điều tra Lục Nhất Ba?”

Trương Nhất Ngang cau mày trách: “Sao anh lại quên luôn cái thẻ VIP Diệp Kiếm giấu trong người nhỉ, đó là manh mối quan trọng nhất hiện giờ đấy! Người mở khách sạn là Lục Nhất Ba, tất nhiên phải điều tra anh ta chứ!”

Vương Thụy Quân thầm kêu toáng lên, tôi không quên, nhưng rõ ràng anh đang nói là Chủ tịch thành phố La đáng ngờ, có nhắc đến khách sạn đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net