Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Tống Lâm, là một người rất bình thường, bình thường tới trình độ nào đây? Nếu thả rôi vào biển người rộng lớn, bạn chẳng thể tìm ra đâu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Tô Chanh cùng nhau thuê một căn hộ tại Bắc Kinh, ngay lập tức đến thực tập đại đài truyền hình.

Hai chúng tôi đều là sinh viên tốt nghiệp khoa truyền thông, cũng may thời cấp ba học hành cũng khá, do biểu hiện ở trường Đại học tốt nên chúng tuyển.

Tôi là biên tập viên. Tô Chanh thiết kế mỹ thuật. May mà tiền lương của đài truyền hình không tính là thấp, đủ cho chúng tôi có cuộc sống an nhàn ở thủ đô

Năm nay Thiên Tỷ 22 tuổi, mười năm hẹn ước còn có mấy tháng nữa là đến, tôi và Tô Chanh kì thực cũng đang chuẩn bị tinh thần (ಥ_ಥ)...

Tới công ty gần một tháng, cấp trên đột nhiên gọi tôi tới phòng làm việc, làm tôi sợ gần chết.

"Tiểu Lâm, gần đây có một chương trình mới, cô vừa mới tới, thử tham gia xem, coi như cơ hội để luyện tập."

"Cảm ơn, cảm ơn" Tôi dùng ánh mắt chân thành nhìn cấp trên, sau đó nói :"Xin phép" rồi đi ra ngoài, cảm thấy trái tim vẫn đập thình thịnh, đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải qua tâm trạng này. Bạn thử nghĩ mà xem, lần đầu tiên được thử sức trong ngành nghề của mình, giống như chăm một cây táo, đến ngày thu hoạch vậy.

Trở lại bàn làm việc, ngay lập tức mở tài liệu trong tay ra, hóa ra là chương trình về ca sĩ. Không biết khách mời gồm ai . Lật sang trang bên, liền thấy có 5 khách mời, tôi trong nháy mắt trở nên ngây dại, "ba con khỉ" mà tôi thần tượng sẽ tham gia vào thứ tư !!!!!!!

Tôi bật dạy, chạy nhanh đến bàn làm việc của Tô Chanh, vật tốc lúc ấy có thể so sánh với một con ngựa điên.

"Đại tiểu thư của tôi, muốn làm gì thế, chạy đi đầu thai hả", Tô Chanh nhìn tôi, tôi chẳng còn nhớ trông nó lúc ấy thế nào nữa, chắc nó đã dùng ánh mắt khinh bỉ trước thái độ phấn khích tột độ của tôi. Tuy nhiên, cái bản mặt của nó sau khi nghe câu nói tiếp theo của tôi lại khiến người đáng trí như tôi không thể quên được. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình vẫn khá tỉnh táo.

"Chanh Chanh, vừa..vừa...nãy, tổng biên tập muốn tớ phụ trách...Phụ trách một chương trình có ba bọn họ tham gia !!!!!"

Nói xong rồi tôi vẫn còn thở gấp, cảm thấy thời gian giống như một quả bom đang đếm từng giây rồi ... Nổ. Có thể so sánh như vậy, bởi tiếng hét sư tử của Tô Chanh hoàn toàn cùng tần số với tiếng bom.

"A, aaaaaaaaaaaaaaaa, thật chứ?Hôm nay đâu phải cá tháng tư?" Tôi cảm giác giọng nói của nó làm tòa nhà rung rinh rồi, chỉ thiếu nước vỡ ra thành các mảnh vụn.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, Chanh Chanh. Tớ vừa nãy cũng kích động kinh khùng" Ơ... Nhưng mà ... chương trình tính thế nào đây, nhất định phải làm tốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy họ tôi, tôi sẽ xấu hổ chết mất ?!!!!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net