Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Trương Triết Hạn vất vả chạy tới phòng học, ngồi ở vị trí phía sau thở dốc. Sau đó không lâu tiếng thở dốc dần bình thường, cậu nhìn cố hồn châu đeo trên cổ.

Tiểu Vũ ở bên cạnh thấy liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nó đang kích động. " Trương Triết Hạn nói. Sau khi tỉnh dậy, Tô Túc đã nói cho cậu nghe mọi chuyện lúc cậu hôn mê, cho nên cậu liền biết mình có một con Linh Thú, còn biết mình đặt cho con linh thú ấy cái tên bình dân cỡ nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sửu Sửu cậu cũng cảm thấy cái tên Sửu Sửu rất tốt, rất chính xác. Nhưng không biết có phải vì là linh thú của mình không, cậu nhìn kỹ lại cảm thấy nó không xấu.

Chỉ là mấy hôm nay Sửu Sửu ỉu xìu, cho nó ăn cái gì nó cũng chỉ ăn được mấy miếng. Nhìn Sửu Sửu uể oải, Trương Triết Hạn lo lắng gần chết.

"Kích động? " Tiểu Vũ có chút không tin.

"Ừ, sau khi gặp người kia, tớ liền cảm nhận được nó kích động. " Trương Triết Hạ hồi tưởng.

"Ai vậy?"

"Tớ không nhận ra, nhưng hắn rất đẹp trai cao lớn. " Nhớ tới Cung Tuấn, Trương Triết Hạn hối hận vừa rồi chạy quá nhanh không lấy được wechat đối phương.

"Đẹp cỡ nào? Có đẹp trai hơn tớ không? " Tiểu Vũ hỏi.

"Tiểu Vũ, làm người phải tự biết lấy mình, không có chuyện gì thì soi gương đi, đừng tự tin mù quáng."

"..."

______________________________________________

Sau giờ học, Tô Túc tìm Trương Triết Hạn và Tiểu Vũ cùng nhau ăn trưa.

Trương Triết Hạn thả Sửu Sửu ra cho nó ăn, nhưng Sửu Sửu vẫn không ăn được bao nhiêu.

"Sao nó không ăn? " Trương Triết Hạn sốt ruột hỏi hai người.

"Cậu nhìn xem nó vẫn còn là con non, có lẽ là chưa dứt sữa muốn tìm mẹ? " Tiểu Vũ nói.

Sau khi nghe xong, Trương Triết Hạn lườm Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, nó là Linh Thú."

"Nếu không, cậu thử cho nó ăn thức ăn cho chó đi? " Tiểu Vũ đề nghị.

"Tiểu Vũ, IQ của cậu đem đi đổi lấy chiều cao rồi à? " Trương Triết Hạn cáu kỉnh.

"Này! Cậu... " Tiểu Vũ đang muốn nói, đột nhiên bị Tô Túc ngắt lời: "Tiểu Triết, có lẽ có một người có thể giúp cậu."

"Ai vậy? " Trương Triết Hạn tò mò.

"Cung Tuấn. " Tô Túc đáp, " Lúc cậu vẫn còn là hồn thể, Sửu Sửu luôn được anh ta chăm sóc, chắc anh ta biết tình huống của nó. Hơn nữa cậu cũng nên tìm anh ta cảm ơn, dù sao lúc trước anh ta cũng giúp đỡ cậu."

"Vậy thì, đi gặp đi! " Trương Triết Hạn quyết định đi tìm Cung Tuấn cảm ơn, tiện hỏi thăm tình huống của Sửu Sửu.

Aizz . . . Nuôi Linh Thú, còn khó hơn nuôi thú cưng, quá mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net