Chương 99-108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99

Đường Minh Hề phát hiện làm người thì không thể kết hôn.

Người sau khi kết hôn sẽ phát sinh một loại bệnh tật tinh thần lạ lùng, chính là bản thân cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn quá hạnh phúc, vì thế muốn chia sẻ hạnh phúc cho người khác.

Đường Minh Hề sinh ra trong một gia đình giàu có, hơn nữa cha mẹ đều mất sớm, anh trai chính là người đảm đương mọi thứ.

Chỉ dựa vào sự cưng chiều vô tội vạ mà Đường Vân dành cho cậu, Đường Minh Hề lớn chừng này cũng chưa chịu ủy khuất gì, đương nhiên cũng càng không có mấy thứ hối hôn như bọn Vương Mẫn.

Nhóm WeChat của Đường Minh Hề có thông báo, Vương Mẫn còn đang phẫn nộ về đối tượng xem mắt khiến người giận sôi của mình:

[ Không biết ba tôi nghĩ thế nào, nghĩ tôi già sẽ không gả được hay sao ấy, tùy tiện tìm một gã đàn ông cho tôi là được)

[ Con mẹ nó, thế ít nhất cũng phải là một con người chứ!

Đường Minh Hề đã đọc.

Hóa ra là do tính cách bắt bẻ của Vương Mẫn, sau khi ba mình giới thiệu mười mấy du học sinh phú nhị đại đều thất bại. Hoàn toàn tự sa ngã, gần đây còn giới thiệu cho cô một người thực vật.

Không biết ba Vương Mẫn nghĩ kiểu gì, giờ ngày nào cũng thông báo tình hình thức tỉnh của đối tượng xem mắt bị người thực vật cho cô.

Gửi một tấm ảnh chụp màn hình vào trong nhóm, ba của Vương Mẫn nói: Cục cưng à, hôm nay ngón tay của Tiểu Trần đã bắt đầu cử động, bác sĩ chủ trị nói nửa năm nữa sẽ tỉnh dậy!

Tiếng cười nhạo bùng nổ không chút lưu tình.

Đường Minh Hề cũng thập phần mờ mịt cười nhạo, kết quả bị Vương Mẫn đang giận tím người bắt gặp.

[ Đường Tiểu Hề, anh đúng là kẻ thù truyền kiếp)

( Anh là người phản bội chị em chúng tôi sớm nhất)

[.]

Kết hôn sớm có thể trách cậu hả?

Vương Mẫn ở trong nhóm phẫn nộ: [ Tôi thật sự không cảm thấy kết hôn có cái gì tốt : ) 1

[ Bà đây có tiền, có nhan sắc, bà đây đi bao dưỡng mấy nam sinh viên, thì có gì khó chịu chứ : ) 1

[ Sao phải cùng đám đàn ông bước vào nấm mồ hôn nhân : ) 1

Sau đó chốt lại: [Đàn ông không có ai tốt hết!

(Cũng không hẳn đi. )

Đường Minh Hề lén lút khoe khoang: [ Diệp Hành khá tốt.

Sau đó nhận được sự khinh bỉ của ba người.

【Ha hå. 】

[ Dừng đê, cả thế giới đều biết Diệp tổng nhà anh tốt, ok.

[ Đời này không muốn ăn cơm chó nữa (tạm biệt ) )

Ở thời điểm mấu chốt này, Đường Minh Hề bỗng nhiên nhớ tới Đường Vân vẫn còn độc thân.

Không khỏi ở trong nhóm nói câu: ( Anh tôi cũng đang độc thân, mấy người gặp được đối tượng nào có thể giới thiệu cho anh tôi không? ]

. Nhóm WeChat im lặng đến quỷ dị.

Đường Minh Hồ:?

Cậu kiểm tra lại tin nhắn mình gửi.

Hằn là không có chỗ nào không thích hợp mà?

Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com

Sau vài giây, tin nhắn hệt như là đồng thời oanh tạc.

Vương Mẫn: [ Mao Toại tôi đây tự đề cử chính mình (mỉm cười ) l

Lý Hiểu Vi: ( Anh muốn nói cái này tôi liền hết mệt, em chồng (mỉm cười )

Tiểu Cầm: [ Điện hạ, anh muốn có tẩu tử không? 1

Đường Minh Hề.......

Vừa rồi là ba nữ minh tinh đô thị nào nói mình cả đời độc thân không muốn kết hôn???

Thời điểm Diệp Hành về nhà, Đường Minh Hề vẫn đang rối rắm về chuyện hôn nhân đại sự của Đường Vân.

Cẩn thận ngẫm lại, năm nay anh cậu đã ba mươi mấy, dùng cách nói của người ngoài, thì chính là một người vừa có tiền vừa có quyền, tất nhiên là kim cương vương lão ngũ.

Bên người không có một người vợ hiền nội trợ hay sao?

Cậu tự hỏi quá nghiêm túc, cũng chưa chú ý tới Diệp Hành đã về nhà.

Tầm mắt của Đường Minh Hề vẫn còn dừng trên những tấm ảnh mấy em gái của Ninh Thành trên máy tính bảng.

Sắc mặt Diệp Hành đen như đít nồi.

"Đang xem gì đấy?"

Thình lình lên tiếng, khiến Đường Minh Hề sợ tới mức gập máy tính theo phản xạ có điều kiện

Diệp Hành âm dương quái khí nói: "Anh thích loại này?"

Vội vàng đảo mắt qua, đều là thanh thuần vô tội, diện mạo của tiểu bạch hoa.

Không ngờ Đường Minh Hề lại thích loại thanh thuần như này, ha hả.

Đường Minh Hề ngửi thấy mùi chua loét trong không khí, lập tức giải thích: "Cậu đang nghĩ cái gì thế. Tôi đang chọn chị dâu cho mình!"

"Chọn chị dâu?"

"Cậu không thấy anh tôi, hẳn là nên kết hôn sao?"

Đường Minh Hề nói: "Chú hai cứ ru rú trong nhà căn bản không quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của anh tôi, bà nội thì càng không phải nói, đã lớn tuổi, loại chuyện này không cần làm phiền bà. Nghĩ tới nghĩ lui trọng trách hối hôn thế mà lại rơi xuống đôi vai một người như tôi."

Diệp Hành: "Anh thật sự không phải muốn lấy ba phần tiền tiêu vặt sao?"

"Cậu nói lời gì thế? Tôi là loại người này sao." Tuy rằng có chút.

Đường Minh Hề nhíu mày, không đủ tự tin: "Anh trai của tôi ở một mình chắc cũng cô đơn lắm."

Cậu chỉ một ít tư liệu và ảnh chụp đã thu thập được trong hôm nay: "Tôi xem cả chiều rồi."

"Như thế nào, coi trọng không?"

Thành thật mà nói, không có.

Tuy rằng mấy cô gái nhóm Vương Mẫn tìm rất ưu tú, không phải là tiến sĩ thì cũng là nhà thiết kế nổi tiếng.

Giống anh cậu, vừa có tài vừa có sự nghiệp, ngoại trừ môn đăng hộ đối, thì kinh nghiệm và học thức cũng khá phù hợp.

Nhưng Đường Minh Hề nhìn thế nào cũng soi ra ít tật xấu.

Chẳng hạn như người này bị cận, sống mũi người kia không thẳng, bối cảnh gia đình trước đó của người nọ lại không thích hợp......

Đủ loại.

Đường Minh Hề thở dài: "Ngày mai bảo anh ấy đến xem!"

Cậu đã gửi tư liệu và ảnh chụp của Đường Vân cho bọn Vương Mẫn, chuyện hôn nhân đã như lửa sém lông mày!

Bất quá, trước đó, Đường Tiểu Hề phải đến giúp Diệp tổng nhà cậu giải quyết một vài vấn đề.

Minh Hề công quán đêm đó nhuộm một mảnh xuân sắc.

Sau khi Đường Vân biết Đường Minh Hề lo chuyện hôn nhân của mình, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Quân Bách trăm công nghìn việc, sao hắn có thời gian yêu đương chứ.

Hơn nữa Đường Vân cũng không cảm thấy kết hôn là hành trình cần đi trong đời.

Trên thực tế, từ khi ba mẹ đều qua đời, Đường Vân nhìn Đường Minh Hề còn bé xíu, liền chặt đứt tính toán kết hôn.

Khi đó Đường Minh Hề cũng không tốt như hiện tại.

Năm sáu tuổi tuổi đã có thể náo loạn trời đất, Đường Vân không muốn giao cậu cho bảo mẫu, vì thế đích thân nuôi nấng, tình cảm không tầm thường.

So với em trai, Đường Vân nhìn Đường Minh Hề lớn lên càng cảm thấy giống đang nuôi con trai hơn.

Thỉnh thoảng còn thấy Đường Minh Hề rảnh đến mức không làm loạn gì, Đường Vân lại bớt ít thời giờ làm loạn mấy ngày với cậu.

Lần đầu tiên gặp nữ tiến sĩ kia, cách nói năng ưu nhã, cũng nói chuyện rất hợp nhau.

Sau khi ăn xong bữa cơm, độ hảo cảm mà nữ tiến sĩ dành cho Đường Vân đã phi thường cao.

Dẫu sao Đường Vân và Đường Minh Hề là anh em ruột, diện mạo có vài phần giống nhau, chỉ là Đường Minh Hề yêu nghiệt, Đường Vân ôn nhuận.

Nữ tiến sĩ đang muốn phát triển tiến tới bước cuối với Đường Vân, nhưng thiên văn địa lý đều nói xong rồi, hiện giờ chỉ có thể tâm sự với người nhà đối phương.

Trước kia nghe người giới thiệu nói nhà, cha mẹ đều mất sớm, cô mới từ nước ngoài trở về nên chưa gặp Đường nhị công tử danh tiếng lẫy lừng, vì thế thuận miệng nhắc đến: "Nghe nói anh có em trai đúng không?"

"Ừm." Nói về Đường Minh Hồ, Đường Vân hiển nhiên có hứng thú hơn một chút: "Em ấy rất đáng yêu."

......

Đáng yêu?

Trong đầu nữ tiến sĩ nhảy ra hình ảnh của đứa bé con.

Em trai còn nhỏ sao?

Phải chăm trẻ con, lòng nữ tiến sĩ hơi do dự: "Đường tổng, tôi có thể hỏi anh một câu không, chẳng hạn sau này chúng ta ở cùng nhau, em trai anh sẽ ở cùng sao?"

"Hả?" Đường Vân kinh ngạc: "Không đâu, nó kết hôn rồi."

???

Kết hôn??

Nữ tiến sĩ ngây người: "Mạo muội hỏi một câu, em trai anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"26 tuổi năm tháng mười chín ngày tám giờ bảy phút 45 giây."

Đường Vân ngừng lại: "Hiện tại là 48 giây."

Cái quỷ gì?!

Hóa ra người này còn đếm ở trong lòng nữa sao?!

Vì thế lần xem mắt đầu tiên của Đường Vân đã chấm dứt bằng sự thất bại!

Đường Minh Hề sau khi biết được tin này, nghĩ trăm lần cũng không ra, tuy nhiên cậu chỉ có thể giúp được đến đó thôi, dù sao khẳng định không phải vấn đề xuất phát từ phía anh trai cậu, chướng mắt anh trai cậu nhất định là tổn thất của bà chị kia!

Thực mau, Đường Minh Hề lại sắp xếp lần xem mắt thứ hai.

Lần này là một cô gái nhỏ tuổi tác không lớn, nếu anh trai cậu không có hứng thú với mấy cô gái có tri thức, vậy đổi một người biết làm nũng thử xem.

Kết quả thao tác của Đường Vân cũng thực thái quá.

Trước mặt em gái nhỏ hết mua vòng cổ lại mua nhẫn kim cương trong hội đấu giá, dựa vào trái tim bang bang nhảy của đối phương, chờ mong cảm xúc bị kéo đến cao nhất.

Kết quả những đồ vật được mua ấy đều không tặng cho người ta, đóng gói gửi về Minh Hề công quán.

Xong rồi còn đặc biệt dịu dàng hỏi em gái nhỏ một câu: "Kế tiếp còn muốn đi chơi chỗ nào không?"

Chơi xong rồi.

Chúng ta cũng hoàn toàn chơi xong rồi : )

Em gái nhỏ đi phía trước, hỏi một câu: "Đường tổng, xin hỏi anh là Đỡ Đệ Ma* sao?"

Đỡ Đệ Ma*: là một thuật ngữ trên internet dùng để chỉ những anh chị em trong một gia đình nhiều con.

Đường Vân khiêm tốn thỉnh giáo: "Cái gì gọi là Đỡ Đệ Ma?"

Tốt lắm, còn là đồ cổ nữa.

Tạm biệt!

Hai lần xem mắt đều kết thúc với sự thất bại, Đường Minh Hề không biết bao giờ mới thu xếp xong chuyện hôn nhân cho Đường Vân.

Chủ yếu là thời gian này anh cậu tặng quá nhiều đồ về Minh Hề công quán, Đường Minh Hề biết của cho là của nợ, Đường Vân giống như không quá thích xem mắt, sau đó từ bỏ chấp niệm của mình.

Mùa hè giữa tháng 8, nhiệt độ của Ninh Thành quả thực khiến người người cảm thấy khủng bố. Đường Minh Hề đến mùa hè liền phạm tội lười biếng, ở nhà ngồi xổm, không muốn đi đâu.

Hơn nữa ăn uống cũng trở nên rất kém, mỗi ngày ngoại trừ uống chút mơ chua ướp lạnh thì không uống gì.

Ban đầu cậu tính ra nước ngoài nghỉ phép tránh nóng với Vương Mẫn, ngay cả phải đi nước nào cũng nghĩ kỹ rồi, nhưng cuối tám tháng lại là ngày giỗ của cha mẹ cậu, Đường Minh Hề bị ở lại.

Nói đến ba mẹ tiện nghi của mình, Đường Minh Hề thật sự không có chút ấn tượng.

Bởi vì cậu căn bản không phải hàng nguyên gốc! Có thể có ấn tượng gì được chứ!

Hơn nữa trong tiểu thuyết, cha mẹ Đường Minh Hề là vật hi sinh vì lợi ích hào môn, hai bên không thể à không yêu đối phương, nhưng chuyện làm cũng chẳng liên quan gì.

Ba là Đường Tuyết Giác, mẹ là Trầm Đông Thanh, hai người ngoài ý muốn bỏ mạng trên đường đi ly hôn, không ai biết rõ năm đó rốt cuộc là thật sự ngoài ý muốn bỏ mạng hay có người động tay, ngay cả chú hai Đường Tuyết Cẩn của cậu cũng vì tai nạn này mà mất hai chân.

Lúc đó Đường Minh Hề còn nhỏ, không có cảm xúc quá lớn về chuyện này. Nhưng sau đó lại vì trượt chân rớt xuống nước, bất tỉnh nhân sự phát sốt ba ngày ba đêm.

Người thừa kế của Đường gia liên tiếp xảy ra chuyện, Đường lão thái gia giận tím mặt, thanh lọc hết đám người có quan chức cao trong nhà.

Đến tận đây, Đường gia mới ngừng nghỉ được một đoạn thời gian.

Khi lên xe, Đường Minh Hề ngẩn người nhìn cửa sổ.

Diệp Hành quay đầu hỏi cậu: "Nghĩ gì thế?"

Hôm nay từ lúc tỉnh giấc tâm tình của Đường Minh Hồ đã không tốt lắm, Diệp Hành chỉ nghĩ vì ngày giỗ của ba mẹ nên cậu có chút không vui.

Thấy Đường Minh Hề không trả lời, Diệp Hành dứt khoát ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào người.

Đường Minh Hề lấy lại tinh thần, chợt nhớ phía trước còn có tài xế.

Nhất thời có chút xấu hổ.

"Không nghĩ gì cả. Nhớ chút chuyện lúc nhỏ thôi."

Nói dối.

Đường Minh Hề căn bản không nhớ rõ những chuyện trước lúc năm tuổi của mình :)

Cậu chỉ là hơi nhớ cha mẹ ruột của mình thôi TVT.

"Anh hồi nhỏ?" Diệp Hành không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên cười nhạo: "Anh lúc nhỏ không phải không cho người xấu ôm à."

Loại chuyện mất mặt này không cần phải nói ra đâu, cảm ơn.

Hơn nữa người đó căn bản không phải cậu!

Diệp Hành cố ý ôm cậu: "Tuy nhiên, giờ anh không thoát được, đó có chứng minh tôi rất đẹp trai hay không?"

"Đừng tự luyến!"

Đường Minh Hề lảng sang chuyện khác: "Sao tôi không thấy cậu nhắc về chuyện hồi nhỏ."

Cậu nhớ trong nguyên tác, Diệp Hành lúc nhỏ chỉ được miêu tả bằng vài nét bút ít ỏi.

"Không có gì để kể cả." Diệp Hành ngắn gọn khái quát: "Ba mẹ tôi cũng không yêu thương nhau, ba có tình nhân, sau lại trách tôi hại chết người yêu của ông ấy, điên lên rồi tự sát." Đường Minh Hề biết sự thật không chỉ đơn thuần bâng quơ bằng mấy câu như vậy.

Nhớ tới chính mình còn thiếu đạo đức lợi dụng thuở thơ ấu bị thương của Diệp Hành mà bắt hắn lựa chọn.

Đột nhiên có chút áy náy......

Đường Minh Hề nói: "Dù sao giờ cậu cũng có tôi rồi."

Cậu khẽ nói: "Tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt."

"Thêm tiền tiêu vặt?"

"Một ngày một ngàn (. )"

Đường Minh Hề hiếm khi mới hào phóng một lần.

Diệp Hành cười nói: "Thế tôi không cần tới công ty làm việc kiếm tiền nữa, nằm ở nhà là có thể phát tài."

"Không được. Cậu không thể như vậy, như thế rất không có chí tiến thủ, chẳng may bị phá sản thì sao giờ?"

Diệp Hành nghiêm túc nói: "Tôi phá sản thì anh có nguyện ý theo tôi chịu khổ không?"

"Cậu nằm mơ à :)

Ha hả, không cần xem thường năng lực kinh người của Đường bình hoa nhỏ, chịu khổ đương nhiên là không có khả năng rồi.

Diệp Hành sớm đoán được câu trả lời này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ là không ngờ sau đó Đường Minh Hề lại bổ sung một câu: "Nếu phá sản, tôi sẽ bán một ít kim

cương của tôi, chi viện cho cậu."

Hắn sửng sốt.

Đường Minh Hề không cảm xúc nói: "Chỉ bán một viên!"

Một lúc lâu sau, Diệp Hành cười to: "Vậy giờ có phải tôi nên mua cho anh nhiều kim cương hơn không."

Chương 100: Chương trình Tổng Nghệ giữa các cặp đôi của Đường Minh Hề (1)

Quả thật Đường Minh Hề hơi tức giận, tuy nhiên cơn giận tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Mặt sau của tức giận chỉ là muốn lăn lộn Diệp Hành.

Chẳng hạn như Diệp Hành muốn bắt cậu ăn cà rốt hoặc rau cần mà cậu không thích, Đường Minh Hề liền nhắc lại chuyện xưa: "Cậu chỉ biết ép tôi thôi, nếu là ân nhân cứu mạng Đường Nặc của cậu còn sống thì cậu sẽ bắt hắn làm những chuyện hắn không thích sao......"

Sau đó động tác của Diệp Hành liền trở nên gian nan mười phần.

Đường Tiểu Hề tiêu dao như thế một tháng.

Chờ đến khi cậu làm bộ làm tịch thật sự tha thứ Diệp Hành, báo ứng cũng theo đó mà đến.

Điều này dẫn tới việc hai ngày không thể xuống giường:)

Tới tháng 10 lập thu, Đường Minh Hề chợt nhớ mình còn một cái Weibo đã phủ bụi.

Cậu hay chơi vòng bạn bè bên WeChat hơn, hơn nữa nhóm phú nhị đại giả trân chuyên thổi rắm cầu vồng đều có trong vòng bạn bè của cậu, Đường Minh Hề đăng một tin lên vòng bạn bè là có vài trăm like và bình luận.

Cùng so sánh thì, vòng bạn bè của Diệp Hành lại cực kỳ ảm đạm, không biết có phải nguyên nhân Diệp Tiểu Hành không có bạn bè gì hay không, vòng bạn bè của hắn vĩnh viễn chỉ có một đường chân trời, ngay cả tin tức của tập đoàn cũng chẳng có.

Nhưng hình đại diện và ảnh bìa đều được đổi rất thường xuyên.

Đều là trộm từ vòng bạn bè của Đường Minh Hề:)

Cậu có một tấm tự chụp, Diệp Hành sẽ tiện tay lưu lại làm ảnh đại diện.

Hình nền của vòng bạn bè cũng đồng thời được thay đổi.

Có lúc là đổi ảnh chụp với Vương Mẫn, nhưng Diệp Hành đã dùng công năng chỉnh sửa, khiến Vương Mẫn chỉ dư lại non nửa khuôn mặt.

Vương Mẫn nhìn quả thực vừa suy sụp vừa kinh hoàng, hét thẳng Diệp Hành quả thực không phải người.

Chẳng lẽ chó không có cẩu quyền sao, ngày thường nhét cơm chó thì thôi đi, khoe ân ái còn muốn làm khó dễ chó độc thân như vậy!

Đường Minh Hề cười đến ngã trước ngã sau, sau đó gửi cho Diệp Hành một tấm ảnh tự sướng, làm hắn đổi lại.

Lịch sử trò chuyện cùng Diệp Hành vẫn dừng ở buổi sáng hôm nay, Diệp Hành gửi nhãn dán bán manh lại đây, thử xem mình có bị kéo đen hay không.

Nhãn dán bán manh của Diệp Hành hầu hết đều trộm từ Đường Minh Hề.

Vì thế Đường Minh Hề còn quan sát một chút, Diệp Hành có nhãn dán đáng yêu nào khác không, lại phát hiện căn bản không có.

Dẫu sao trên mạng đã nói nếu điện thoại chồng xuất hiện nhãn dán đáng yêu khác, vậy chứng tỏ hắn hay liên hệ với em gái khác.

Còn may kỹ năng nói chuyện phiếm qua WeChat của Diệp Tiểu Hành trước mắt chỉ mở ra đối với một người là Đường Minh Hề.

Đường Minh Hề gửi một dấu "." qua đó.

Sau đó gửi một tấm tự sướng của mình.

Diệp Hành nhận tin nhắn, phát hiện đây là trang phục sáng nay ra cửa của Đường Minh Hề.

Vì thế theo bản năng ấn mở một biểu tượng like, lúc muốn gửi chợt nhớ lúc trước mình gửi cái này thường bị Đường Minh Hề mắng là quá quê.

Vì thế xóa biểu tượng, đổi thành một câu: 【 Đẹp lắm. 】

Đường Minh Hề: 【 Để cậu đổi ảnh bìa:) 】

Diệp Hành: 【 Ảnh bìa của tôi cũng rất đẹp. 】

Được rồi, biết không cần khen.

Tuy trong lòng Đường Minh Hề rất vui nhưng trên mặt vẫn giả bộ cạn lời.

Từ ngữ cẩu nam chủ khen ngợi cũng chẳng đổi mới chút nào hả, quay qua quay lại vẫn chỉ có mấy câu như này?

Diệp Hành đối với cậu trước nay hữu cầu tất ứng, không đến một lát đã đổi ảnh bìa.

Lúc người kia gửi tin nhắn qua, Đường Minh Hề liền không trả lời, đây là muốn cho Diệp Tiểu Hành biết một chút, mình không tha thứ cho hắn nhanh như vậy, cậu vẫn còn lòng dạ hẹp hòi nhớ mối thù nhận sai người của Diệp Hành:)

Thoát khỏi vòng bạn bè, Đường Minh Hề mở Weibo lướt một lát.

Mấy năm trước cậu thường dùng Weibo "Tiểu tây tiểu tây cười hì hì", fans trên đó đã chậm tăng đến 50 vạn, đương nhiên có khả năng mười mấy vạn đều là fans ảo.

Đường Minh Hề dường như chỉ lướt Weibo, không đăng, cũng không like.

Bình luận, tag, tin nhắn tất cả đều tắt, biến thành mấy điểm đỏ.

Hôm nay tâm huyết dâng trào mở ra, thế mà tất cả đều là 999+.

Weibo "Tiểu tây" này lúc trước đi làm ở Cụ Thuận vì một hồi quát bái mà nổi lên, lúc ấy ảnh chụp của cậu và Diệp Hành cũng bị người ta gửi lên Weibo, nhưng chưa được mấy phút đã bị xóa.

Không cần nghĩ cũng biết là Diệp Hành làm:)

Theo sự thay đổi của thời gian, chuyện mới mẻ mỗi ngày trên internet đều thay đổi, tài khoản này cũng dần dần không có mấy người nhớ rõ.

Rốt cuộc chuyện năm kia cũng chỉ là mưa gió nhất thời, sau lại bị Đường gia và Diệp gia cố ý xóa hotsearch, giờ người còn nhớ tài khoản này đã chẳng còn bao.

Click mở gắn thẻ và bình luận, một cái cuối cùng là vài tháng trước.

Tin nhắn lại càng không cần phải nói, Đường Minh Hề thậm chí bị biến thành bản ghi nhớ.

Cậu lướt xuống dưới, nhưng lại thấy một tin nhắn.

【 Thầy Đường, chào ngài, tôi là Tiểu Vũ – người phụ trách tiết mục《 Cuộc sống 》, hy vọng có thể mời ngài tham gia tiết mục, nếu ngài có ý......】

Đây là thứ gì thế?

Lừa người à?

Đường Minh Hề coi như không có gì, dẫu sao cậu chẳng phải minh tinh lớn, sao có thể nhận được lời mời của gameshow chứ.

Hơn nữa tiết mục Cuộc sống này còn rất nổi, càng không thể có quan hệ gì với cậu. Nhóm Vương Mẫn đều đu cái này, Đường Minh Hề theo coi mấy tập, đại khái là nói về cách sống khác biệt của minh tinh hoặc những người nghiệp dư khác.

Cách vài ngày, Thẩm Viễn chợt ghé qua Vân Thủy hồ.

Tên em họ phế vật này không có việc gì không lên điện Tam Bảo, lần trước tới vẫn là vay tiền, lần này không biết tới làm gì.

Trước thổi một đống cầu vồng cho Đường Minh Hề, sau đó mắt trông mong mà nhìn cậu: "Anh, anh có thể giúp em một chuyện không?"

Đường Minh Hề cười lạnh: "Không cần phải nói nữa."

"Ây da đừng mà!" Thẩm Viễn vội vàng ôm đùi cậu: "Thật sự là một việc rất đơn giản, anh, không phải vay tiền đâu!"

Ha hả, hắn không vay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy