*Chương 13*🦔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor CO6TINY 🍀

Du Bạch thấy mình hẳn nên nói cảm ơn, nhưng lại có cảm giác một tiếng cảm ơn thôi thì chưa đủ, ít nhiều cũng phải nói thêm gì đấy.

Cậu không thường được người khác quan tâm, bỗng chốc có hơi hoảng, lúng ta lúng túng không biết làm sao.

Trần Phi Dự kì lạ thật, Du Bạch nghĩ.

"Cảm ơn cậu, nhưng chiều tôi vẫn muốn đi tỉa quýt, vẽ tranh để sau cũng được." Nguyên một dãy quýt đang chờ cắt tỉa ngoài kia, giờ mà bỏ mặc phó thác lại cho đám Trần Phi Dự, Chu Tử Lâm cùng Lý Tư Diễn thì tội lỗi quá.

Trần Phi Dự nghe xong khẽ ngạc nhiên: "Được, vậy chúng ta cùng lên núi." Kì thật trong thâm tâm, Trần Phi Dự vẫn mong Du Bạch sẽ đi cùng đám bọn họ.

Nghỉ trưa xong, đoàn người Du Bạch lại đi đến vườn quýt.

Trong một trưa, tin tức Du Bạch cứu người khỏi miệng rắn đã lan hết khu B, tình tiết thêm mắm dặm muối tứ tung, trong một phiên bản nào đó, Du Bạch tay không xách con rắn dài bảy tấc, gọn ghẽ thắt nút ném phăng xuống ruộng, suýt đã sánh ngang Hoàng Dược Sư, một mình đương đầu Âu Dương Phong*.

*Các nhân vật trong "Anh hùng xạ điêu" của cố nhà văn Kim Dung.

"Du Bạch là ai cơ?"

"Chuyển đến từ Nhất Trung ấy, cái bạn cao cao mà bảnh trai đó đó, trưa nay đám Diệp Trình An gặp rắn trên đường, may có Du Bạch ở đó, chứ không là tiêu rồi."

"À à à, tui nghe rồi, lớp 474 bên kia. Mà không phải bảo cậu ta đánh nhau mới buộc phải chuyển sang đây à, tưởng đâu giống mấy thằng hay đi sinh sự kiểu vậy chứ."

"Làm gì có! Du Bạch tốt lắm, lại còn hát hay, chữ đẹp cực, mà nghe đâu biết vẽ tranh nữa kìa, tui còn thấy bạn ấy giúp người khác xách vali cơ."

Ngày đầu tiên của hoạt động làm nông, Du Bạch một bước nổi danh, còn vì hành động người tốt việc tốt, với cậu mà nói quả là chuyện hiếm thấy.

Lúc bắt tay cắt tỉa quýt hồng, Trần Phi Dự còn nói với Du Bạch: "Phải nói chuyện này để chủ nhiệm Dương cộng điểm mới được, sao cũng là xông pha vì việc nghĩa mà."

Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: "Có liên quan đến việc được chọn là tập thể lớp xuất sắc à?"

Trần Phi Dự gật đầu: "Đương nhiên! Cậu không biết rồi, trừ điểm dễ cộng vào khó, cái danh tập thể lớp xuất sắc cũng đâu phải cho không."

Du Bạch nghe xong lời này, gật nhẹ đầu: "Được, vậy cậu đi nói đi."

Trần Phi Dự chỉ thuận miệng nói đùa thôi, không ngờ Du Bạch coi trọng như vậy, bỗng chốc cảm thấy người này quá thú vị.

Cô nàng Tống Sở triệt để thành fangirl của Du Bạch: "Lớp trưởng, địa vị hotboy khối của cậu sắp lung lay rồi đấy, hôm nay có quá trời bạn nữ đến nhìn trộm Du Bạch luôn."

Trần Phi Dự không chút để ý, cười híp mắt nói: "Không sao hết, nhường cho Du ca luôn, mục tiêu của tớ cũng đâu phải cái danh hotboy khối kia, tệ chi cũng cỡ hotboy danh dự chứ."

Sau mỗi đợt thi, Trung học phụ thuộc đều sẽ xếp thành tích, top 100 học sinh xuất sắc nhất sẽ được treo ảnh lên bảng danh dự trường.

Tống Sở nghe xong, không khỏi tán thưởng: "Lớp trưởng có tham vọng quá nhé, sau này mình sẽ gọi cậu là hotboy danh dự luôn."

Chạng vạng năm giờ, hoạt động làm nông kết thúc, Trần Phi Dự kéo Du Bạch đang muốn rời đi, cùng cậu kiểm kê dụng cụ: "Đợi chốc nữa cùng đi ăn cơm, cậu đừng đi trước, nhỡ chạm phải thứ gì không nên."

Du Bạch quay đầu lại, đảo mắt liếc Trần Phi Dự.

"Chậc, xịt gì trên người đấy?" Lúc đến gần Du Bạch, Trần Phi Dự mới ngửi thấy trên người Du Bạch thoang thoảng mùi thảo dược nhàn nhạt.

Du Bạch lấy một chai xịt màu hồng nữ tính trong túi ra, mở nắp xịt lên người Trần Phi Dự mấy cái: "Xịt chống muỗi, biết đâu lại đuổi được côn trùng rắn rết gì đó."

Trần Phi Dự không kịp trở tay chặn lại, hắt hơi hai lần liền.

Du Bạch ném xịt chống muỗi vào tay Trần Phi Dự: "Cậu mang cho đám Chu Tử Lâm bọn họ dùng đi."

Du Bạch bị ám ảnh chuyện con rắn mình gặp trưa nay, trước khi ra ngoài, còn quay lại phòng ngủ để lấy, cầm bình xịt quanh khắp người, tránh cho rắn rết bò tới.

Trần Phi Dự mỉm cười cầm lấy bình xịt: "Du ca, cậu mua cái này ở đâu đấy, còn hồng phấn nữa mới chịu cơ à."

Du Bạch khom lưng tập trung thu dọn dụng cụ, không thèm ngẩng đầu lên, "Tặng cậu đấy, trông cũng hợp phết."

Trần Phi Dự quay đầu cầm chai xịt muỗi của Du Bạch đi mất, còn xịt cho Lý Tư Diễn và Diệp Trình An, vừa xịt vừa nhắc tới Du Bạch: "Du Bạch đặc biệt chuẩn bị đấy, hiệu quả phòng rắn không tồi, mọi người mau lại xịt một ít đi."

Lý Tư Diễn có chút xúc động: "Mới đầu cứ tưởng Du Bạch lạnh lùng khó gần chứ, tiếp xúc rồi mới biết cậu ấy khác hẳn."

Dự Bạch nghe thấy mấy lời kia cũng chẳng ừ hử gì, phải dập đầu cảm ơn Trần Phi Dự đi trước trải đường cho cậu mới phải, nhờ ơn lớp trưởng Trần Lôi Phong, bạn học Du Bạch phút chốc lật mình thành cậu thiếu niên thích giúp đỡ bạn bè, dũng cảm xông pha vì việc nghĩa, quả là chuyện đáng chúc mừng mà.

Hai ngày tới vẫn tỉa cành như cũ, hẳn lần trước gặp rắn chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, hoặc biết đâu xịt chống muỗi của Du Bạch có tác dụng thì sao, nói chung hết thảy đều suôn sẻ, trừ việc cơ bắp của cả đám đau nhức inh ỏi do cường độ công việc nặng hơn tưởng tượng mà thôi.

Ngày thứ tư ở làng Đại Hưng, đám Trần Phi Dự cuối cùng cũng có cơ hội được xả stress một ngày.

Du Bạch định cầm giá vẽ ra ngoài, nhưng bị Trần Phi Dự kéo lại: "Tôi với Chu Tử Lâm định đi nướng thịt, muốn đi cùng không?"

"Thôi." Du Bạch từ chối thẳng thừng.

Trần Phi Dự không buông tha, hỏi tiếp: "Cậu vẽ ở đâu?"

Du Bạch do dự một lúc, nhưng không nói gì.

Trần Phi Dự dường như đã sớm đoán được phản ứng của cậu, cười như đã nắm gọn phần thắng trong tay, kế đó xắn ống quần đưa tới trước mặt Du Bạch, trên gối có tới hai vết bầm, xanh tím một mảng, da dẻ Trần Phi Dự lại trắng nõn, Du Bạch nhìn mà giật mình.

"Sao lại bị thương?"

Trần Phi Dự nhìn vào mắt Du Bạch: "Buổi chiều hôm đầu tiên cậu ra ngoài vẽ tranh cũng không nói tôi biết đi đâu, sau đó cô Lương có tới hỏi tôi, tôi chỉ có thể ra ngoài tìm cậu, nghĩ cậu lên núi vẽ bèn lên đó tìm thử, ai ngờ không quen đường quen nẻo nên bất cẩn bị ngã, nhưng đi quanh quẩn tìm một hồi cũng chẳng thấy cậu đâu."

Trần Phi Dự như đang giả đáng thương, rõ ràng lời nói ra rất ung dung thong thả, vẫn khiến Du Bạch như bị kim châm, lòng đau âm ỉ.

Du Bạch đặt bảng vẽ xuống, ngồi xổm xuống đưa tay chạm nhẹ vào đầu gối Trần Phi Dự, cậu không chạm vào vết thương, chỉ ấn nhẹ vào vùng bên cạnh.

Trần Phi Dự 'Ấy' một tiếng.

Du Bạch cau mày hỏi: "Đau à?"

"Cũng qua mấy ngày rồi, không đau nữa."

Là do ngón tay Du Bạch cứ lành lạnh.

Trần Phi Dự lại ngại nói ra.

Du Bạch rút tay về, nhưng vẫn nhìn đăm đăm vào đầu gối Trần Phi Dự: "Muốn bôi ít thuốc không?"

Trần Phi Dự lắc đầu: "Cứ nói tôi biết cậu đi đâu là được, tránh cho lúc chạy đi tìm người lại bị vấp nữa."

"Được rồi." Du Bạch nói, "Tôi đến chỗ lần trước chúng ta ngắm sao, có lẽ không đi xa đâu, chỉ lòng vòng quanh đó thôi."

Trần Phi Dự biết được đáp án mình cần, cũng không giả vờ đáng thương trước mặt Du Bạch nữa, khom lưng tính thả ống quần xuống, nhưng Du Bạch lại ngăn lại: "Bôi ít thuốc đi."

Mặc dù đã qua mấy ngày rồi, Du Bạch nhìn vào vẫn thấy khó chịu. Suy cho cùng, vết thương của Trần Phi Dự cũng có một phần lỗi của cậu trong đó.

Lục tung vali hồi lâu cũng chỉ tìm thấy một chai iodophor nhỏ, nhưng vết bầm tím kia hẳn không bôi thuốc sát trùng được. Du Bạch ngây người nhìn thuốc sát trùng trong tay một lúc, không biết phải làm sao.

Trần Phi Dự cười, nhảy lò cò tới bên người Du Bạch: "Tôi đã nói không cần bôi thuốc rồi mà, nếu khiến cậu dễ chịu hơn thì cứ bôi đi."

Du Bạch ngẫm nghĩ cũng thấy khả thi, bèn mở nắp iodophor ra, lấy tăm bông nhúng vào, sát trùng lên vùng da bị thương đã qua nhiều ngày của Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự vẫn đứng đó, một tay đút túi, tay kia nhấc ống quần, chỉ cười cười không tỏ ý gì*. Du Bạch cực kỳ nghiêm túc, để tiện cậu còn quỳ một gối xuống, cẩn thận thoa thuốc lên vết thương cho Trần Phi Dự - - Chợt nhớ đến hôm cậu vòng về kia, khoảnh khắc mở đèn lên, nhìn thấy Trần Phi Dự đứng ngay góc cầu thang thở hổn hển.

Lúc đó cũng không nghĩ ngợi gì, giờ nghĩ lại, Trần Phi Dự có lẽ đã tìm cậu cả buổi chiều, hay tin cậu về ký túc xá, bèn lập tức chạy đến xác nhận.

Iodophor đổ lên da lành lạnh, Trần Phi Dự đang thất thần, khoảnh khắc ngón tay Du Bạch chạm vào da, cảm giác trong đầu lúc này rõ đến đáng sợ.

"Trời đất! Các cậu đang làm gì đó?"

Giọng của Chu Tử Lâm thình lình vang lên, cả Du Bạch lẫn Trần Phi Dự đồng loạt quay lại.

Du Bạch không giải thích, cậu đứng dậy, vặn nắp iodophor lại, vứt tăm bông đi, thu dọn vali xong, lại cầm bảng vẽ lên: "Tôi đi đây."

Câu này là nói với Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự ừ một tiếng, lại giải thích với Chu Tử Lâm, "Vừa nãy Du ca bôi thuốc giúp tôi."

Chu Tử Lâm ồ một cái: "Chậc, lớp trưởng được chiều quá đấy, té cái đầu gối cũng đâu phải không với tay tới, còn bảo Du ca bôi cho mình. Nãy làm tôi giật cả mình, tưởng đâu Du ca quỳ gối cầu hôn cậu nữa kia."

Khi Du Bạch bước ra khỏi cửa, chân trái gần như vắt lên chân phải, Chu Tử Lâm này, đúng thật là không khiến người ta sốc chết thì chưa chịu thôi mà.

Trần Phi Dự thở dài, đi qua đánh cái bốp vào đầu Chu Tử Lâm.

Chu Tử Lâm cười ngu: "Diệp Trình An nói đồ nướng đã chuẩn bị xong cả rồi, nhỏ bảo sang hỏi cậu đi đâu nướng đây, còn nhờ tôi chuyển lời nhất định phải rủ Du ca đi cùng nữa."

"Không thấy Du ca của cậu đeo bảng vẽ đi mất rồi à?" Trần Phi Dự nói.

Chu Tử Lâm tặc lưỡi, nhào tới bên cửa sổ nhòm ra ngoài: "Nói không phải đùa, thấy Du ca đi mất tôi cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Lớp trưởng này, cậu nói nếu lỡ đâu Diệp Trình An thích Du Bạch thì tôi làm sao đây?"

Trần Phi Dự ngẫm nghĩ: "Khó nói lắm, dù sao Du Bạch vừa phô triển một màn anh hùng cứu mĩ nhân xong. Hay là cậu...thử thể hiện mặt hấp dẫn của mình đi?"

Chu Tử Lâm chính là tên đại ngốc, lập tức bày ra tư thế vận động viên thể hình: "Có lý, tôi cũng đâu kém Du Bạch đâu, phải không lớp trưởng?"

Trần Phi Dự cân nhắc một hồi, khách sáo trả lời: "Người yêu trong mắt hóa Tây Thi, cố gắng lên, ai biết mai sau thế nào được. Còn nữa, câu này tôi không nói không được, cấp ba cấm yêu sớm, cậu vẫn nên tập trung vào việc học thì hơn."

Chu Tử Lâm nhăn răng: "Trời ạ, lớp trưởng y chang mấy ông già phong kiến ấy, yêu là yêu thôi, còn chia sớm muộn làm gì. Cậu biết cái gì là tuổi trẻ không, ở tuổi này mà không có mối tình vắt vai, đến lúc già rồi lại tiếc đứt ruột không chừng đấy."

Trần Phi Dự thờ ơ: "Tôi chỉ biết, đợi tới khi cậu rớt hạng mới mở mang đầu óc."

"Ai nói yêu sớm nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc học chứ! Lớp trưởng, cậu nghe tôi nói này..."

Trần Phi Dự không muốn nghe Chu Tử Lâm nói hươu nói vượn nữa: "Ai cũng nói thế hết. Đừng ở đây rộn chuyện nữa, chuẩn bị đồ nướng thịt đi, sang bảo bên Diệp Trình An ra bờ sông luôn. Cậu phụ mọi người cầm đồ, tôi sang tìm cô Lương đã."

Hôm nay được nghỉ, ban cán sự lớp 474 tổ chức nướng BBQ ngoài trời, vừa rồi chỉ trong một khoảnh khắc Trần Phi Dự đã quyết định ra địa điểm-bên sông, là chỗ lần đó hai người ngắm sao, cũng chính là nơi Du Bạch hiện giờ đang vẽ tranh.

Editor CO6TINY 🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net