Phần 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Chí Vị không muốn xen vào câu chuyện của Tiêu Chiến và người đàn ông kia, ăn vụng  tới no thì viện cớ là có hẹn đánh bóng rổ với bạn, sau đó dắt xe đạp đi thẳng, để lại anh với Vương Nhất Bác gượng gạo một chỗ.

Tiêu Chiến đưa nước cam đã pha sẵn cho hắn uống, sau đó ngồi xuống bên mép giường. Trái đất thật tròn, ở một địa phương khác rong ruổi mấy năm, cuối cùng lại bất ngờ gặp lại người ấy. Vương Nhất Bác ba năm trước so với bây giờ, đã lạnh còn lạnh hơn. Tiêu Chiến hoài niệm một chàng trai đã từng ôm anh làm nũng, tuy rằng vẻ mặt khi làm nũng so với không làm chẳng có gì khác mấy, thế nhưng cũng đủ khiến anh mềm mỏng mà chiều theo. Bấy giờ anh nhìn hắn, chỉ thấy một sự vô cảm, một chút nhiệt tình cũng không tình nguyện bố thí cho anh. Giống như ngọn lửa đã tàn, để lại là đám tro xám xịt và nguội ngắt.

Tiêu Chiến không biết, liệu rằng năm đó là ai bỏ rơi ai, là anh hay là Vương Nhất Bác trước.

"Đói không? Anh nấu cơm rồi."

Hai người ngồi ở phòng khách dùng bữa tối. Hoàng hôn ở bên ngoài cửa sổ chậm chạp dần buông, hạ xuống những tòa nhà chọc trời một màu vàng cam lóng lánh. Hơi nóng những ngày đầu tháng hè ở bên kia cánh cửa nhà đã bớt gay gắt. Ngọn gió mát thổi tới những tán cây phượng trên cao, sắc màu đỏ rực xen lẫn xanh lá khẽ đu đưa, rơi xuống đất vô vàn những chiếc lá li ti.

Bàn ăn chỉ có duy nhất hai người, ngồi đối diện trong một không gian không tính là to lớn, nhưng lại vừa đủ ấm cúng. Những món Tiêu Chiến làm, trùng hợp từng là những món mà Vương Nhất Bác ưa thích. Hắn nhìn lướt qua, trong lòng len lén dâng lên xúc động. Thế nhưng hắn không muốn thể hiện rằng mình đang vui vẻ, không muốn Tiêu Chiến biết là đã thành công lấy lòng Vương Nhất Bác. Không muốn chính mình dễ dàng vì người này một lần nữa hy sinh tình cảm chân thật. Không muốn sự nhiệt thành ấy một lần nữa bị dội gáo nước lạnh.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều rất kiệm lời, Tiêu Chiến hỏi gì, hắn sẽ chỉ ừ, ừm đáp lại. Xem như là vô cùng nể mặt anh lắm rồi. Nếu như anh không chủ động như vậy, sợ rằng cho tới khi Vương Nhất Bác rời khỏi phòng trọ, hai người bọn họ có khi còn thua hai khúc gỗ. Cứng nhắc ngồi đối diện, giống như bị ép buộc, hành động nhấc tay lên xuống nhịp nhàng, nhạt nhẽo và lãnh mặc.

"Em dạo này vẫn ổn chứ?"

"Không ổn." Vương Nhất Bác trả lời, không thèm đếm xỉa miếng sườn chua ngọt mà Tiêu Chiến gặp bỏ vào chén mình. Cực kỳ thành thực mà trả lời câu hỏi của anh. Thành thực tới mức khiến anh nghẹn lời.

"Công việc thì sao?"

"Vẫn như cũ."

Tiêu Chiến không biết có nên hỏi thăm một chút về Tiêu Giai Kỳ hay không? Chần chờ một chút, vẫn là cứ muốn hỏi.

Vương Nhất Bác ngừng nhai, rút giấy ăn trên bàn ra lau miệng, "Tôi no rồi, cảm ơn vì bữa ăn.''

Hắn toan kéo ghế đứng dậy, lập tức bị Tiêu Chiến giữ chặt cổ tay lại.

Vô tuyến ở bên cạnh bàn ăn vẫn đang mở, phát một số tin tức ở kênh thời sự, là những thông tin kinh tế và thời tiết này nọ mà thôi. Thế mà Tiêu Chiến mơ hồ có cảm giác như cơn bão mà nữ biên tập viên nhắc tới, hình như đã đến sớm mất rồi, ngay tại trong thâm thâm anh mà khuấy đảo, khiến anh vô thức làm ra mấy hành động chẳng thể điều khiển cho nổi.

Tiêu Chiến muốn nói to dõng dạc rằng anh kỳ thực vẫn còn quan tâm Vương Nhất Bác cực kỳ nhiều. Muốn níu kéo đối phương ở lại thêm một chút. Những ngày đầu tiên ở nơi xa lạ này, người anh nghĩ đến đầu tiên chính là hắn, mỗi buổi tối ở trong chăn chịu đựng sự lạnh giá, sẽ nhịn không nổi mà muốn chạy tới gặp người ấy. Lý trí đã chiến thắng cái tình cảm và hy vọng bé nhỏ này, cũng chiến thắng cái khao khát được gặp lại tới nhường nào của cả hai.

Tiêu Chiến chưa bao giờ muốn một lần nữa đứng trước mặt Vương Nhất Bác mà phải mang tâm thế người xa lạ. Là anh bỏ đi trước, là anh không cho rung động ngọt ngào cùng đắng cay này một cơ hội. Từ khi Tiêu Chiến chọn cách rời xa Vương Nhất Bác, chính là tự mình bỏ đi cái tư cách được hắn nâng niu và quý trọng, bỏ đi cái tư cách được Vương Nhất Bác một lần nữa ôm chặt và an ủi sau những cơn ác mộng đáng sợ, bỏ đi cái tư cách cùng Vương Nhất Bác hiên ngang mà nắm tay đi lại trên phố.

Giờ này những gì Tiêu Chiến làm ra, sự dịu dàng nồng ấm như một thói quen ấy, Vương Nhất Bác sẽ tự động cho là giả dối, nghi ngờ đây là một cái bẫy vừa êm ái mà ẩn giấu sự đau đớn muốn ngạt thở đang bày ra trước mặt. Hắn đương nhiên chọn lựa sẽ không có thêm một lần nữa tự mình rơi vào.

Vương Nhất Bác vung tay, cạnh đồng hồ kim loại trắng bạc khẽ lóe sáng, cứa một đường sắc ngọt vào gò má tiêm gầy của Tiêu Chiến. Là máu hay là nước mắt, hòa lẫn với nhau chảy khẽ, chạm vào khóe môi, tí tách rơi.

"Tránh ra." Hắn nói khẽ, những từ những chữ tràn qua kẽ răng, giống như đã dùng hết kiên nhẫn cùng nhượng bộ cả đời.

Tiêu Chiến ngờ nghệch ngồi dưới sàn nhà, đầu tháng hè rồi mà sao vẫn cảm thấy thật sự lạnh lẽo. Cánh cửa gỗ mở ra rồi nhanh chóng bị đóng lại, âm thanh vang vọng, chứng tỏ người vừa rời đi tâm trạng không tốt, nóng giận và mất kiểm soát. Mùi gỗ trầm ấm nhạt dần, chỉ còn hương vị sắt nồng đậm lan tỏa trên đầu lưỡi, bỏng rát chạy tới tận bên trong, cào xé tâm can.

Trác Chí Vị buổi tối như thường nhật cầm sách ngữ văn qua học bài, còn cẩn thận mở cửa phòng ngủ và nhà tắm xem còn vị khách kia hay không. Thấy Tiêu Chiến ngồi sẵn ở bàn học bên cạnh cửa sổ, cúi đầu xem sách tham khảo, bộ dáng không khác gì thường nhật. Cậu cố ý bước chân mạnh xuống sàn, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh anh.

"Đến rồi, hôm qua đã làm bài tập thầy giao chưa?" Tiêu Chiến đeo kính cận, một bên gò má đã đeo băng gạc cẩn thận, thế nhưng không thể lọt khỏi tầm mắt của đối phương.

Cậu nhóc túm lấy cằm Tiêu Chiến mà săm soi, "Sao thầy lại bị thương thế này? Không phải, là cùng cái tên đó ẩu đả chứ."

Tiêu Chiến không muốn nhắc đến, càng không muốn Trác Chí Vị lo lắng, cũng chẳng muốn nhiều lời giải thích, anh mệt mỏi rồi. Thế nhưng yên lặng càng làm cậu học trò chắc chắn thêm với cái suy nghĩ của mình. Từ ban đầu Trác Chí Vị nhìn Vương Nhất Bác, liền biết người này không phải dạng tốt đẹp gì, cả ngày treo cái bộ mặt người sống chớ gần kia, hôm nay còn dám khiến thầy giáo bị thương.

Trác Chí Vị đập bàn nói, "Để em giúp thầy đòi lại công đạo."

Tiêu Chiến chống cằm, uể oải, "Còn không giở sách thì sẽ thêm bài tập đấy."

Trác Chí Vị đành thu lại khí thế, đem cuốn tập mở ra, sau đó bấm bấm đầu bút bi, "Thầy thật sự ổn chứ, hay là hôm nay đừng phụ đạo nữa."

Tiêu Chiến lắc đầu, "Nếu như hôm nay đi nghỉ ngơi sớm, không chừng trong đầu sẽ lại càng rối loạn, những suy nghĩ không đâu chồng chéo quấy nhiễu. Thà rằng bận rộn với em, sẽ giúp thầy phần nào phân tán tư tưởng."

Trác Chí Vị thật sự nghe không hiểu những lời này là sao? Nếu như Tiêu Chiến không muốn nói, cậu cũng chẳng ép nữa. Chỉ là cái bộ dáng cô độc lại suy tư cực kỳ kia, khiến Trác Chí Vị từ đằng xa xốc lên cái ba lô trên vai, cũng nhịn không được muốn đến gần nói mấy lời an ủi. Mặc dù chuyên môn của Trác Chí Vị là khiển trách, trêu chọc và chê bai người khác, nhưng cậu xem Tiêu Chiến giống như anh trai, nhìn anh phụ đạo xong liền ngồi ngơ ngẩn một góc ghế, chương trình trên vô tuyến là hài kịch mà thường ngày anh cực kỳ ghét, Tiêu Chiến cũng không thèm chuyển đi, cậu liền biết, sự việc lần này vô cùng không đơn giản.

"Em về đây." Trác Chí Vị nhìn anh, chỉ thấy đôi hàng mi chớp nhẹ, không cả để ý mà quay đầu nhìn cậu lấy một cái. Trác Chí Vị đành tự mình đóng cửa, sau đó trở về nhà.

Sân bóng rổ trường học Hứa Dự một buổi sáng nắng vàng. Tiết thể dục liền trở thành sân chơi bóng cho các nam sinh thoải mái thư giãn. Trác Chí Vị cùng bạn học ở sân bóng từ nửa canh giờ trước, chơi tới mức hai bên trán đổ mồ hôi ướt đẫm cũng không chịu dừng lại. Bên ghế ngồi xuất hiện lác đác vài khán giả chăm chú xem bọn họ đánh bóng.

Thiếu niên quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, Trác Chí Vị càng là người thể thao lẫn học lực đầy đủ, chơi bóng so với những nam sinh khác có chút vượt trôi hơn. Không ai có khả năng dành bóng với cậu, cũng không ai có khả năng ghi nhiều điểm hơn cậu.

Tiêu Chiến hết tiết ngữ văn có đi qua sân trường, một tay xách lại cặp đựng đồ, lập tức nghe thấy có tiếng gọi. Là Trác Chị Vị đang vận áo thun trắng cùng quần thể thao kẻ sọc, đứng dưới nắng vàng mà vẫy vẫy anh.

"Thầy Tiêu, lại đây xem em chơi bóng không?"

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, cũng không tốn nhiều thời gian, hôm qua đem tâm trạng xấu dạy Trác Chí Vị phụ đạo, khiến anh sau khi suy nghĩ lại thì thấy có lỗi đôi chút. Lại nhìn người kia cười cực kì sáng lạn mong chờ, Tiêu Chiến đành bước đến, ngồi ở bên cạnh một vài nam sinh và nữ sinh của lớp Trác Chí Vị, xem cậu nhóc chơi bóng.

Tiêu Chiến vừa tiến vào, Trác Chí Vị tầm nhìn lại không hề rời khỏi nơi anh ban nãy đứng, bắt gặp khách quý của trường cũng tình cờ đi qua, bên cạnh là cô giáo dạy Toán. Cô giáo dạy toán này thường ngày rất quý Trác Chí Vị, biết rõ học lực của Trác Chí Vị đối với môn toán, tinh thần giác ngộ tốt, học trò cưng của các thầy cô ban tự nhiên. Nên tới khi cậu đem bóng rổ ném thẳng tới chỗ bọn họ đang đứng, khiến cô giáo Toán có chút bất ngờ, còn sợ bị va trúng người mà ôm đầu cúi xuống.

Vương Nhất Bác một bàn tay đưa ra, chuẩn xác đỡ được trái bóng, không thèm chớp mắt.

"Trò Trác Chí Vị, em..."

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc đưa tay ra hiệu, ý nói cô giáo không cần nhiều lời. Cô giáo mới nén giận, thu lại đầu ngón tay. Hắn liếc qua sân bóng, nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngơ ngác nhìn lại mình. Trác Chí Vị chống tay hai bên hông, hất cằm với hắn, "Có dám đấu một trận không, một đối một."

Ngày hôm qua khiến thầy giáo Tiêu, Tiêu ca ca của cậu bị thương, Trác Chí Vị đương nhiên đã dự trù sẵn kế hoạch trả thù trong đầu. Không phải Báo Lá Cải trong lớp đã hóng hớt được thông tin Vương Nhất Bác sẽ ở đây dự thính mấy hôm sao? Trác Chí Vị liền cùng mấy anh em thân thiết trong lớp, những đứa thường ngày cùng nhau chơi đùa và bày trò, nghĩ ra vô số kịch bản, đem cái tên Vương Nhất Bác đáng ghét kia vần qua vần lại như mèo, sau đó bắt hắn tới xin lỗi thầy Tiêu mới thỏa.

Thế nhưng màn thách đấu này chỉ là bỗng nhiên bắt gặp mà gọi vào thôi, có điều, tinh thần muốn dằn mặt của Trác Chí Vị là không phải đùa giỡn. Mà đối phương không phải cũng rất hứng thú sao, còn đem áo vest ngoài cởi ra, đi tới chỗ Tiêu Chiến đang ngồi mà vứt xuống, thảy vào lòng anh khiến Tiêu Chiến phải cuống cuồng bắt lấy. Ngày hôm qua bọn họ đối với nhau mạt sát như vậy, ngày hôm nay Vương Nhất Bác lại không nói một lời đưa áo cho Tiêu Chiến giữ, khiến anh trong lòng là ngổn ngang xen lẫn bất ngờ.

Trác Chí Vị nhìn Tiêu Chiến mà thở dài, sau đó lại nghĩ thêm trò, "Thầy Tiêu, ở trong cặp của em có nước, thầy giúp em lấy."

Tiêu Chiến nhanh chóng làm theo, thấy Trác Chí Vị đi đến chỗ mình, cầm bình nước trong tay anh mà ngửa đầu uống. Anh lén lút hỏi cậu, mắt lại liếc qua chỗ Vương Nhất Bác, thấy hắn đang cởi cúc áo sơ mi, đem tay áo xắn lên gọn gàng.

"Lại định đùa giỡn cái gì nữa?"

"Thầy yên tâm, em sẽ giúp thầy trả thù."

Tiêu Chiến tròn mắt, "Này, đừng có mà ngốc nghếch thế, em làm vậy không sợ bị hiệu trưởng mắng sao. Vả lại, thầy với người ta không có chuyện gì hết."

Trác Chí Vị cúi đầu, nói chuyện vào tai Tiêu Chiến, cái việc thầm thì ái muội này, không ngoài ý muốn nhanh chóng khiến cho Vương Nhất Bác từ xa nhíu mày. Hắn nhìn sườn mặt còn dán băng urgo của anh, lại nghĩ tới ngày hôm qua trở về khách sạn, hắn nằm trên giường mà hối hận tới nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường. Hai tay cũng vần vò mái tóc chán chê mới chịu ngừng. Ngày hôm nay mặc dù không cần thiết phải tới chỗ này, Vương Nhất Bác cũng vẫn đề nghị với hiệu trường trường cũ của Tiêu Chiến, muốn cùng mấy giáo viên tẻ nhạt kia ở lại dự thính. Hắn bình sinh ghét mấy cái trò dạy học có chuẩn bị kia, nghe giảng càng là thứ chán ngấy nhất, nếu không phải vì anh, nào có chuyện Vương Nhất Bác sẽ ở lại.

"Rốt cuộc có đánh hay không?"

Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn nhìn bọn họ, thật sự chỉ muốn lại gần lôi Tiêu Chiến qua một góc. Ở bên cạnh anh từ khi nào xuất hiện thêm một tên nhóc, hết Lương Thiên Trạch lại tới người này, không khi nào thôi khiến Vương Nhất Bác trong lòng âm thầm đổ giấm.

Trác Chí Vị đi qua, nhìn hắn với anh mắt không mấy thiện cảm. Cậu tính rồi, một nam nhân văn phòng như Vương Nhất Bác thì cùng lắm chạy được ba vòng liền kiệt sức mà thôi, xem hôm nay Trác Chí Vị cậu làm sao xử đẹp hắn, đòi lại công bằng cho Tiêu Chiến.

Những nam sinh khác đều bị Trác Chí Vị đuổi ra ngoài, bọn họ ngồi khoanh chân xếp bằng ngay vạch kẻ ngoài sân. Trận đấu chỉ vừa bắt đầu năm phút, đã có rất nhiều kẻ hóng hớt chạy tới, vây kín lấy sân bóng rổ, xem hai người giành bóng. Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn cô Lưu cũng có mặt, còn có cả thầy hiệu trưởng hai trường nữa. Đây quả thực là màn đấu bóng rổ hot nhất từ trước đến giờ.

Thầy hiệu trưởng vỗ đùi, gương mặt khá lo lắng nhìn Trác Chí Vị đang một tay nhồi bóng, một đằng dùng vai huých Vương Nhất Bác, bọn họ một người phòng thủ một người tấn công, cực kỳ mãnh liệt, nếu như khách quý của trường không vừa ý với màn phân cao thấp này, chẳng phải đối với trường càng bất lợi.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nghe thầy hiệu trưởng trách khẽ ,"Trò Trác Chí Vị, thật sự quá lỗ mãng rồi."

Cô Lưu vội vàng bênh cậu nhóc, "Thầy, thầy cứ coi như bọn họ đang chơi vui đi, nếu như ngay cả tinh thần thể thao mà Vương tiên sinh cũng không có, vậy thì chúng ta cũng chẳng cần nhiệt tình đối đãi làm gì."

Người xem chia làm hai phe, đa số nam sinh sẽ cổ cũ cho Trác Chí Vị, một số nữ sinh lại vì gương mặt đẹp như tượng tạc cùng khí thế cao quý khó gần của Vương Nhất Bác làm cho điên đảo mà bán đứng đội nhà. Cô Lưu hỏi Tiêu Chiến, "Thầy Tiêu cổ vũ cho ai? Một đằng là học trò cưng của thầy, một đằng là người thân của thầy, thực sự khó khăn."

Tiêu Chiến một tay chống cằm, nghe cô Lưu hỏi nhịn không được tròn mắt nhìn lại, còn bối rối chớp chớp mắt. Câu hỏi này so với câu "Mẹ anh và em cùng rơi xuống nước, anh cứu ai?" còn khó hơn rất nhiều. Lại nhìn Vương Nhất Bác vừa ghi thêm một điểm nữa, dáng người lúc hắn tung lên, sau đó đem bóng hung hăng đập vào thành rổ, tiếng hò reo cổ vũ vang lên như bão táp mưa sa. Trác Chí Vị ngốc nghếch kia, chơi với người tập võ như Vương Nhất Bác thì chính là tự mua dây buộc mình. Xem cậu nhóc kém tới hai điểm, gương mặt cũng đen hết cả lại vì bực bội kìa, nếu Tiêu Chiến không ngăn cản, liệu bọn họ có đấu tới đêm không?

Vương Nhất Bác mồ hôi thấm ướt vải áo sơ mi, trắng đến trong suốt, dính chặt vào da thịt, đem những múi cơ thể hiện ra cực kỳ lộ liễu. Cô Lưu cũng nhịn không được cảm thán, gương mặt mê trai thấy rõ, còn trước mặt Tiêu Chiến đem máy điện thoại ra định chụp. Thế nhưng chưa kịp hành sự, đã bị một bàn tay đưa ra chắn trước máy quay. Đối phương mỉm cười hòa nhã nói, "No Photos"

Cô Lưu lườm Tiêu Chiến, sau đó bĩu môi cất điện thoại vào túi, như có như không trêu chọc, "Ây dà, không ngờ cũng có thể thấy thầy Tiêu những lúc thế này. Thầy xem, mấy em nữ sinh kia mắt cũng hóa thành trái tim rồi kìa."

Tiêu Chiến nhìn qua, quả thật là bị mấy tiếng la hét cùng chỉ trỏ kia làm cho hoảng sợ, thật giống như fan hâm mộ đang xem thần tượng biểu diễn. Cô Lưu nói xong, còn lén nhìn cái áo trong tay anh, thấy nó từ khi nào bị vò tới nhàu nhĩ không ra nếp, chỉ sợ đã sớm bị vò đến mức thủng cái lỗ thật to trên đó không chừng. Dưới bóng ô che nắng của cô Lưu đột nhiên thiếu đi một người, chính là thầy giáo dạy ngữ văn đã sớm rời khỏi hàng ghế khán giả, đi đến tâm điểm của dư luận, túm tay Trác Chí Vị lôi đi.

"Thầy...em..." Trác Chí Vị bối rối, không tình nguyện rời sân. Cậu bị Tiêu Chiến liếc một cái, đành ngoan ngoãn chân bước theo sau, còn nghe thấy anh nói nhỏ, "Đi thôi, đừng đấu nữa."

Vương Nhất Bác cầm bóng, lồng ngực liên tục phập phồng hít thở không khí, tóc mai trên trán sớm ướt đẫm vì mồ hôi, lưu thành hạt châu lớn mà tuôn chảy trên gò má trắng trẻo. Hắn nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài sân, người chủ động còn là Tiêu Chiến. Trong lòng thực sự giống như đang phát hỏa, tức giận cùng với khó chịu dâng lên, khiến Vương Nhất Bác thậm chí cảm giác như có thể nghiền nát quả bóng nằm trên tay vậy.

Trác Chí Vị dùng dằng bước, bên tai còn nghe thấy tiếng la ó phản đối của đồng bạn, cậu ngoái đầu nhìn Vương Nhất Bác đem trái bóng đã bị lõm mấy vết ném xuống đất, sau đó bực bội xoay người bỏ đi. Hai người đi hai hướng, ngược đường và ngược cả ánh sáng chói chang của nắng sớm. Hình như sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, có những khúc mắc chưa kịp giải quyết, đã vội bị chồng chéo thêm nhiều vấn đề, nghiêm trọng và khó giải.

Tiêu Chiến đứng ở trước cửa phòng giáo viên, cốc một cái vào trán Trác Chí Vị, nghe thấy học trò kêu lên oai oái mà cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

"Còn làm loạn nữa, xem tôi làm sao trừng trị em.''

"Thầy là vì cái tên khó ưa đó mà đánh em." Trác Chí Vị ôm đầu, đau muốn ứa nước mắt.

Tiêu Chiến giả bộ đưa tay lên, thiếu niên trước mặt liền giơ tay ra đỡ, "Bộ chán sống rồi hả, nếu thầy hiệu trưởng ghi thù em, xem em làm sao mà sống."

"Em không sợ, dù sao thì, thua keo này ta bày keo khác."

Anh nhìn Trác Chí Vị ôm miệng cười khoái chí, không hiểu sao có cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Chuông báo hiệu nghỉ giữa giờ kết thúc vang lên, Tiêu Chiến trước khi đi còn không quên dặn dò và cảnh cáo Trác Chí Vị không nên tiếp tục bày trò, sau đó xách cặp vào lớp trước.

Buổi trưa Tiêu Chiến tới căn tin ăn cơm, chân vừa bước tới cửa, liền bị Trác Chí Vị kéo tay áo đi tới cái bàn còn trống. Anh nhìn hai suất cơm trên bàn, "Hôm nay còn tự mình đi mua đồ ăn, thế nào, giác ngộ rồi sao? Đã biết quý trọng thầy giáo của mình rồi đúng không?"

Trác Chí Vị gật đầu qua loa, lại âm thầm nhìn qua đầu vai Tiêu Chiến, chính là cái bàn có mấy giáo viên đang ngồi cùng với Vương Nhất Bác. Trước đó Trác Chí Vị có sắp xếp một đứa bạn đi lôi kéo người chuẩn bị cơm cho bàn khách mời, sau đó đi tới sắp xếp lại thứ tự suất ăn trên bàn. Lát nữa Vương Nhất Bác mở ra, xem chừng sẽ là một màn kịch hay.

Tiêu Chiến sở dĩ không ngồi cùng bàn kia, chính là vì Trác Chí Vị đã ở đây đón đầu anh, không nói một lời lôi kéo đến bàn mình. Bên cạnh chỗ ngồi của cậu còn có thêm hai nam sinh, hai đứa nhóc này cứ ngồi ghé đầu nhau nói chuyện, cộng với Trác Chí Vị tổng cộng là ba người, ngồi ngược chiều với Tiêu Chiến, cùng một lúc mà nhìn qua đằng sau lưng anh.

Tiêu Chiến thắc mắc quay lưng lại, liền nhận ra người ba đứa nhỏ đang quan sát là Vương Nhất Bác, anh đưa tay vỗ đầu Trác Chí Vị nói, "Ăn đi, nhìn muốn rớt tròng rồi đấy."

Ba nam sinh bắt đầu cúi đầu ăn cơm, trong khi đó lại không nghe thấy động tĩnh gì. Trác Chí Vị hoài nghi huých tay bạn học bên cạnh, "Tôi đã nói cậu rồi mà, đàn ông có trai làm gì có ai sợ cái thứ ấy, xem ra kế hoạch tan tành rồi."

Học sinh bên cạnh thở dài ngao ngán. Tiêu Chiến thắc mắc, "Sợ cái gì?"

Trác Chí Vị nuốt cơm, "Là sâu đó."

Thầy giáo Tiêu một phen đứng bật dậy, trước đôi mắt tròn xoe của Trác Chí Vị, nghiêm túc tra hỏi, "Em làm gì rồi?"

Trác Chí Vị ngập ngừng, có chút sợ sệt bộ dạng này của thầy giáo. Tiêu Chiến chưa bao giờ đối với cậu giận dữ, thường ngày bị cậu trêu chọc, nói mấy câu đùa giỡn không tôn trọng, cũng chưa khi nào thấy anh gắt gỏng, thế nhưng lần này, đúng thật không thể tiếp tục đùa. Hai nam sinh bên cạnh cũng ngơ ngẩn, thầy Tiêu dễ tính cực kỳ trong truyền thuyết, cuối cùng cũng có ngày đối với bọn họ bặm môi nhíu mày. Anh bỏ qua ba đứa nhóc nghịch ngợm mà đi tới chỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC