Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhìn người đang ăn cơm trước mặt. Dùng cũng là đôi đũa đã cũ còn sót lại trong nhà, uống nước cũng là uống cốc nước đã có chút bạc màu, Vương Nhất Bác cúi đầu chăm chú ăn, còn tự nhiên đem đồ ăn gắp bỏ vào bát của anh. Tiêu Chiến ghét bỏ gắp ra, không thèm để ý tâm trạng đối phương, tự mình làm ra vẻ kì thị Vương Nhất Bác giống như người bị bệnh truyền nhiễm.

Vương Nhất Bác nhìn miếng thịt mình gắp vào bị đặt trở lại đĩa, hắn không tức giận, không có một chút giận dỗi như khi còn cùng nhau chung sống ở thành phố một chút nào. Bỏ miếng này ra thì hắn gắp miếng khác, trước giờ chưa có ai thắng Vương Nhất Bác về khoản cứng đầu, Tiêu Chiến đương nhiên cũng không phải là đối thủ. Rốt cuộc về sau vẫn phải ngoan ngoãn ăn thức ăn hắn bỏ vào, không phải sao?

"Đại ca, cậu ăn xong, có thể ngoan ngoãn trở về thành phố có được hay không?" Tiêu Chiến nhìn hắn, trong mắt ngập tràn cầu xin. Từ sáng hôm nay anh cố gắng gọi cho Tiêu Giai Kỳ, muốn cô khuyên Vương Nhất Bác nghe lời một chút. Tuy rằng bọn họ thường hay cãi nhau, thế nhưng hai người nói dù sao cũng hơn một người. Chỉ cần thuyết phục người kia trở về, Tiêu Chiến liền xách va li tới tỉnh khác sinh sống, mãi mãi không cùng gia đình này liên lạc nữa, sẽ không cần trước mặt Tiêu Giai Kỳ mà cảm thấy khó xử. Vậy mà kết quả là máy điện thoại của cô không có tín hiệu, Tiêu Chiến âm thầm nhìn qua cửa phòng, thấy người kia đang cầm ca nước, ngồi cái ghế thấp lè tè ngoài sân, chăm chú đánh răng.

Cuối cùng Vương Nhất Bác đi ra ngoài một lát, sau đó lại trở về, mặc kệ Tiêu Chiến đã khóa cổng, hắn đi dép lê trong nhà anh, trèo tường nhảy vào. Anh đứng ở sân trồng rau, xem mấy cái chồi non đêm qua bị mưa tàn phá, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, bóng dáng đối phương cực kì chuẩn xác, tiếp đất liền đạp trúng cái chồi non anh vừa lấp lại, khiến nó hỏng luôn.

Tiêu Chiến nhăn trán, ngước mắt lườm Vương Nhất Bác, "Kỳ thực, cậu là người học võ vô duyên nhất mà tôi từng thấy.''

Vương Nhất Bác đứng qua một bên nền xi măng, dưới dép còn mang theo đất cát ẩm ướt, "Ai bảo anh không chịu ra mở cửa?"

Tiêu Chiến đứng dậy, cái chồi non trong tay bị siết chặt, nhăn nhúm, "Cậu biết vì sao mà."

Vương Nhất Bác nghe vậy, không nói không rằng bỏ vào nhà trong, để mặc Tiêu Chiến ở đằng sau lải nhải. Toàn là mấy câu như, "Ban nãy cậu đi đâu?"

"Bao giờ thì chịu đi?"

Vương Nhất Bác rót trà uống, chỉ đáp lại, "Em đói rồi, em muốn ăn sườn chua ngọt."

Tiêu Chiến từ chối không xong, đành phải đi ra chợ, giữa đường còn phải mang theo Vương Nhất Bác đi cùng, vì người này sợ rằng anh bỏ trốn. Anh thực ra không phải là tự nghĩ ra điều ấy, mà là Vương Nhất Bác chân bước theo sau nói ra điều ấy. Tiêu Chiến nửa muốn khóc, nửa lại buồn cười. Anh hết cách, lúc ở trong chợ lấy ra cái túi đựng tiền nho nhỏ, muốn trả tiền đồ. Ai ngờ Vương Nhất Bác nhanh tay hơn, ở bên cạnh dúi cho anh một cái cuộn tiền, dùng nịt cột lại, thật giống như trong mấy cái phim xã hội đen, khi mà người ta nhiều tiền mặt quá, còn dùng dây thun cột lại, nhìn sướng mắt cực kỳ.

Tiêu Chiến thở dài, nhìn cái cục đỏ ngầu trên tay, thấy cô bán rau tròn mắt nhìn bọn họ, khẳng định là lâu lâu mới thấy nhiều tiền như vậy đi. Anh thật sự muốn đem cái cục ấy ném vỡ đầu Vương Nhất Bác. Đi mua rau thôi mà, cũng đâu cần khoa trương tới vậy. Tiêu Chiến cũng đâu thiếu thốn tới mức ấy, đi chợ còn cần Vương Nhất Bác đưa thêm tiền.

"Tôi đã bảo là cậu không nên đi theo mà." Tiêu Chiến đưa tiền trở lại cho đối phương. Thế nhưng Vương Nhất Bác không nhận.

Hắn nói, "Cứ coi như tiền thuê phòng đi, em ở lại đây một tuần."

Tiêu Chiến nuốt nước miếng, khó khăn hỏi lại, "Cậu không đùa chứ? Cậu đi thì ai ở công ty?"

Vương Nhất Bác lấy một cái xâu mứt quả, phồng má nhai, bờ môi hồng đào liếm liếm mật ngọt còn vương ở khóe miệng. Tiêu Chiến mau chóng móc tiền trả, đi đằng sau lưng hắn, một lát sau Vương Nhất Bác mới nói, "Em nói với thư ký rồi. Anh ta sẽ tự biết thu xếp."

Tiêu Chiến xoa xoa cái mi tâm, kiếp trước là anh nợ Vương Nhất Bác, nên kiếp này hắn nhất định bám dính lấy anh đòi anh trả nợ đây mà. Hai người bọn họ đi một đoạn, liền có mấy đứa nhóc học sinh mang rau ra ngoài bán phụ gia đình, Vương Nhất Bác thấy bọn chúng đồng thanh chào hỏi Tiêu Chiến, liền cao hứng mua thêm kẹo chia cho chúng nó.

Một đứa nhóc hỏi anh, "Thầy giáo, ca ca đẹp trai này là ai?''

Tiêu Chiến vừa định há miệng trả lời, Vương Nhất Bác so với anh còn nhanh hơn, "Là bạn trai của thầy giáo."

Tiêu Chiến che miệng hắn không kịp, để mấy đứa nhỏ tròn xoe mắt vì ngạc nhiên. Anh vội vàng cười khổ mà giải thích, "Mấy em đừng nghe cậu ta nói, cậu ra nói đùa thôi "

Vương Nhất Bác nhai mận ngào đường, không gấp gáp giơ lên cái túi trong tay, "Trên tay anh còn rất nhiều kẹo, các em thấy sao?"

Mấy đứa nhỏ chạy tới, thi nhau nói, "Bạn trai của thầy giáo thật tốt, bạn trai của thầy giáo thật đẹp trai."

Tiêu Chiến không ngờ lại gặp phải tình cảnh như vậy, ngay cả mấy đứa học sinh cũng bán đứng anh. Đứa nhóc lớn nhất học lớp mười cũng không khá hơn chút nào, bọn chúng được cho đồ ăn vặt, còn có bánh trái, cuối cùng còn nhận Vương Nhất Bác là lão đại, chỉ cần hắn muốn giúp đỡ, bọn nhỏ sẽ giúp. Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, cả buổi nghe mấy đứa nhóc bị Vương Nhất Bác xúi dục, gọi anh là lão đại phu nhân, còn là giữa đường giữa chợ. Xung quanh có mấy cô chú phụ huynh bắt gặp, nhìn anh chằm chằm, Tiêu Chiến ngượng quá đành nắm tay áo Vương Nhất Bác lôi về.

Vương Nhất Bác đã có câu trả lời cho câu hỏi, "Khi nào cậu chịu về thành phố" của Tiêu Chiến rồi.

"Anh theo tôi tới thành phố là được."

Tiêu Chiến đặt bát cơm xuống bàn, cảm tưởng như cái bát sắp bị vỡ theo cái đập của anh luôn.

"Cậu nghĩ tôi còn mặt mũi gặp A Kỳ, cậu với tôi... Tóm lại, nơi này không chứa chấp cậu, về đi."

Tiêu Chiến không ăn nữa, tức giận trở về phòng đóng cửa đi ngủ. Vương Nhất Bác tự mình ăn xong sau đó dọn dẹp sạch sẽ, rửa bát rồi cất vào chạn tủ. Tiêu Chiến đầu giờ chiều tỉnh dậy, xuống nhà dưới liền không thấy ai cả, mở cửa phòng tắm cũng không thấy đâu. Anh tự hỏi, có lẽ nào người kia bị anh nói, thẹn quá hóa giận, bỏ về thành phố luôn rồi hay không?

Tiêu Chiến mở cửa đi ra ngoài, chạy ra tận đầu đường lớn, không thấy bóng xe hơi nào đỗ ở đó cả, Tiêu Chiến thực sự tin rằng Vương Nhất Bác cuối cùng đã chịu trở về. Kỳ thực anh có chút trống trải, dù sao thì cũng không muốn đôi bên phải gương cung bạt kiếm với nhau như vậy, anh muốn Vương Nhất Bác vì nghĩ thấu đáo mà tự mình đi về, chứ không phải vì mấy câu mắng mỏ của anh.

Tiêu Chiến một tay đút túi quần, dưới nắng đường ấm áp, chậm chạp bước về. Đi qua nhà chú Lưu, thấy bọn họ đang nháo nhào cái gì đó, hình như là đang bận rộn sửa cáp quang. Hôm qua cơn mưa lớn quá, đường dây cũng bị sét đánh hỏng luôn. Sáng nay Vương Nhất Bác muốn xem tivi mà không được, điện thoại cũng không có sóng.

Tiêu Chiến hiếu kì mở cổng đi vào bên trong, thấy một người đang trèo trên thang cao, bên dưới có mấy người giữ thang. Anh nheo mắt nhìn kỹ, cái áo thun dài tay màu xanh lá nhìn quen mắt vô cùng. Một lát sau, Tiêu Chiến bất chợt nhận ra, đó không phải là áo của anh cho Vương Nhất Bác mượn ngày hôm qua hay sao.

Tiêu Chiến lại gần, vô cùng gấp gáp mà lo lắng nói, "Chú Lưu, mọi người làm gì thế, cậu ta không biết gì về điện đâu, mau gọi cậu ta xuống."

Chú Lưu nói, "Chính miệng cậu ta nói biết sửa, sao có thể là không biết gì chứ, thằng nhóc này, người nhà cậu nên lo hả?"

Tiêu Chiến nhìn người kia vặn vặn con ốc trong cái hộp cáp quang, "Sao chú biết cậu ta là người nhà cháu?"

Chú Lưu cười cười, chỉ đứa hai đứa nhỏ một trai một gái con chú, Tiêu Chiến liền nhận ra, sáng nay Vương Nhất Bác phát kẹo, hai đứa nó nhận nhiều nhất. Một đứa nhóc nói, "Anh ấy là bạn trai của thầy giáo đấy ba ạ."

Tiêu Chiến âm thầm vỗ trán, một đằng nhắc mấy đứa nhỏ không được nói bậy, một đằng hết sức lo lắng Vương Nhất Bác ở trên kia. Thực ra ở nhà, anh chưa khi nào thấy hắn xắn tay vào sửa cái gì, lần này còn xung phong trèo lên cao như vậy, thật sự ổn chứ?

Tiêu Chiến cùng mấy chú chờ tầm nửa tiếng đồng hồ, khi ánh nắng mặt trời nặng nề hơn chút nữa chiếu sáng căn nhà. Mấy đứa nhỏ trong phòng khách kêu lên, "Ba ơi, có cáp rồi này."

Tiêu Chiến là người ngạc nhiên nhất trong số mấy người xung quanh, anh nhìn Vương Nhất Bác đang cất đồ vào trong túi, đóng cái nắp hộp cáp quang, sau đó cẩn thận chốt lại, mới từ từ bước xuống từ trên cao. Chuyện này nói ra, khẳng định sẽ là tin chấn động cho cả nhà, à không, là cả công ty của Vương Nhất Bác cho mà xem. Sếp tổng mười đầu ngón tay không dính nước xuân, lại biết sửa cáp quang. Mà thực ra Tiêu Chiến nghĩ, cũng có thể là hắn ăn may, tuy rằng nghĩ như vậy có hơi coi thường Vương Nhất Bác.

Khi Tiêu Chiến còn đang mải nghĩ, thím Lưu từ trong nhà mang một nải chuối nhà trồng được cho anh. Thím nói, "Hai đứa nhỏ này ngày nào cũng được thầy giáo cho kẹo rồi, hôm nay người nhà thầy còn sửa cáp quang, biếu thầy chút quà mang về ăn."

Tiêu Chiến cười nhẹ nhận lấy, gật đầu rối rít cảm ơn. Khi anh đứng nói chuyện với thím Lưu, đằng kia đột nhiên có tiếng hô lớn, hai đứa nhỏ cũng hét lên, khiến Tiêu Chiến giật mình nhìn qua. Từ chỗ anh đứng là góc trong vườn nhà thím Lưu, chỗ bọn họ túm tụm là tít cổng nhà. Tiêu Chiến đặt vội nải chuối xuống bàn, mau chóng đi đến, cả người tự dưng không có thoải mái chút nào. Người khi nãy leo lên là Vương Nhất Bác, sẽ không phải hắn xảy ra chuyện gì chứ.

"Này, cậu thanh niên, tỉnh lại đi." Chú Lưu nhẹ lay lay người Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến quỳ xuống kéo người Vương Nhất Bác bị ngã đập đầu nâng dưới đất, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy hắn. Anh một đằng gọi tên Vương Nhất Bác, một đằng ấn ấn khẽ lên gò má trắng bóc của đối phương. Người trong lòng nằm yên không có dấu hiệu tỉnh, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn thấy dòng máu từ trên trán của Vương Nhất Bác từ từ chạy xuống dọc xương hàm. Anh gấp đến độ cuống quít hết cả. Hai đứa nhỏ cũng ôm miệng thở dốc, "Là máu, ba ơi anh ấy bị thương."

Tiêu Chiến mau chóng xoay người cõng Vương Nhất Bác trên lưng, chạy từ chỗ này thẳng tới trạm y tế gần nhất của xã. Người Vương Nhất Bác xem như không nhẹ, thế nhưng Tiêu Chiến nào còn có thể suy nghĩ được điều gì, vừa chạy vừa nói chú Lưu, có thể mượn được xe bán tải của chú để di chuyển tới trạm xá hay không.

Chú Lưu tất nhiên không từ chối, xe bán tải để ở ngay cổng đường lớn, Tiêu Chiến cõng theo Vương Nhất Bác, chú Lưu bên cạnh giúp đỡ một tay, hai người mau chóng đi tới chỗ để xe bán tải. Anh cả người toát mồ hôi, Vương Nhất Bác ở trên lưng đột nhiên vào lúc này cựa quầy, cánh tay siết lấy cổ Tiêu Chiến hơi cử động.

Hắn nhíu mày, gò má dựa trên vai Tiêu Chiến động động, "Chuyện gì thế...ai da, sao đầu đau thế này."

Chú Lưu mở cửa đằng sau xe, Tiêu Chiến liền xoay người đặt Vương Nhất Bác ngã ra thảm rơm vàng ngay đằng sau xe bán tải. Hắn ôm đầu, muốn nâng người ngồi dậy, lập tức bị Tiêu Chiến ấn nằm trở lại.

"Đừng cử động, nếu không máu sẽ chảy nhiều hơn đấy." Anh nói xong liền leo lên ngồi  bên cạnh Vương Nhất Bác, sau đó nâng nửa thân trên Vương Nhất Bác lên, đặt dựa vào lòng mình, dùng một chân đỡ lấy lưng hắn. Người kia nhìn gương mặt toát mồ hôi của anh, ngơ ngác vô cùng, lại thấy một bên má chính mình có chút ướt dính. Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào, Tiêu Chiến liền nắm tay hắn kéo ra, tự mình dùng tay áo giúp hắn lau máu.

Màu đỏ dọa người tèm tem dây ra cái áo trắng tinh của Tiêu Chiến, anh hỏi Vương Nhất Bác, "Cảm thấy thế nào, trong đầu ấy."

Hắn âm thầm yên lặng cảm nhận một chút, "Hơi nhức mà thôi."

Tiêu Chiến thở dài, nét lo lắng nhưng đọng trong đáy mắt, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy, kỳ thực bị thương thế này, ngược lại cực kỳ tốt. Thế nên phối hợp với kịch bản vừa nghĩ trong đầu, ôm đầu lớn tiếng kêu lên thảm thiết, giống như heo bị chọc tiết vậy, dọa Tiêu Chiến sợ hãi cực kỳ. Anh nói chú Lưu làm ơn chạy nhanh hơn một chút. Vương Nhất Bác dụi đầu vào áo Tiêu Chiến, giả bộ ngất đi.

Tiêu Chiến lay lay hắn, Vương Nhất Bác không chịu mở mắt, lại thấy máu trên đầu đối phương đã khô hơn được một chút, thế những vẫn là sợ tới mức hàng mi cũng ửng đỏ. Nếu Vương Nhất Bác có mệnh hệ, anh làm sao ăn nói với mọi người trong gia đình, nếu hắn thực sự bị làm sao, Tiêu Chiến quả thực hối hận vô cùng. Anh đáng nhẽ ra không nên tự mình bỏ về phòng ngủ trưa, đáng nhẽ ra nên nói hắn vào phòng ngủ trưa cùng, như vậy thì Vương Nhất Bác sẽ không táy máy chạy qua nhà hàng xóm đòi sửa cáp quang. Không bị ngã chảy máu đầu như vậy.

Xe dừng ở trước cổng trạm xá, Tiêu Chiến khéo léo đỡ Vương Nhất Bác ngồi dậy, dùng lưng đỡ hắn lên, một lần nữa cõng Vương Nhất Bác chạy vào bên trong trạm y tế. Tiêu Chiến nói, "Nhất Bác, em tỉnh lại đi. Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nghe thấy, nhưng mà hắn không trả lời, mặc kệ Tiêu Chiến gọi khàn cả giọng. Cô y tá dẫn bọn họ vào một cái phòng, sau đó sẽ có bác sĩ thường trực đi tới, giúp bọn họ xem vết thương.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh nhìn bác sĩ gắp mấy cái mảnh đá dăm ở trán Vương Nhất Bác ra bỏ vào khay, sau đó khử trùng, cuối cùng là dùng khăn băng một cái dải trắng quanh đầu cho hắn. Anh sốt ruột hỏi bác sĩ, "Cậu ấy không sao chứ? Sao lại vẫn chưa chịu tỉnh vậy ạ?"

Bác sĩ nói, bị ngã đập đầu thì ít ra cũng nên tới bệnh viện ở thị trấn chụp X quang một chút cho chắc. Còn về vấn đề ngoài da thì không còn vướng mắc gì rồi. Tiêu Chiến lau mồ hôi trên trán, sau khi gửi tiền bông băng. Lại đi qua nói chú Lưu đi về trước, mình anh ở lại được rồi. Chú Lưu đang đứng hút thuốc, chờ ở bên cạnh xe bán tải, thấy anh nói vậy, bảo anh có việc gì thì cứ gọi chú. Tiêu Chiến gật đầu, sau đó về lại phòng nghỉ ở trạm xá, chờ Vương Nhất Bác tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC