Chương 1: Xuyên vào Tiểu Thuyết 19+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái lạnh dần cuốn đi thân nhiệt của cô. Không khí lạnh xuyên thấu không thể khiến cô thấy mình như cành lau trước gió.

"Nếu-nếu cô thực sự ghét ta ...!"

Một giọng nói như trôi lơ lửng trong màn đêm khi cô gặp khó khăn với cơn buồn ngủ của mình. Đôi mắt lấp lánh của cô hướng về cậu bé với chiếc mặt nạ che đi nửa mặt. Ánh trăng phản chiếu mái tóc bạch kim lấp lánh và đôi mắt đỏ rực đầy mê hoặc của cậu. Nét đẹp thu hút lạ lẫm như bước ra từ một bức tranh vẽ.

***

Tôi thức dậy từ tấm nền mềm mại khi những vết trượt len ​​qua cửa sổ. Chậm rì rì mà miễn mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

"Thái tử phi! Cuối cùng thì Người cũng tỉnh rồi!"

"Cuối cùng Thái tử phi cũng tỉnh!"

'Thái tử phi? Mọi người đang nói về ai vậy? '

Tôi bối rối quan sát xung quanh, nhìn vào gương được trang trí những hoa văn kỳ lạ bao quanh tường. Tuy nhiên, điều đáng tự nhiên là những gì phản chiếu trong gương lại không phải là bản thân tôi.

Cô gái trong gương đôi màu ngọc lục bảo lấp lánh, lấp lánh dưới ánh nắng cùng mái tóc vàng bạch kim quyến rũ cô xõa dài đến thắt lưng.

Nhiều ngày sau, cuối cùng tôi cũng nhận được. Khung cảnh hơi giống với tiểu thuyết lãng mạn 19+ mà tôi đã đọc trước đây. Câu chuyện đó có tiêu đề là 'Tiểu thư và sinh vật.'

'Tiểu thư và tiểu cảnh' là một câu chuyện tưởng tượng, là một thuyết chuyển động có thể lấy từ truyện cổ tích "Người đẹp và quái vật", kể về cuộc chiến quyết định giữa hai nam Blake và Richard để lấy tình yêu của nữ chính Diana.

Cơ thể mà tôi xuyên vào là của Ancia - chị gái cùng cha khác mẹ của Diana. Lễ cưới của Ancia với Thái tử đã được sắp xếp ngay từ khi còn nhỏ. Thế nhưng không lâu sau khi cô nhìn thấy bộ dạng xấu khủng khiếp của cậu, cô đã nhảy xuống hồ tự tử vào đám cưới chính của họ.

Sự việc này khiến trái tim của Blake bị tổn thương nặng nề và nó cũng là lý do khiến anh ấy hoàn toàn đóng chặt trái tim mình. Thái tử trở thành một người đàn ông tàn nhẫn, không tin tưởng bất cứ ai khi Diana gỡ bỏ lời nói của anh. Sau sự kiện đó, cậu bé phải trải qua một cuộc sống đau khổ và Diana đã không chọn cậu.

Theo như câu chuyện ban đầu, Ancia bị đuối sức trong hồ và Blake đã làm nguội cơ thể cô lên.

"Nếu-nếu cô thực sự ghét ta ...!"

Cậu bé ôm chặt lấy cơ thể của Ancia và khóc. Chắc chắn chắc chắn đã bị tổn thương sâu sắc bởi cô dâu đã cố gắng tự sát vì cậu.

"Thái tử phi, người định đi đâu vậy?"

"Ta sẽ đi gặp Thái tử."

"Điện hạ?"

Cô hầu gái Melissa nhìn tôi. Trong một s, vẻ khó hiểu lướt qua mặt cô ấy.

"Đúng. Đưa ta tới đó."

"Thưa Thái tử phi, thần cầu xin ngài, điện hạ vẫn còn rất sốc vì sự việc vừa qua......"

Melissa cẩn thận lời. Cô ấy chắc chắn đã cho rằng tôi sẽ yêu cầu cậu ấy kết hôn.

"Đừng lo lắng. Ta sẽ không làm bất cứ điều gì có hại cho cậu ấy."

Tôi không có bất kỳ ý kiến ​​nào về việc sẽ rời bỏ Blake. Tôi không thể để anh ấy phải sống như thế này khi tôi có cơ hội để thay đổi tuổi thơ khó khăn của anh ấy. Ngoài ra, Ancia cũng không có nơi nào để đi. Ancia là kênh trẻ được sinh ra bởi Bá tước Bellacian và người vợ đầu tiên của ông ta. Người vợ đầu tiên của Bá tước đã qua đời ngay sau khi sinh Ancia. Sau đó, ông ta nhanh chóng kết hôn với người vợ thứ hai, người sinh ra Diana.

Bá tước Bellacian vẫn chọn lựa để Ancia trở thành Thái tử phi mặc định dù ông biết rằng Thái tử sẽ không sống được bao lâu nữa. Ancia không tự do bởi vì vẻ ngoài sợ hãi ghiếc chỉ của Blake mà cô ấy vẫn reo hò mình xuống dòng nước đóng băng vì cô ấy biết rằng, gia đình cô ấy đã bỏ rơi cô ấy. Dù gì đi nữa, tôi không có nơi nào để đi ngay cả khi tôi rời khỏi đây, và tôi cũng không muốn Blake phải sống trong đau khổ. Tôi dẫn dắt tôi đến phòng ngủ của Blake.

"Ta sẽ tự mình đi vào."

Để người hầu gái lui ra ngoài, tôi đặt tay lên cầm thon dài và mở cửa phòng ngủ. Tôi thấy một cậu bé cuộn tròn trong phạm vi, làm cho mình trở nên nhỏ nhất có thể.

"Điện hạ, là ta đây."

"Ta không thể tin rằng cô ấy đã làm điều đó! Cô ấy đã tự ý nhảy xuống mà không có sự cho phép của ta!"

Tôi kìm nén cảm xúc khi nghe tiếng thút thít đáng thương của Blake. Không giống như tôi đã nghĩ. Cậu bé tựa như một con thỏ nhỏ khổ.

"Ta có chuyện muốn nói với Người."

Trước hết, tôi phải giải quyết những hiểu biết này. Tôi ngồi vào góc của cậu ấy, nhưng Blake đã tránh đi. Tôi lấy đôi run tay của Blake và lập tức, cởi bỏ chiếc mặt nạ che đi một nửa mặt cậu.

"Cô ấy đang làm gì đấy!"

Blake sợ hãi và cố gắng đẩy tay tôi ra, nhưng tôi nắm lấy mặt cậu bé và giữ nó lại.

"Đừng ... đừng nhìn!"

Blake cố gắng đầu xuống, nhưng tôi áp dụng chặt chẽ để cậu ấy không thể tránh ánh mắt tôi.

"Người không hề ghê tởm."

"Gì cơ?"

"Ta chưa từng thấy ai đẹp như Người cả, thưa Điện hạ."

Link of my was true. Không chấp nhận lời nói, bề ngoài của Blake rất đáng kinh ngạc. Các đường nét trên mặt nhỏ nhắn và hài hòa với nhau cùng mái tóc bông xù và bóng mượt. Đôi mắt có màu đỏ thẫm đầy mê hoặc và cả ống kính thẳng đứng. Hơn nữa, đôi bầu bĩnh và đôi môi hoàn toàn như ánh sáng của cậu bé có thể được tạo ra bởi chính các thần.

Bên cạnh đó, lời mời sẽ được gỡ bỏ khi gặp Diana. Trong câu chuyện gốc, mặt của Blake được cho là quyến rũ nhất trên toàn lục địa khi lời của anh ta được gỡ bỏ.

"Nhưng mà, cô ghét ta."

"Ta không ghét Người."

"Nhưng ..."

"Ta không nói dối. Ta cũng không có ý kiến ​​tự sát. Ta chỉ bất châm châm mà ngã xuống hồ thôi".

Đó là một lời nói dối. Ban đầu Ancia tự sát vì sự sợ hãi trước mặt Blake.

"Có thật không?....."

"Đúng. Ta nghe nói Người đã cứu ta khỏi chết đuối, ta đến để nói lời cảm ơn".

"......."

"Cám ơn rất nhiều ...."

Tôi cười toe toét và nắm chặt cả hai tay anh ấy.

"Người ta đã nghiên cứu đời ta. Ta thực sự rất biết ơn anh ấy."

Mũi Blake đỏ và những giọt nước mắt nóng bỏng trên mu bàn tay tôi.

"Ta-by because ta -... Ta đã nghĩ rằng vì ta mà cô ấy muốn tìm đến cái chết ..."

"Tại sao ta lại làm vậy chứ? Dù gì thì ta cũng kết hôn với một người tuyệt vời như vậy."

"Ta đã từng quản lý mạng của cô ấy, vì vậy mà ta nghĩ rằng cô ấy sẽ rất tức giận ... Ta thực sự rất sợ khi gặp cô ấy."

"Ta thích Người và ta cũng rất biết ơn khi được kết hôn với một chàng trai tinh tế như thế".

"Ta ... ta cũng thích cô."

Blake, cậu là một người nói dối. Người mà Blake thích là Diana. Hoàng đế biết Blake muốn có Diana nên đã sắp xếp một lễ cưới cho họ. Tất cả, Bá tước sẽ không để Diana - cô gái quý giá của mình phải lấy anh. Thay vào đó, ông ấy đã thay tôi vào vị trí của cô ấy.

"Vậy thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhau chứ?"

"......."

Ngay lúc tôi còn thả lỏng, Blake phóng to và gỡ bỏ những mảnh ghép không còn sót lại của mình. Cậu ấy là sao vậy? Nó cũng không giống như tôi đã đề xuất một cái gì đó mà khủng khiếp.

Nhà Bellacian có sức mạnh của ánh sáng. Nhờ đó mà Diana mới có thể hóa lời của Blake. Ancia cũng là một thành viên của nhà Bellacian. Cô ấy cũng sở hữu một lượng ánh sáng nhỏ, nhưng nó không bằng Diana.

Blake ơn không chỉ ảnh hưởng đến ngoại hình, anh ta còn phải liên tục chịu đựng những nỗi đau. Trời càng lạnh, cái đau sẽ càng khủng khiếp. Blake đã nhảy xuống băng đóng băng, lạnh như cắt da cắt thịt để tôi, vì vậy mà cậu ấy chắc chắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Tất nhiên, cậu ấy không phải là người kiểu sẽ nói ra điều đó.

Tiếp xúc cơ thể là điều kiện cần thiết để sử dụng sức mạnh của ánh sáng. Không hổ danh là cuốn tiểu thuyết lãng mạn 19+. Vì thế mà tôi quyết định nắm tay ngủ cạnh Blake, nhưng vẻ mặt của cậu ấy khiến tôi cảm thấy như mình đã phạm tội.

"Điện hạ, xin đừng hiểu nhầm ta."

"Hiểu ... hiểu biết?"

"Chúng ta đã kết hôn nên việc ngủ cùng nhau là chuyện bình thường. Không có gì phải xấu hổ cả. "

"Nhưng...."

Blake rùng mình và vùi mặt vào gối.

"Ta vẫn còn xấu hổ...." "......."

Blake hung dữ trong câu chuyện gốc đã đi đâu rồi? Thay vì một anh chàng hung dữ, một đứa trẻ đáng yêu lại đang ngồi trước mặt tôi. Liệu con thỏ nhỏ này có thực sự biến thành một người đàn ông như vậy trong 10 năm nữa không thế ? Sự thay đổi của con người đúng là không thể ngờ được.

"Đến đây đi!"

Tôi không thể để cậu ấy như thế này. Tôi lấy chiếc gối mà cậu đang ôm ra và nắm chặt lấy tay cậu.

"Là một cặp vợ chồng mới cưới, ta thấy chúng ta nên ngủ cùng nhau mỗi ngày từ bây giờ luôn."

" Hàng...hàng ngày....? "

"Có vấn đề gì không? Người có vẻ không thích đề nghị đó? "

"K-Không... nhưng cô có cảm thấy thoải mái với chuyện này không?"

"Gì cơ ạ?"

"Cô có ổn khi chúng ta ngủ cùng nhau không?"

"Tất nhiên là ta ổn rồi. Ta thích Người mà."

Blake mở to đôi mắt vốn đã rất lớn của mình, khuôn mặt đỏ bừng và không thể nói bất cứ điều gì nữa. Tôi siết chặt cả hai tay của cậu ấy

"Thế nào? Người có cảm thấy thoải mái không? "

Trong tiểu thuyết gốc, nỗi đau vì lời nguyền sẽ biến mất khi anh nắm tay nữ chính Diana, nhưng...

Sức mạnh của tôi dường như không có tác dụng mấy.

Bây giờ tôi đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, tôi muốn giúp Blake, người sẽ sống trong đau đớn cho đến tận khi gặp được Diana, nhưng tôi không có khả năng làm như vậy.

*Xuyên : Linh hồn từ cơ thể này nhập vào một cơ thể khác.

Tôi buông tay cậu ấy ra và để nó xuống dưới chăn bông, nhưng đột nhiên, Blake ôm tôi từ phía sau.

"Đừng buông tay!"

"......Gì cơ?"

"Tay của cô. Bàn tay của Ancia rất ấm, vì vậy đừng buông tay. "

Tôi không thể nhìn thấy mặt cậu ấy vì cậu ấy ôm tôi từ phía sau, nhưng tôi có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói kia. Cậu đang thổn thức.

Như một đứa trẻ hay khóc nhè.

"Ta sẽ chẳng đi đâu cả."

"Có thật không?"

"Vâng, ta chỉ xuống lấy gối của mình thôi...."

Sau đó, khuôn mặt Blake đỏ bừng . Cậu nhanh chóng leo trở lại giường.

" Người không muốn ngủ với ta?"

"Không phải vậy... Mà...cô có thực sự ổn với điều ấy không? Ngủ với một con quái vật như ta... "

" Điện hạ! Đừng nói như vậy. Người không phải là một con quái vật. "

"Nhưng..."

"Ta đã nói với Người rồi phải không?"

Tôi nắm tay cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực ấy.

"Đừng lo lắng. Lời nguyền của Người cuối cùng sẽ được hóa giải thôi. "

"Lời nguyền của ta?"

"Đúng... Vào ngày sinh nhật thứ 18 của Người, khi Người đến tuổi trưởng thành, lời nguyền cuối cùng sẽ được gỡ bỏ. Những ngày trong tương lai sẽ không còn tồi tệ như vậy nữa, vì vậy đừng quá nản lòng. Người không cần phải bận tâm đến những gì người khác nói. Hãy coi những lời nói của họ như những lời tán gẫu nhảm nhí ".

"... 18."

Một giọng nói mệt mỏi phát ra từ đôi môi nhỏ của cậu. Giống như có 'Người thừa kế ánh sáng', cũng có 'Người thừa kế lời nguyền' trong Hoàng gia.

Hoàng đế Phillip, người sáng lập Đế chế đã có một cuộc tình lãng mạn với nữ thần ánh sáng. Nữ thần ánh sáng đã chia sẻ sức mạnh của mình với người mình yêu, và ông ta đã thành lập Đế chế bằng chính sức mạnh đó. Nhưng sau khi Phillip trở thành Hoàng đế, ông ta đã phản bội nữ thần ánh sáng và yêu một người phụ nữ khác.

Nữ thần ánh sáng trong giận dữ đã nguyền rủa con cháu của Phillip. Người thừa kế lời nguyền sẽ có những hoa văn màu đen trên khuôn mặt họ, và khi nó bao phủ toàn bộ cơ thể, chờ đợi họ chính là cái chết. Tất cả những người thừa kế lời nguyền đều chết trước khi tới tuổi trưởng thành. Blake cũng đã bị đẩy đến bờ vực của cái chết vào đêm anh ấy tròn 18 tuổi.

Tôi nắm tay Blake trong tuyệt vọng , ngón tay út cong cong.

"Ta lấy cả cuộc đời của mình để thề rằng Người sẽ khỏi bệnh ... "

"Không!"

Cậu thô bạo rụt tay lại và hét lên.

"Sao vậy?"

"Đừng hứa với ta điều đó! Cô không thể chết! Cho dù ta chết, cô cũng phải sống! "

Tôi cầm lấy tay, móc ngón út quanh ngón tay cậu.

"Ta sẽ không chết. Cả Người và ta đều sẽ không chết. Vì vậy, đừng lo lắng. "

"Ancia .."

"Ồ không được... sao chồng ta lại hay khóc thế này cơ chứ?"

Tôi lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu.

"Ta... ta không phải là một đứa trẻ hay khóc nhè!"

"Bây giờ Người đang khóc đó thôi." "Không phải!"

Blake sụt sịt mím môi cố kìm nước mắt. Tuy nhiên, cậu sớm đã bị cảm xúc lấn át rồi lại bật khóc nức nở. Tôi vòng tay ôm lấy cậu, cậu ấy như thể bình tĩnh lại ngay lập tức khi tôi chạm vào.

Nước mắt cậu ngừng rơi, chỉ còn lại những vệt ướt chảy dài trên gương mặt. Sau đó, mi mắt cậu bé dần trở nên nặng trĩu và rũ xuống. Ancia âu yếm cậu cho đến khi họ nằm xuống cạnh nhau.

***

Khi tỉnh dậy, Ancia thấy mình đang vùi mình vào tấm chăn mềm mại ấm áp. Cô giụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ và cẩn thận nằm nghiêng để ngắm nhìn Blake.

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu ấy được chiếu sáng bởi ánh nắng, từng tiếng động nhẹ nhàng phát ra từ cơ thể nhỏ nhắn đang còn say giấc. Tôi định chạm vào đôi má bầu bĩnh của cậu, nhưng Blake đã siết chặt tay phải tôi bằng cả hai tay.

Người đã nói rằng là mình rất xấu hổ, nhưng lại nắm lấy tay ta tới sáng đó ?

Một nụ cười tự nhiên nở trên môi tôi. Tôi vuốt tóc cậu ấy bằng tay còn lại, ngay sau đó hàng mi dài của cậu run lên. Blake mở mắt tỉnh giấc.

"Ta xin lỗi. Ta đã làm Người tỉnh giấc à?"

"Không phải...."

Blake lắc đầu và mỉm cười.

"Tại sao cô cười?"

"Ta rất thích nó."

"Hả?"

"Cô đã ở đây với ta cả đêm."

Blake cố gắng che mặt sau những ngón tay của mình. Một rặng mấy hồng ửng đỏ trên gò má.

Xuyên vào tiểu thuyết 19+, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một người chồng dễ thương như một con thỏ nhỏ thế này. Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, tôi đã thề sẽ làm cho cậu ấy hạnh phúc.

***

Tôi muốn cứu Blake, nhưng tôi không có cách nào để hóa giải lời nguyền. Tôi chỉ có thể bảo vệ cậu ấy cho đến khi cậu ấy gặp Diana.

Vì "Tiểu thư và Quái vật " là một tiểu thuyết 19+ nên câu chuyện bắt đầu từ khi các nhân vật chính trưởng thành và không có nhiều chi tiết về thời thơ ấu của họ.

Dù vậy, tác giả vẫn thường đề cập đến những tình huống và cuộc trò chuyện trong quá khứ. Tác giả cũng đưa ra lời giải thích ngắn gọn về các nhân vật.

Blake đã có ba bi kịch lớn khi anh còn nhỏ. Bi kịch đầu tiên là anh trở thành người thừa kế lời nguyền, thứ hai là cái chết của Ancia, và cuối cùng là cái chết của cha anh, Hoàng đế Tenstheon.

Sau khi Hoàng đế Tenstheon qua đời, Công tước Cassil, chú của Blake và cũng là cha của Richard đã kế vị và trở thành Tân Đế. Công tước Cassil đã phế truất ngôi vị Thái tử của Blake, và cậu bé bơ vơ đã trải qua thời thơ ấu khốn khổ khi bị đày ải đến một hòn đảo phía nam nào đó.

Hiện tại, Blake đã trở thành người thừa kế lời nguyền. Nó đã xảy ra trước khi tôi xuyên tới. Nhưng cái chết của cha anh - Hoàng đế Tenstheon vẫn chưa xảy ra .

Nó sẽ xảy ra vào ba năm sau. Nhưng để ngăn cản cái chết của Hoàng đế Tenstheon, tôi phải theo dõi và nói chuyện với ông ấy trước. Ngay sau khi lễ cưới của Thái tử kết thúc, Hoàng đế đã rời đi và ít nhất một tháng sau đó ông mới quay lại.

Tôi đã ngủ cùng với Blake mỗi ngày. Tôi ăn trong phòng của cậu ấy và trò chuyện cùng cậu ấy trong khi đọc sách. Nhưng tôi nhận ra điều gì đó khá bất thường.

'Lại nữa....'

Tôi nhìn chằm chằm vào bữa sáng được bày ra trên bàn.

Chỉ xanh, xanh, xanh và xanh hơn mỗi ngày.

Cho dù đó là cho bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, chỉ có những thứ màu xanh lá cây mới được mang tới. Hơn nữa, thực đơn hầu như luôn luôn giống nhau. Súp rau bina, salad cà chua và nấm nướng. Món súp có hương vị giống như ngày hôm qua, vì vậy tôi đoán rằng họ chỉ đơn giản hâm nóng lại chúng.

Tôi không phải là người kén ăn nên vẫn có thể ăn đi ăn lại một thứ suốt cả tuần. Tôi cũng không ý vấn đề gì trước việc mà phải ăn rau mỗi ngày. Thế nên tôi chẳng có gì phàn nàn về món ăn cả.

Tuy nhiên, đây không chỉ là thức ăn cho một số đứa trẻ bình thường mà còn là bữa ăn cho Thái tử và Công chúa. Bữa ăn chuẩn bị cho những người có địa vị cao thứ hai chỉ sau Hoàng đế lại chỉ có những thứ đơn sơ thế này. Tôi không thể tin được.

"... Điện hạ."

"Ừ?"

"Người thích ăn những món gì?"

"Ồ. Cái gì cũng được."

"Người có thích thịt và cá không?"

"Có nha!"

Blake gật đầu lia lịa và đút một quả cà chua vào miệng. Blake không phải là một người ăn chay. Không có thức ăn đặc biệt nào phải cẩn thận vì lời nguyền. Do đó, chỉ có một nguyên nhân duy nhất cho vấn đề này.

"Họ đang coi thường cậu ấy vì cậu bị nguyền rủa."

Cung điện Thái tử nằm ở một vị trí hẻo lánh, cách xa cung điện nơi Hoàng đế ở. Hoàng tử tám tuổi bị bỏ lại trong một trang viên riêng biệt và cả Hoàng đế cũng như người thân đều không đến thăm cậu. Hơn nữa, cậu cũng đã kết hôn với Ancia, con gái của một Bá tước tầm thường.

Ancia chỉ lớn hơn Blake hai tuổi. Vợ chồng Thái tử còn trẻ và không có quyền lực nên không có gì ngạc nhiên khi họ bị phớt lờ một cách trắng trợn như vậy, nhưng mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này nữa.

 "Ancia, có chuyện gì vậy? Nó không ngon à? "

Tôi nhanh chóng thả lỏng khuôn mặt có vẻ cứng nhắc của mình và cười rạng rỡ. Tôi không muốn Blake lo lắng điều gì.

"Không, nó rất ngon. Hãy thử mấy loại nấm này xem".

"Nhưng ta không thích nấm..."

"Người phải ăn nó vì nó tốt cho sức khỏe của Người."

"Aaaaa nào -"

Tôi cầm những cây nấm trước mặt cậu ấy, Blake miễn cưỡng mở miệng. Khi chiếc thìa vào miệng, Blake hơi thất thần, sau đó nhanh chóng biến thành một cái cau mày lớn. Cậu với lấy cốc nước gần nhất và uống một hơi cạn sạch. Tôi nắm lấy tay để giúp cậu ấy bình tĩnh lại.

"Ah! T- tay... đây không phải là phòng trong ngủ! "

Chồng à, anh đang nói gì trong bữa ăn thế chứ?

"Đừng chỉ dùng nước để cố nuốt nó xuống. Người phải nhai nó trước chứ. "

"Ừm..."

Cậu ấy quay đầu sang một bên để tránh ánh nhìn của tôi rồi gật đầu nhẹ nhàng với đôi má đỏ bừng.

"Bây giờ Người có thể uống nước rồi."

Tôi định lấy cốc từ cậu ấy, nhưng Blake đã nắm chặt lấy tay tôi.

"Có chuyện gì thế ?"

"Bàn tay của ta đã ấm áp rồi... Giờ ta cảm thấy rất thoải mái khi cô ôm ta."

Nếu Blake cảm thấy thoải mái, liệu có phải tôi thực sự có một chút sức mạnh của ánh sáng?

***

Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi trở về phòng và gọi ngay cho Brown, người quản gia của cung điện Thái tử. Người đàn ông bước vào với những sải chân đầy kiêu ngạo. Tôi có thể nhận ra rằng ông ta chỉ kiêu ngạo ở biểu hiện bên ngoài thôi.

"Thái tử phi, có chuyện gì mà Ngài gọi ta đến đây vậy?"

"Chất lượng của bữa ăn rất không thỏa đáng đấy."

"À, đó là lý do tại sao Người gọi thần. Đây không phải là trường hợp khẩn cấp đâu ạ. "

"Có vấn đề với bữa ăn của Thái tử. Đây không phải là vấn đề khẩn cấp thì là cái gì? "

Brown nhếch mép đầy kiêu ngạo. Môi ông ta khẽ động, mắt hơi nheo lại và nghiêng đầu gần như không hề gây chú ý. Nó thật tinh vi, nhưng Ancia vẫn thoáng nhìn thấy nó và giờ đây đang cực kỳ tức giận.

"Thái tử phi, Người vừa mới đến nên không biết nhiều điều. Ngân sách dành cho Thái tử không được nhiều lắm. Chúng ta có thể làm gì khác nếu Bệ hạ không cho chúng ta nhiều hơn chút chứ ? "

Brown nói dối một cách trơn tru mà không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Nơi này không đủ hào nhoáng để được gọi là sang trọng, nhưng cũng không sơ sài đến mức chẳng có nổi miếng thịt phục vụ cho bữa ăn của Thái tử.

"Được thôi."

"Thần đã lo lắng về việc Người còn quá trẻ, nhưng thần rất vui vì Người đã hiểu."

"Ta sẽ đuổi việc ngươi."

"C-cái gì?"

Biểu cảm kiêu ngạo của Brown như bị bóp méo. Thay vì việc phải đối phó với ông ta lâu hơn, tôi quay lại và ra lệnh cho Edon - hiệp sĩ đang đứng cạnh ông ta.

"Edon, hãy bắt Brown Hamel với tội danh biển thủ ngân sách của Thái tử và tống ông ta vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net