Tân gia bối rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa xoay người bước về nhà thì đã nhìn thấy Hoàng Mai ôm cây đợi thỏ trước cổng nhà Huyền Thanh.

"Người thân thương của mày tắm lâu quá."- Mai lắc đầu, dùng khăn chậm chậm mồ hôi trên trán.

"Sao hồi nãy không mời Mai Chi đi, bây giờ than thở???"- Dương Lâm cảm thấy buồn cười, tựa người vào hàng rào.

"Ấy... khoannnnnnnn, đừng tựa ah~ sẽ sập."- Huyền Thanh đang sấy tóc trong nhà, thấy loáng thoáng bóng dáng ai kia thì liều mạng chạy ra.

"Wow, cô mặc váy trắng nhìn rất dễ thương nga~!!!!"- nhìn mặt mê gái của Huyền Mai, cả 2 chỉ biết lắc đầu.

"Khụ khụ"- Dương Lâm ho khan. Bạn thân rất hiểu phong tình mà nhanh chóng biến mất trong không khí.

"Đã xong?"- vẫn cái giọng hỏi thăm nhưng không độ ấm đó.

"Còn trang điểm nữa."

"Cần giúp?????"

"Em áh??"- nàng tỏ ra kinh ngạt, Tomboy ngày nào, mà bây giờ?? Nhưng nhìn lại, mặt của Dương Lâm lúc này cũng có 1 lớp trang điểm nhẹ nhàng, nàng mới yên tâm gật gật.

....

"Hàng xóm mới là em sao??? Sao đi đâu cũng gặp em vậy?"- vừa mở cửa, Mai chi đã chỉ thẳng vào Hoàng Mai mà nói.

"Tôi nhớ là tôi đã xin lỗi cô hai lần."- MAi đang hí hửng gọt táo, bổng dưng trở nên nghiêm nghị. Có chút giống Dương Lâm.

Giọng của Mai chợt lạnh làm Huyền Thanh giật mình: Đây là giả vờ đứng đắn trong truyền thuyết???!

Còn Dương Lâm thì dở khóc dở cười:Sợ muốn chết mà còn cứng miệng!!!!

Nhưng cuối cùng, cô phải lên tiếng xua đi bầu không khí quỷ dị.

"Nhập tiệc thôi, hôm nay tôi nấu, mọi người nể mặt một chút."- khui chai vang sủi "mượn" của baba, rót vào từng ly trên bàn.

"Cái này đều là em nấu? Giỏi quá, đẹp mà còn giỏi nữa..."-Mai Chi mắt long lanh, không tiếc lời khen Dương Lâm.

"Cảm ơn"- Lần đầu tiên Dương Lâm nghe người ta khen đẹp lộliễu như vậy, có chút không được tự nhiên.

"Biết đâu là em ấy mua thì sao?- Huyền Thanh nãy giờ bận ăn, đến lúc cần nói thì nàng phải châm chọc 1 câu.

"Đồ nhà hàng cũng không ngon như vậy! Chị, học sinh của chị mà~!"- Mai Chi không cho là đúng nên cãi lại.

"Ừ, vì có người từng nói không biết nấu ăn, với nấu có ly mì mà khó ăn muốn chết, nên chị mới nghĩ vậy!"- nàng trả lời Mai Chi, nhưng chủ yếu là muốn nói cho Dương Lâm nghe.

"Nói không biết nấu ăn, để khỏi nấu... với lại, ly mì kia khó ăn như vậy, mà có người ăn tới nước cũng không chừa, thật lạ."-Dương Lâm không hề chịu thua, vẫn bình tỉnh đáp lại.

Không ai nói gì nữa.....

......

"Em dạy cô nấu ăn đi"- Mai Chi hiếm khi hiểu chuyện như vậy, lên tiếng thật đúng lúc,.

"Khụ... tôi không thường xuyên ở đây!"- nếu nhận lời thì khó mà yên với Hoàng Mai.

"Vậy em ở đâu? Cô chuyển nhà gần chổ em!"- Mai Chi nói có vẻ rất thật.

"Nhà cô thật có điều kiện"- Dương Lâm cảm thán, người này muốn sống bình yên, sẽ không muốn lộ thân phận.

"Làm gì có, hihi, cô nói đùa đó"- nhận thấy mình lỡ lời, Mai Chi  mới vỏ qua ý định học nấu ăn.

"Làm sao em có điều kiện như người ta được!"- nàng lên tiếng đều là nói móc. Nhưng không ai muốn để ý.

"Ừm... Hoàng Mai có thể dạy cô."- đây đều là Dương Lâm nói bừa, tiểu thư này từ nhỏ ngoài ăn và phá ra thì cũng không biết làm gì.

"Người này áh???? Cô không tin tưởng!"- Mai Chi bĩu môi, chỉa chỉa đầu đũa về phía Hoàng Mai.

"Tới bây giờ cô mới nhận ra sự tồn tại của tôi??"- Hoàng Mai hơi giận, im lặng nãy giờ nhìn Mai Chi trầm trồ khen Dương Lâm mà tức giận chính mình, Từ nhỏ sao không học một chút công phu tán gái của nó?

"Nó biết nấu món Âu..."- Dương Lâm chỉ đành chém, món âu công thức ngắn, chế biến thoải mái, có thể sáng tạo tùy hứng, dạy cho Hoàng Mai là không khó, nếu là món Trung hoặc bánh mì, bánh ngọt cần lên men, trang trí  tỉ mỉ gì đó thì vô phương dạy.

"Còn biết làm bánh ngọt..."- nghe Dương Lâm chém, Hoàng Mai cũng yên tâm mà chém theo. Chợt nghe bàn chân truyền đến cảm giác đau, nếu không có đôi giày vải, chắc đã rách da, ngại có Mai Chi nên vẫn âm thầm chịu đựng.

Dương Lâm nghe xong thật muốn tán cho Hoàng Mai một cái, nhưng vẫn nhịn xuống:" Khụ một số loại gato và cupcake. Món Âu nó nấu tôi đã từng ăn. Không tệ!"

"Nhưng cô vẫn không yên tâm cho lắm."-Mai chi lườm Hoàng Mai.

"Được tài tử khen, không có mấy người, em nên tin đi."- nhận thấy Hoàng Mai đang bối rối. ( do bị đạp chân) nên cũng muốn nói giúp.

Dương Lâm thấy Huyền Thanh như vậy thì rất cao hứng, nhấp một ngụm rượu rồi mới dăng lưới tiếp:

"Hai cô đi làm bằng gì??"

"Xe bus"- Huyền Thanh thì cô đã biết.

"Taxi ó"- vốn vệ sĩ đưa Mai Chi đi làm, nhưng vẫn phải nói dối.

"Ừm... thật tốn kém."- Hoàng Mai nhẹ nhàng cảm thán.

"Kệ tui"-Mai Chi lè lưỡi trêu.

"Quả thật có chút sang, Hoàng Mai có xe đạp, window nữ, cô có thể đi chung, nếu như có tiết! vừa tiết kiệm, vừa khỏe đẹp"- Dương Lâm đánh vào tâm lý chị em phụ nữ.

"Không thèm,mệt lắm..."- Mai Chi hơi đắn đo, nghe nói đi xe đạp thích thì có thích, nhưng nếu đi với ngự tỷ như Dương Lâm thì thích hơn.

"Cô thích thì đạp, k thích thì Mai đạp."- thấy Mai Chi hơi do dự, cô biết mình sắp thành công.

"Vậy cũng được."- mới đắn đo, giờ lại toe tét cười.

....

"Vậy em cũng đi học bằng xe đạp??"- Mai Chi ghim 1 miếng táo đưa cho Dương Lâm, nhưng Dương Lâm lại chuyền cho Hoàng Mai, rồi ghim một miếng lê.

"Xe hơi."- nàng được mời qua ăn, thì vẫn luôn ăn, đôi lúc cũng nói, hưng toàn nói những câu gây sát thương. Nàng vẫn còn thắc mắc, mấy chiếc xe đó là của bà nào tặng! ( nhiều khi mẽ ghen mà mẽ không hay biết.. haizzz... sợ mẽ thật sự..)

"Wow, xe hơi nha, nhưng mà em chưa có bằng bái..."- Mai Chi bắt đầu lo lắng.

"Nó lái lâu rồi, chỉ có một lần trầy xướt tay chân do bị xe khác tông thôi"- nhận thấy Mai Chi rất quan tâm Dương Lâm, Hoàng Mai lập tức nắm bắt.

"Thật sao?? Khi nào ah??"- Mai Chi tò mò.

"Hình như sơ kết lớp 10, cũng may là siêu xe, bao cứng."- Mai  nói xong thì chân còn lại thấy đau.

"Đủ!!!????"- Dương Lâm hắng giọng, khi thấy ánh mắt Huyền Thanh lóe lên.

"Siêu xe? Em là thiếu gia nhà nào vậy?"- tại sao là thiếu gia hả cô Chi? Sao không gọi là cô chủ ah~.?

"Là một người phụ nữ có tiền tặng!"- Huyền Thanh chịu hết nỗi, mới lạnh lùng phán.

Làm gian phòng nhỏ im bặt.

....

"Phụ nữ có tiền?... là mẹ sao????"- suy nghĩ một hồi, Mai Chi mới thốt lên.

Đối với Mai Chi, sống phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình lại là con một, thì người phụ nữ có tiền, có thể vung tiền sắm cho siêu xe chỉ có thể là mẹ.

Hơn nữa, cô nghĩ Dương Lâm là con gái, con gái sẽ k bị nữ đại gia bao nuôi. Như vậy chỉ có thể là mẹ mà thôi!.

......

Kết luận của Mai Chi, làm Huyền Thanh ngớ người. Nàng nghe rất nhiều người nói Dương Lâm rất có sức hấp dẫn với phụ nữ trung niên. Nên nàng tạm tin nhận đồ của phụ nữ có tiền tặng, nên nàng càng tin hơn. Ngay cả nàng, suýt chút nữa...

Nàng lắc lắc đầu, xua tang ý nghĩ kinh dị đó...

"Đâu đầu??"- giọng nói của người kia.

"Không, buồn ngủ, cô về..."

"Tôi mở cổng cho cô."

"Em cũng về"- Mai Chi nói với Huyền Thanh, nhưng thật ra là nói với Dương Lâm.

....

"Bánh này tôi làm, cô mang về ăn đi."- Dương Lâm đưa hộp bánh quy cho Huyền Thanh. Nhưng nhìn gương mặt cún con của Mai Chi, chỉ biết sởn da gà, đành phải nói-"Hoàng Mai sẽ mang ra cho cô"

"Cảm ơn."- nàng vẫy tay, rồi mở của nhà đối diện. Nàng cầm suy nghĩ một chút.

.....

"Hình như, cô ấy thích mày ~_~! "- Hoàng Mai muốn học làm bánh ngay sau đó, nên đang ở trong bếp cân bột.

"Trẻ con ấy mà, vài ngày sẽ khác...!"- Dương Lâm đưa công thức cho bạn, rồi lấy tài liệu ra xem.

"Người ta lớn hơn mày 4 tuổi đó, mày làm như mày già lắm."

"Chắc cô ấy chưa từng gặp sóng gió gì, hay bị ba mẹ che mắt từ nhỏ đến lớn? Sống trong thế giới mà ba mẹ thêu dệt! Mày phải cố gắn nhiều mới bảo vệ người ta nỗi.!"- Dương Lâm nhìn xa xăm, thật ra sống như Mai Chi thật tốt.

"Ừm... tao sẽ đến công ty thường xuyên hơn."- Hoàng Mai ngao ngán.

"Sai rồi.!"

"Tại sao??"

Dương Lâm chỉ thở dài, rồi cảm thán:

"Hơn tất cả, điều mà ohụ nữa cần là :Bình yên.."

======== 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bh #gxg #les