ƯU SẦU KHÓ NÓI THÀNH LỜI, CHỈ CƯỜI MÀ RẰNG: "HÔM NAY TRỜI VỪA ĐẸP"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor CO6TINY 🍀

Chỉ qua màn hình điện thoại, Du Bạch vẫn có thể cảm giác được nét hoảng sợ của Phương Tri Trúc.

Cô Phương ngày thường ăn nói nhẹ nhàng điềm đạm, lúc này giọng nói trong điện thoại đều đang run lên từng đợt, cố kìm nén âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng xuống.

“Lão Du được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, con…… Con mau trở về đi."

Lời còn đang dang dỡ, Phương Tri Trúc không muốn nói, cũng không dám nói.

Du Bạch ngắt điện thoại, trong nháy mắt cảm thấy tình huống bây giờ rất không chân thật.

Đèn đường trước mặt cậu xuất hiện từng đợt bóng chồng mờ ảo, quà lưu niệm nghiêng ngả đầy đất bỗng trở thành cái gai chói mắt.

Con đường lạ lẫm, núi cũng xa lạ, cậu lại lần nữa ý thức được, núi Trường Bạch xa xôi này, cách nơi cậu ở mấy ngàn cây số, phải vượt qua rất nhiều kinh độ và vĩ độ mới có thể quay trở về.

Trần Phi Dự làm cơm xong, thấy Du Bạch vẫn chưa trở về, bèn xuống lầu tìm cậu.

Cậu gặp Du Bạch dưới ánh đèn đường.

Thiếu niên ngồi xổm ở đó, cả người dựa vào cột đèn, thân thể cuộn tròn lại, giống như bé mèo bị bỏ rơi.

Trần Phi Dự hoảng sợ, chạy như bay qua đó, đỡ Du Bạch dậy, nôn nóng hỏi: “Sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu, tôi xem thử!”

Du Bạch ngẩng đầu lên, nhận ra là Trần Phi Dự.

Cậu trở tay siết chặt lấy cánh tay Trần Phi Dự, dùng hết toàn bộ sức lực mở miệng nói: “ Sếp Du…… xảy ra tai nạn rồi, tôi phải về thành phố Nhạc.”

Trần Phi Dự cũng biến sắc, cậu nâng Du Bạch dậy, nhặt từng món quà lưu niệm dưới đất lên.

“Đừng lo, giờ chúng ta lập tức trở về nhé.” Trần Phi Dự lúc này lí trí hơn Du Bạch, cậu một tay nắm lấy Du Bạch, một tay khác xách đồ lưu niệm, lần nữa trở lại khách sạn.

“Tôi đi thu dọn hành lý, cậu ăn chút cơm lót dạ nhé."

Du Bạch vốn là bình cơm di động hình người, lúc này lại lắc đầu, cậu thật sự ăn không vô: “Tôi dọn với cậu, tôi bây giờ ăn không nổi đâu."

Trần Phi Dự không ép Du Bạch nữa, hai người nhanh chóng thu dọn hành lý, làm thủ tục check out.

Trần Phi Dự vốn đã đặt phòng trong bốn ngày, còn hẹn lịch ngâm nước nóng, nhưng hiện giờ chỉ còn lại tiếc nuối phía sau.

Trần Phi Dự nói xin lỗi tiếp tân, còn bảo cô: “Có thể phiền chị đặt một chiếc xe tới sân bay Bạch Sơn giúp bọn em được không ạ, bọn em còn phải tra chuyến gần nhất đến thành phố Nhạc.”

“Được, em chờ chị một lát nhé. Bạch Sơn hiện tại không có chuyến nào bay thẳng đến thành phố Nhạc, gần nhất là chuyến bay đến Đại Liên, rồi từ Đại Liên bay về thành phố Nhạc."

Trần Phi Dự lấy ra chứng minh thư của cả hai: “Nhờ chị đặt giúp em hai vé ạ. Cảm ơn chị.”

Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác ở khách sạn, Trần Phi Dự cùng Du Bạch nhanh chóng đặt được hai vé máy bay về thành phố Nhạc, cả hai trực tiếp ngồi xe ra sân bay.

Ô tô nhanh chóng rời đi, thị trấn nghỉ dưỡng tựa cổ tích dần bị bỏ lại sau lưng, xe đang rẽ vào nhánh quốc lộ.

Đèn đường không đủ sáng, xung quanh lại không một bóng người, ban ngày ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ len lỏi qua từng kẽ lá, tới tối cả khu rừng đều trở nên âm u đến đáng sợ.

Du Bạch lo lắng liên tục nhìn điện thoại, Trần Phi Dự nhận thấy được bất an trong lòng cậu, bèn đặt tay lên mu bàn tay Du Bạch, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Không sao đâu.”

Du Bạch nhìn về phía Trần Phi Dự, trong mắt cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng, chỉ thốt ra một câu: “Cảm ơn cậu.”

Trần Phi Dự ấn cửa sổ xe xuống, gió đêm mùa hạ man mát thổi vào, thổi tung tóc mái thiếu niên: “Đừng lo nhé, khoảng rạng sáng hai giờ chúng ta có thể trở lại thành phố Nhạc rồi.”

Du Bạch ngập ngừng mở miệng, chần chờ rồi lại nói: “Xin lỗi.”

Du Bạch chưa nói xin lỗi cái gì, nhưng Trần Phi Dự hiểu ý của Du Bạch.

Xin lỗi vì không thể cùng cậu ngâm suối nước nóng ngắm sao, xin lỗi vì không thể lại cùng cậu đến sườn bắc núi Trường Bạch để nói câu thích cậu, xin lỗi vì không thể ghé đến quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần để ăn một bữa gà hầm nấm trước khi về.

Xin lỗi cậu, chuyến du lịch cậu mong đợi lâu như vậy, lại chỉ có thể qua loa kết thúc.

Trần Phi Dự đặt tay lên bả vai Du Bạch, cúi đầu nói khẽ bên tai cậu: “Đừng xin lỗi. Cậu ở đâu, tôi sẽ ở đó, chỉ cần cậu thấy tốt tôi đã mãn nguyện rồi. Những thứ lãng mạn như suối nước nóng hay ngắm sao cũng chỉ là phù phiếm thôi, không sao cả, chỉ cần cậu tốt thì tôi đã vui rồi."

Nhưng Du Bạch hiện tại một chút cũng không tốt.

Thật kỳ lạ.

Du Bạch hiện tại vẫn đang đắm chìm trong cảm giác không chân thật, một mặt cậu cảm thấy cú điện thoại đến từ Phương Tri Trúc chỉ là giả, không có tai nạn xe cộ gì hết, sếp Du chắc chắn vẫn còn đang họp, hoặc đang vội vàng trên đường đến cuộc họp thôi.

Nhưng đồng thời, Du Bạch lại tỉnh táo đến đáng sợ, cậu biết đó là sự thật, sếp Du xảy ra tai nạn rồi, tình huống hiện giờ đang rất xấu.

Du Bạch phảng phất như trước ngực bị một đoạn dây thừng siết chặt lấy, bằng không, vì sao cậu lại thở dốc, vì sao phần ngực bên trái lại đau như vậy?

Cậu nói không thành lời, một câu xin lỗi, một câu cảm ơn với Trần Phi Dự, đã rút hết toàn bộ sức lực của Du Bạch.

Điều an ủi duy nhất, là Trần Phi Dự vẫn còn ở đây, vẫn còn bên cạnh cậu.

Một Trần Phi Dự bình tĩnh, lý trí, một Trần Phi Dự thích cậu, còn ở bên cạnh cậu vào lúc này.

Sau khi cả hai xuống xe thì đi thẳng đến khu check in, sân bay lúc này chật kín người, bọn họ lại đụng phải đoàn du lịch trên đường, nhưng so với lúc đang trên đường tới sông Tùng Giang, lúc này lại là hai loại cảm xúc hoàn toàn bất đồng.

Gặp phải đoàn du lịch lúc check in là việc mệt mỏi nhất, bởi bạn không thể biết được đoàn bọn họ trong một lần có thể lấy ra bao nhiêu tấm chứng minh thư được.

Trần Phi Dự giao hành lý cho Du Bạch: “Ở đây chờ tôi, tôi đi tìm nhân viên công tác hỗ trợ.”

Cách thời gian cất cánh còn chưa tới 40 phút, sân bay quy định, 30 phút trước khi cất cánh phải nhanh chóng di chuyển đến cửa bay. Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, Trần Phi Dự băng qua lối đi khẩn cấp làm xong thủ tục check in, sau đó nhanh như cắt chạy tới chỗ Du Bạch đang đứng.

“Mau đi thôi.”

Hai người kéo hành lý, đi nhanh tới cổng an ninh, sau khi thông qua chốt  kiểm, lại tiếp tục chạy đi tìm cửa bay.

Chỉ cần nhanh hơn một chút nữa thôi, thì có thể trở lại thành phố Nhạc, nhanh một chút nữa thôi là có thể gặp được sếp Du rồi.

Du Bạch cùng Trần Phi Dự thở hồng hộc chạy đến cửa bay xếp hàng, màn hình thông báo nhắc nhở chuyến bay Q1286 sắp cất cánh, du khách vui lòng nắm bắt thời gian di chuyển đến đúng cửa bay để kiểm vé và thẻ lên tàu.

Tiếng động cơ ở cửa chờ bay vẫn ầm ĩ như cũ.

Trần Phi Dự bỗng nhiên bắt lấy Du Bạch, kéo cậu đến sát cửa kính sát đất tại ga sân bay: “Thấy được không? Là sao đấy.”

Sân bay về đêm vì để giúp máy bay thuận lợi cất cánh, trên mặt đất thắp không ít đèn chỉ hướng, ánh đèn chói mắt ở ga sân bay cũng khiến người ta phát đau, nhưng xuyên thấu qua cửa kính sát đất, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài kia.

Trăng đã nhú cao hơn so với lúc Du Bạch mới thấy, sáng tỏ bên trên kia. Sao đêm nay chắc hẳn cũng rất nhiều, nhiều đến mức đứng ở ga sân bay cũng có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của nó.

Kiểm vé xong, Trần Phi Dự cùng Du Bạch một trước một sau đi ra ga sân bay, cả hai không lập tức đi lên máy bay, mà nán lại vài phút ở cabin.

Không có cơ hội ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên, hòa mình vào cây cỏ, thưởng thức ánh trăng sáng bên trên bầu trời tinh tú kia.

Trái lại, cả hai đang đứng ở sân bay, tiếng động cơ ong ong không dứt bên tai, đoàn du khách ồn ào đầy vẻ mệt mỏi, máy bay to lớn hệt như quái vật thép khổng lồ, đứng sừng sững trong trời đất.

Nhưng Trần Phi Dự cùng Du Bạch sóng vai đứng ở nơi phương Bắc xa xôi này, lại chợt phát hiện ra dãy ngân hà vẫn xán lạn như trước, ánh sao vẫn giăng đầy trên bầu trời rộng lớn ấy.

Nếu trên thế giới này có vật gì có thể bất biến dù thời gian có dịch chuyển thế nào đi nữa, những hy vọng cùng mong ước của chúng ta vẫn sẽ ở mãi tại đó, thì đó nhất định là bầu trời sao trên đỉnh đầu của ta kia.

Rất nhiều năm về sau, Du Bạch vẫn không thể nào quên được bầu trời đêm này như cũ.

Trước khi tiếp viên hàng không yêu cầu chuyển sang chế độ máy bay, Du Bạch nhìn thoáng qua hộp thư lần cuối, tin nhắn cuối cùng vẫn được gửi đến từ Phương Tri Trúc.

Nửa giờ trước, cậu hỏi tình hình sếp Du hiện tại thế nào rồi, Phương Tri Trúc nói với cậu, sếp Du vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật.

Nửa giờ kéo dài này, không có tin tức tốt, cũng không tin tức xấu.

Trải qua nhiều giờ bay liên tục trên bầu trời, Du Bạch và Trần Phi Dự rốt cuộc đã về tới thành phố Nhạc.

Khoảnh khắc rời khỏi sân bay, Du Bạch lập tức cảm nhận được luồng gió nóng thuộc về thành phố Nhạc, dính nhớp khô cằn, khiến cả người ngứa ngáy không thôi.

Trận gió nóng như mang theo hương vị cay xè của bột ớt, vừa vặn chà sát lên vết thương hở ra nơi lồng ngực, đau đến mức Du Bạch trực tiếp cắn mạnh vào môi mình.

Sân bay chẳng sợ nửa đêm không đón được taxi, đây là chuyện duy nhất trong đêm nay khiến Du Bạch thấy may mắn.

Cậu ngồi lên xe, nhanh chóng mở di động ra, ngày thường đều không cảm thấy di động chạy chậm như lúc này, thời gian khởi động máy, sắp hao hết toàn bộ kiên nhẫn của Du Bạch ngay tại lúc này rồi.

Chờ đến khi tín hiệu đầy cột, icon mạng 4G bắt đầu nhấp nháy, di động Du Bạch rung lên, hộp thư nhiều hơn một tin nhắn, được gửi vào một giờ trước, khi đó cậu đang ở trên máy bay.

Du Bạch không có dũng khí click số 1 nho nhỏ màu đỏ kia ra.

“Con mau trở lại, gặp mặt ba con lần cuối.”

Du Bạch cảm thấy di động bỗng trở nên nặng trịch, căn bản không cầm nổi, cậu lặng im hai giây, sau đó cuống họng phát ra tiếng nức nở trầm thấp.

Trần Phi Dự đoán được nội dung cuộc trò chuyện thông qua phản ứng của Du Bạch.

“Đừng sợ, còn có tôi ở đây.” Cậu cúi người tiến về trước, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Du Bạch, dùng ngón cái lau đi tia máu đọng bên môi đối phương.

Du Bạch không nói lời nào, chỉ trừng to mắt nhìn phía trước, xe taxi từ sân bay đi vào nội thành, bên ngoài chợt lóe lên khu phố quen thuộc, nhưng lúc này, ở trong mắt Du Bạch, chúng chỉ là những vệt sáng đáng sợ, đang giương nanh múa vuốt vồ vập lấy cậu.

Thật kỳ quái.

Sao lại bảo là tới gặp mặt ba lần cuối chứ.

Du Bạch cảm thấy chính mình không cách nào hiểu thấu được ý nghĩa của những lời này.

Hoặc là nói, thân thể lẫn ý thức của cậu đều đang chối bỏ hiện thực phơi bày ra trước mắt.

Xe taxi chạy đến dưới sảnh lớn bệnh viện, Du Bạch không đợi tài xế đỗ xe xong, đã trực tiếp mở cửa nhảy ra ngoài.

“Cháu ơi, còn hành lý này!”

Trần Phi Dự nhìn Du Bạch rời đi, không cản Du Bạch lại, áy náy nói với tài xế: “Thật ngại quá, người thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chú thông cảm ạ, hành lý để cháu tự tới lấy là được."

“Không sao, không có việc gì." Tài xế mở cốp xe ra, giúp Trần Phi Dự xách hai cái vali xuống.

Trần Phi Dự mỗi bên kéo một cái, nói cảm ơn bác tài: “Cảm ơn chú ạ, ban đêm xe nhiều, chú nhớ phải chú ý an toàn nhé.”

Lúc Du Bạch đến cửa thang máy, thang máy đang lên lầu 4, không biết phải chờ bao lâu mới xuống tầng G lại. Cậu nôn nóng ấn nút đi lên, sau đó quyết định đi thang bộ lên.

Sếp Du ở lầu bảy, không tốn bao lâu đã tìm được.

Bởi vì tiếng khóc của Du Mộc Tinh.

Du Mộc Tinh khóc không ngừng được Phương Tri Trúc đưa đến cầu thang bộ bên ngoài phòng bệnh, giọng  Phương Tri Trúc nghẹn ngào, lại cố gắng nghiêm giọng: “Du Mộc Tinh, con không được khóc, phải hiểu chuyện, nhé."

Du Mộc Tinh dụi nước mắt: "Con không khóc, con không có khóc……” Cô bé nghẹn ngào không ngừng lặp lại những lời này, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng, cuối cùng, cô bé không chịu nổi nữa, uất ức khóc lớn thành tiếng: “Con...con muốn ba cơ, con muốn ba....Con muốn ba mẹ ơi!”

Du Bạch đi thang bộ lên, cứ thế chạm mặt hai mẹ con Phương Tri Trúc.

Editor CO6TINY 🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net