Họp lớp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Kiếu đưa một điếu thuốc vào miệng, đưa khuôn mặt tuấn mĩ ra trước bật lửa của Hoành Diệp Hảo. Khi ngọn khói nhỏ ở cuối điếu toả ra, anh dựa lưng vào tường, khuôn mặt như đang mong chờ điều gì đó thú vị lắm.

Diệp Hảo biết là Tần Kiếu đang muốn xem cái gì, vừa phì phèo thuốc lá, cười nhếch miệng một cách thực đểu:

⁃ Giám đốc Tần thực sự đang chờ họp lớp ấy ư ? Sáu năm trước năm nào cũng một mực nói là sẽ không đi, vậy mà năm nay lại chỉnh tề quần áo đi họp lớp là sao ?

Tần Kiếu mặt trầm ngâm, dùng đôi tay thon dài kẹp lấy thân điếu thuốc, rồi đưa ra khỏi miệng. Anh phả khói trong tối đầy sao, yết hầu co lại rồi giãn ra, nhìn trông rất quyến rũ.

⁃ Mấy năm trước còn bận du học này nọ kia. Dạo này lập công lớn nên thăng chức đều đều, vị thế cũng tạm, thời gian cũng nhiều, nên đi một buổi xem bạn cũ như thế nào.

Diệp Hảo cũng phả khói thuốc, dáng đứng bất cần đời, tay chống nạnh nói với anh:

⁃ Cũng biết nhớ bạn sao ? Ngoài tôi ra trong đầu cậu còn ai hả ?

Trong đầu Tần Kiếu lập tức hiện lên hình ảnh Kiều Sơ đang cùng cậu cắn huy chương hồi thi Olympic quốc gia.

⁃ Kiều Sơ...dạo này sao rồi ?

Hoành Diệp Hảo trợn mắt bất ngờ. Không ngờ Tần Kiếu lại hỏi về đối thủ cũ hồi đi học với giọng thâm tình như thế. Quả thực là anh đang nhớ tới cô ấy.

Anh ghé sát vào tai đối phương, thì thầm:

⁃ Đang làm giáo viên tại một trường cấp hai, cái trường ngay trong khu đô thị cậu đang đầu tư ấy.

Tần Kiếu nghe xong cũng hơi bất ngờ. Thật ra là hôm trước trên đường về nhà, anh có thấy cô đang đứng ở bến xe bus gần trường đó. Vậy là hai người cuối cùng vẫn không thoát kiếp gần nhau.

⁃ Nhưng tôi nghe được một nguồn tin nội bộ khá sốt dẻo. Kiều Sơ sắp rút hồ sơ chuyển qua một bên trường công trọng điểm đấy. Nghe nói bằng cấp của cậu ấy rất tốt, năng lực xuất sắc, nên cũng nhiều trường muốn mời cậu ấy về.

⁃ Cậu có biết đó là trường nào không ?

⁃ Có. Là trường trung học A, là trường của cháu cậu đấy !

Tần Kiếu ngạc nhiên, tới mức làm rơi cả điếu thuốc trên tay.

Bỗng trong lòng anh nổi lên sự nóng lòng. Phải, anh muốn cô mau mau chuyển tới trung học A, để có thể dễ dàng gặp cô.

Diệp Hảo vốn biết Tần Kiếu đang muốn tác động vào trường kia để Kiều Sơ chuyển qua đó. Anh vỗ vỗ bờ vai rộng mà vững chắc của bạn mình, nói :

⁃ Không cần lo. Trước sau gì Kiều Sơ cũng sẽ qua đó. Cô ấy nộp đơn và được thành phố kí duyệt rồi.

Tần Kiếu vui mừng trong lòng. Sau đó, anh đã nhìn thấy Kiều Sơ bước xuống một chiếc xe BMW, bên kia là Chí Hảo đang gỡ cái kính râm đắt tiền ra, còn cùng Kiều Sơ khoác tay nhau bước vào nhà hàng.

__________________

Kiều Sơ mặt đối mặt với Tần Kiếu đang ngồi đối diện, tay còn run run, không nói lên lời.

Cô cứ tưởng buổi gặp mặt này sẽ không chạm mặt anh, lại không ngờ giờ còn đang ngồi đối diện nhau thật, mắt hai người cũng đang nhìn chằm chằm đối phương, không nói một câu nào.

Cũng thực lâu rồi mới gặp nhau, đã bảy năm rồi...

Cả hai đều đã trưởng thành, không còn là hai thiếu niên tinh nghịch như ngày xưa nữa.

Kiều Sơ len lén nhìn Tần Kiếu. Giờ anh trông thật khác xưa. Anh không còn là chàng trai đeo kính năm nào, giờ anh trông thật đẹp trai đạo mạo, khôi ngô tuấn tú, cả cơ thể toát lên vẻ quyền quý và giàu có. Nếu cô đứng với anh, thì đúng là một kẻ ăn mày với một phú ông.

Cô cũng nhận ra, Tần Kiếu cũng đang nhìn mình.

Gì chứ ? Có phải đây là lần đầu tiên anh thấy người nghèo khổ không ? Sao không chịu chớp mắt thế ?

Mọi người xung quanh thật ồn ào.

Chợt, Hoành Diệp Hảo đứng lên, cầm cốc bia và nói lớn:

" Nào nào nào ! Kỉ niệm bảy năm ra trường, cùng nhau cụng ly chúc mừng !"

Khi cả lớp đứng lên chuẩn bị cụng ly, cô chợt nhận ra là bản thân không thể uống được hãng bia này, bởi lượng cồn trong đó quá nhiều, cô không thể uống. Cho nên khi mọi người đang uống bia, cô đặt xuống mà không uống.

⁃  Ơ ? Kiều Sơ sao lại không uống vậy ?

Kiều Sơ ngước mắt lên nhìn, nhận ra đó là Tiêu Ái Mĩ đang cầm cốc bia, còn làm mặt lo lắng cô, nhưng thực chất lại nói lớn cho mọi người biết.

⁃  Kiều Sơ sao lại không uống chứ ? Không uống là thất lễ bạn bè đó.

⁃ Đúng đó đúng đó, đã cụng ly rồi thì nhất định phải uống.

Kiều Sơ đáp lại :

⁃ Trong rượu này có chứa cồn cao, tớ không thể uống, chỉ có thể nâng ly chúc mừng mọi người. thành thực xin lỗi.

⁃ Ấy, nếu thế thì sao ban đầu cậu không đứng dậy cụng ly luôn đi ? Làm vậy chi để mọi người tưởng cậu còn có chút lòng ?

Tiêu Ái Mĩ thực chất nói vậy để khơi dậy sự khó chịu của mọi người dành cho Kiều Sơ. Quả thật là cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, còn nhăn mặt nhìn cô.

Chí Hảo lập tức nói lại:

⁃ Cậu hình như đang cố gắng châm ngòi lửa nhỉ ? Lớp mình đâu chỉ có mỗi Kiều Sơ cụng ly không uống đâu ? Mà sao cậu lại cứ bắt cậu ấy uống thế ? Hay là...có phải vì cậu vẫn còn ghen tức chuyện năm xưa Sơ Sơ luôn luôn vượt trước cậu không ?

Cả lớp lại ồn ào. Lúc này, Tần Kiêu lại lên tiếng:

⁃ Chỉ có mỗi chuyện đó mà các cậu còn châm biếm nhau sao ? Lần gặp mặt nhau lần này chẳng phải là đơn thuần ôn lại chuyện cũ ư ? Mọi người nên hoà hợp với nhau chứ ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net