chap2:Mùa hạt dẻ đáng nhớ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Mày không phải con tao....mày hại tao phải sống trong bóng tối ...tao sẽ không tha thứ cho mày.....mày phải chết,....ph..ả.......i chết!!! "- ( ma sai) Nơi ánh sáng chói chang của mặt trời k thể xuyên thủng, một giọng nói uất hận đè nén lên tâm trí của một đứa bé gái
-"Mẹ ...mẹ đừng nói vậy!!!con xin lỗi...mẹ tha thứ cho con... Con sống một mình ở đây mệt mỏi lắm rùi...mẹ đừng tới nữa.... Mẹ....mẹ ơi nghe con nói đi...mẹ đừng đi....MẸ "- nước mắt dàn dụa nó chồm người dậy theo thói quen nó đưa đôi mắt màu tím biếc liếc ngang liếc dọc tìm mẹ...

Mẹ không thấy chỉ thấy khuôn mặt đen thui như cục than đầu thì xì khói tức giận mở cửa ra ngoài.

Lí do sao.....anh chăm nhỏ cả đêm ấy vậy mà lúc nó tỉnh dậy nó không cảm ơn thì thôi mà còn tặng anh nguyên bàn chân vào mặt anh thì nghĩ sao ........đại thần không tức .

-"Này ở đây là đâu vậy!!! Sao tôi lại ở đây!!hôm qua tôi nằm ở trường mà "-nó hỏi với ,sau cánh cửa vẫn là sự im lặng ,nó đứng dậy chạy lại  " Cạnh " cánh cửa mở ra... OMG ...Một thân hình hoàn hảo hiện ra ở trước mặt thân trên trần trụi những giọt nc tinh nghịch rơi từ tóc kéo dài xuống tận bụng dưới, nơi có chiếc khăn cuốn lại ...hoàn hảo như đúc từ khuôn mẫu đạt quốc gia.

-"Cô..............cô nhắm mắt lại cho tôi "-Anh quát lớn

Nó lấy hai tay che mặt lại , mặt thản nhiên, miệng mấp máy cái gì đó Anh cũng chả rõ

-"ra...ngoài"- anh quát

-"thấy gì đâu mà ra ngoài "-nó bất mãn phản pác

-"Mở mắt ra"-

-"không "-

-"tôi bảo cô mở mắt ra"-

-"mở thì mở Anh làm gì mà lớn tiếng vậy "-nó khó chịu mở tay ra mắt vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào cơ thể hoàn mĩ và khuôn mặt nhăn nhó rùi bước ra ngoài.

Trong phòng khuôn mặt nhăn nhó đó giản dần , bờ môi mỏng chợt nhếch lên , toả nắng cả căn phòng tắm "không cảm giác gì sao """.

Ra ngoài nó vẫn mang vẻ mặt bình thản, bước đến gần cánh cửa với tay mở rèm đột ngột ánh sáng xô đẩy nhau vào căn phòng qua lớp kính. Nó đứng hứng ánh nắng đôi mắt tím bâng khuân nhìn cảnh vật sang trọng qua lớp kính tâm trí thì nghĩ về giấc mơ vừa nãy.....tất cả mọi thứ chở về bóng tối.

-"ai cho cô mở rèm cửa.. "-Anh bước tới nắm chặt lấy cánh tay nó dựt quay lại thì bỗng nhiên một sự khác lạ ập tới, trong trí nhớ Anh người con gái lúc nãy với bây giờ hoàn toàn khác nhau , người con gái lúc nãy biến mất thay vào đó là một cô gái có khuôn mặt sợ sệt, thân thể yếu ớt run lên từng đợt, đôi mắt tím biếc khi nãy biến mất thay vào đó là đôi mắt có vô số màu trộn lẫn vào nhau.

-"Này cô nghe tôi nói gì không vậy!!! Mau đóng rèm lại "-Anh ngụ ý nói

-"Đại... Thần tôi....tôi xin lỗi "- nó run rẫy cúi người về phía anh

-"CÚT "-anh quay người bỏ đi
Nó đứng ngẩn người ra một lúc lâu rồi cũng lặng lẽ bỏ đi.

____________
Vote lấy tinh thần😘😘😘
(Viết 100truyện 1truyện hay là đủ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net