Chương 1 : khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Dương Ngọc Ánh: cả nhà lại bỏ mình lại rồi trong một căn biệt thự và một căm phòng tồi tàn ẩm mốc nhưng hôm nay trăng tròn và sáng thật
bỗng dưng căn biệt thự bốc cháy một cách bất bình thường và sáng hôm sau báo đưa tin rằng một cô bé cỡ 8-10 tuổi đã chết trong vụ hỏa hoạn đó cô bé không chạy khỏi vụ cháy là do bị chính người nhà họ Dương nhốt dưới tầng hầm.Người nhà họ Dương đã bị cộng đồng tấn công bởi dân mạng và phá sản.
------------------>
-"Trong giấc mơ "-
-Trần Lễ Nhi : đây là...mơ sao nhưng mà... Sao tối quá vậy!!! Nhưng mà lạ thật sao mà cảm giác thật quá vậy ta ?
Hazz chắc mình diễn nhiều quá nên thành ra như vậy //Thở dài~~//
Bỗng nhiên có người vỗ vai Trần Lễ Nhi và mỗi thứ sáng bừng lên lệ nhi hốt hoảng mở to đôi mắt long lanh của mình và hỏi.
-Trần lệ Nhihì..hình nhìn có người vừa vỗ vào vai mình // run rẩy// không sao đây chỉ là mơ thôi //run rẩy //
Một giống nói non nớt cất lên
- Dương ngọc Ánhchị ơi ? sao chị lại ở đây vậy ạ ?
Vừa nghe tiếng nói cất lên lệ nhi toát cả mô lôi lạnh
-Trần lệ Nhi : //từ từ xoay đầu~~// h...ha..hả ? //ngạc nhiên // " cô bé này cute quá làm mình nhớ mấy đứa nhỏ trong hàng xóm ghê " //Định thần lại // em kêu chị hả nhưng mà sao e lại trong giấc mơ của chị vậy ?
-Dương ngọc ánh : //ngạc nhiên // giấc mơ ? Chị nói gì vậy ạ ? Đây không phải là thiên đường sao ạ ?

Nghe xong câu này Trần lệ Nhi bất động tại chỗ .
-Trần lệ Nhi : em đang nói gì vậy đây là gia- // tỉnh lại // h..hả hửm...
Tiếng chuông báo thức làm lệ nhi tỉnh lại trong một giấc mơ kì lạ
-Trần lệ Nhi :  giấc mơ đó là sao chứ // bật dậy // hazz hôm nay có bữa tiệc trên du thuyền mình phải chuẩn bị mới được //bước xuống giường // tiếng gọi điện của điện thoại run lên //
Không biết ai gọi mình vậy nhỉ? anh kiệt sao lại gọi mình lúc này vậy ta ? Alo sao vậy anh có chuyện gì à
một giọng nam nhẹ nhàng cất lên nói với điệu bộ chăm chọc
-Quốc gia kiệt : cuối cùng con sâu ngủ cũng chịu dậy rồi sao đâu biết ngôi sao hạng A lại để chuông báo thức reng ầm ĩ lúc 5 giờ làm cho anh bác sĩ đáng thương phải dậy sớm rồi còn phải đi mua đồ ăn sáng cho đâu //trên chọc // Em làm gì làm đi đó 5p sao anh đưa đồ ăn cho em nha sâu ngủ
-Trần lệ nhian..anh giám anh là đồ đa..ghe- 'tut tu-' // phồng má // quăng điện thoại lên giường // xí đáng ghét mình đâu có mê ngủ đâu.
---5p sau --
Tiếng xe ô tô dừng lại 1 căn biệt thự  bước xuống là quốc gia kiệt tay cầm thức ăn buổi sáng anh ta đi vô như thể đã quen
-Quốc gia kiệt : Ôi ! Sâu ngủ ơi em dậy chưa hay còn ngủ típ vậy // để đồ ăn sáng trên bàn// em mà không dậy là anh ăn hết đó nha !! // kêu vang //!
-Trần lệ Nhi : // đùng đùng bước ra //anh có thôi ngay không em đâu phải  sâu ngủ đâu !!! Mà em tưởng anh đi làm rồi chứ tại em thấy làm bác sĩ  rất bận rộn mà ?
-Quốc gia kiệt : thôi thôi em bớt nóng đừng tức giận anh đưa đồ ăn rồi đi liền à chỉ cần thấy em vui anh cũng vui thôi anh đi đây dù gì sắp có ca phẫu thuật // vẫy tay //
Quốc gia kiệt bước đi thật nhanh để còn lên bệnh viện anh ta thật sự rất nhiều vì anh ta cứu rất nhiều người còn là một bác sĩ trẻ tài năng trong các phẫu thuật không có phẫu thuật nào thất bại chỉ cần một tia hi vọng nhỏ đi chăng nữa.
-Trần lệ nhi : anh ta đúng thật là // cười nhẹ nhàng // cố lên! Giờ phải ăn thôi rồi còn phải chuẩn bị đồ hình như lên thuyền lúc 8 giờ bắt đầu tuổi tiệc là 10h kết thúc tới 12h cập bến 6h phải ăn nhanh thôi không thì lỡ thời gian mất!.
---------->7h15
-Trần lệ Nhi : cuối cùng cũng xong giờ còn thời gian chắc đi xe taxi ra đó là 7h45p gì đó giờ đi thôi // dắt vali khóa cửa // hửm ai gọi vậy nhỉ // vừa dắt đi vừa nghe điện thoại // là chủ tịch sao !! Alo sao vậy ạ hiện tại em đang trên đường
Một giọng nói trầm phát lên trong điện thoại tiếng nói giống lo lắng khi nhân viên mình đi bữa tiệc
-Nguyễn tuấn kiệt : vậy sao tại tôi cảm giác không lành nên muốn gọi cho cô dù gì cô cẩn thận với biển đó !! Nghe rõ chưa ?
-Trần lệ Nhi : em biết rồi anh không cần phải lo //tut tut-//
Sau khi lên du thuyền thì trần lệ Nhi bất ngờ khi thấy âm nhạc ngôi sao trẻ lại ở trên đây vì cô biết rõ anh ta đều coi bữa tiệc nhàm chán và nếu hợp tác hát cùng với anh ta rất khó vì anh ta rất khắt khe nếu như hát sai ko hay hay đi chăng mà ko có cảm xúc sẽ bị loại ngay và không có cơ hội nhưng mà  một cô gái lại có thể vượt qua cửa ải khắt khe đó
-Trần lệ Nhi : // ngạc nhiên // "sao anh ta lại ở đây hửm sao mình không nghe chị quản lý nói gì về việc anh ta sẽ ở trên du thuyền này mà thôi kệ đi // rón rén  " mình mau về phòng trước khi anh ta phát hiện "
Bỗng nhiên một chất giọng nhẹ nhàng có phần khó chịu nếu ai nghe đều sẽ nổi điên vì khá bực bội khi nghe giọng này
Lê An sơn : //trêu chọc // ồ hình như có một chú mèo nhỏ đang rón rén bỏ đi mà không lại chào hỏi người đã hợp tác ?! Hửm! Sao em lại ở đây vậy cô ngốc hát tạm được kia ?
Trần lệ Nhi xoay người vẻ mặt kiềm chế vì anh ta lớn hơn cô nên mới nể
Trần lệ Nhi : //kiềm chế// tôi được mời ở bữa tiệc cho hỏi tiền bối sao lại ở đây vì tôi không biết sao chị quản lý lại không nói gì về việc anh ở trên đây cả ?
Lên an sơn cười khẩy và nói một giọng làm người tức đến bất lực
Lên an sơn: // cười khẩy // vì đang bàn  cô lại mơ màng trong mộng ảo tưởng nên đâu có biết gì hazz đúng là cô gái ngốc thôi tôi xin phép về phòng đây bye bye // bước đi về hướng đầu tầu //
Trần lệ Nhi : //kiềm chế hết mức//' công nhận mình nhịn hay thật anh ta chọc nổi điên mình mới chịu hay sao người gì tính nên kì cục thôi nên về phòng mới được dù gì cũng 9h45p rồi du thuyền chuẩn bị đi rồi '
------------>10h00p
Trần lệ Nhi thay một bộ lễ phục chiếc váy màu đỏ bó sát eo nhìn rất mê mẩn đúng là ngôi sao hạng A thân hình công thành hình chữ S trong rất đẹp toát lên vẻ đẹp sang trọng. Khi cô bước ra khỏi phòng thì những con mắt của các nhà tài phiệt, sếp lớn , nhà đầu tư kinh doanh đều nhìn cô hay một cách mê mẩn
Bỗng nhiên tiếng piano vang lên tiếng đán nhẹ nhàng và ai nghe cũng muốn nhảy cùng với người mà họ muốn nhảy và trần lệ Nhi nghe tiếng piano cô biết ai đánh liền đi tới .
Trần lệ Nhi : //mỉm cười nhìn người đánh // tôi biết gây là anh mà Lê An sơn.
Lê an sơ mở mắt ngước lên nhìn cô trong ánh sáng của đèn thuyền và tiếng đàn du dương anh bỗng thấy trần lệ Nhi toát là vẻ đẹp khó tả làm anh khó mà quên được cảnh tượng trước mắt anh muốn nhìn mãi nụ cười của trần lệ Nhi
Lên An Sơn : // mỉm cười giọng nói nhẹ nhàng // hôm nay em rất đẹp tôi cứ tưởng mình gặp một mĩ nhân vậy bộ lễ phục rất hộp với em cô bé ngốc à    ừ hừ....//đỏ mặt //
Trần lệ Nhi : Thật vậy sao cảm ơn anh vì lời khen à mà thôi tôi sẽ ra đằng sau tàu //xoay ngang bước đi //
Lê an sơn nhìn theo bóng lưng của trần lệ Nhi có lẽ anh sẽ không giờ quên được hình ảnh này cho đến khi mọi người che lấp đi bóng lưng đó . Trần lệ Nhi một tay cầm rượu vang đi ra sau đuôi thuyền vì cô mắc hội chứng đám đông có thể làm cô ngất xỉu vì quá đông người cũng may vì sau khá ít người cô đang uống rượu bỗng nhiên một bóng đen vượt qua đẩy cô xuống cô chưa hoàn hồn thì cô đã rơi  xuống biển bóng đen ấy biến mất cô cũng mất dần ý thức nhưng khi cứu cô lên du thuyền Lê an sơn đã cố hết sức hô hấp nhân tạo làm đủ mọi cách để cô tỉnh nhưng mà không có động thái gì vì cô đã tìm thấy sau khi rơi xuống đã 5p rồi cứu hộ đưa cô đi họ vừa đi vừa cố gắng cứu cô Lê An Sơn lần tiên anh thấy cô gái vừa mỉm cười với mình vẻ đẹp ấy giờ chỉ còn là một xác ướt át cứng đơ
Cho tới khi đến bệnh viện thì cũng không cứu được  Quốc gia kiệt không tin vào mắt mình anh ấy từng cứu nhiều người gần tới cõi chết nhưng cô gái anh muốn bảo vệ lại không cứu được . Ai nghe tin Trần lệ Nhi qua đời cực kì sốc nhiều quá fan của trần lệ Nhi bật khóc cái chết của cô quá bí ẩn họ cho rằng có người sát hại cô nên các cuộc điều tra được tiến hành sau nhưng cảnh sát không tìm thấy được manh mối gì cả .
------------>Bệnh viện
Trần lệ Nhi : đây là đâu ?// ngạc nhiên // sa..sao tay mình bé vậy hửm người đàn ông trước mắt là ai !!!!
Dương tuấn dũng : ôi công chúa ba cuối cùng cũng mở mắt rồi Dương Ngọc Ánh
Dương Ngọc Ánh : ha...hả!!!!
------------>Kết thúc chương 1 Khởi đầu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net