CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Lại trễ nữa rồiiiiiiiiiiiiiii_Luhan tất tả chạy ngược chạy xuôi đi tìm đôi giày của mình , mặt mày hậm hực vì sáng nay cậu đã cố gắng thức sớm để đạt danh hiệu ... học sinh đi học sớm nhất khối mười!Vậy mà bây giờ đã 7h10' rồi mà cậu vẫn còn đi kiếm đôi giày! =="

-Chết mất thôi 7h15' là đóng cổng rồi , huhu_Luhan liên tục ... đập đầu vào gối để nhớ ra xem hôm qua đã để đôi giày ở đâu . Vâng , hẳn là với trí nhớ thần tốc , cậu đã ... quên béng đi . Đành phải mang giày cũ vậy

7h50'

Giờ này cổng trường đóng cửa là cái chắc!Nên Luhan không thèm đi bằng cửa chính mà chọn đi đường tà , đường tà lúc nào cũng nhanh gọn nhưng lại không an toàn nhỡ xui xui lại gặp giám thị trực đâu đó quanh đây thì lao động cả tháng , đường chính thì an toàn hơn nhưng về mức độ phạt có lẽ nhẹ và an toàn hơn đường tà . Nói gì thì nói thì đường tà vẫn hơn :))

-Ô , tường cao quá mà chắc không sao đâu , đôi chân "dài" này sẽ leo qua được , hô hô hô =="

Luhan cười đắc chí rồi quăng cái ba lô vô trước

-Hự

-Hình như mình nghe thấy tiếng gì thì phải?!?!?!?!?_Luhan ngơ ngác một chút - Chắc không có gì đâu , giờ này còn ai ở đây nữa_Tự trấn an mình bằng một câu rồi tiếp tục công việc chính . Đầu tiên Luhan lấy đà nhảy vọt lên nắm tay vào đầu tường , sau đó là leo chân phải lên trước dồn hết sức vào hai cánh tay để đưa người leo lên . Xong!\

Luhan cười ha hả , đừng có vội đắc thắng mới chỉ 1/2 công việc thôi , việc còn lại là phải nhảy xuống đất trên cái tường cao chót vót này . Luhan nhìn xuống mà chóng cả mặt , cái tường cao không dưới 3 mét , cậu leo lên được đã là một kiệt tác rồi!

-Đành chơi liều vậy , chết bỏ!_Luhan xanh mặt mày nhắm mắt nhảy xuống

Bịch ...

-Ế , sao êm êm vậy ta?Hổng có đau gì hết vậy?

-Là vì cái thân heo của cậu đang đè tôi đây này

Tự nhiên tiếng nói phát ra làm Luhan giật mình nhìn xuống , quả thật cái thân của cậu đang đè lên người một đứa con trai mà tiếng tên này quen quen . Tội lỗi ... tội lỗi

Bất chợt cậu nhóc lôi Luhan vào lùm cây?!?!?!

-Tôi biết cậu dữ dằn nhưng mà đừng trả thù bằng cách này chứ , cậu muốn gì tôi cũng ... ưm ... ưm_đột ngột cậu ta bịt miệng Luhan lại và đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng

-Ủa , tiếng ai văng vẳng ở đây ta????_là tiếng ông Youngmin hói , giám thị nổi tiếng chuyên kiếm chuyện với học sinh

Luhan đỏ mặt  vì cậu ta đang quá gần với Luhan , hai tay cậu nhóc chống xuống đất và hai chân cũng vậy , giống như kiểu làm ... con bò vậy!Còn Luhan thì nằm ngửa ra được che chở bởi "con bò" ấy . Bây giờ Luhan mới có dịp nhìn rõ mặt cậu nhóc . Cậu ta đẹp , đó là điều Luhan công nhận , sống mũi cao , da trắng làm tôn lên đôi môi đỏ , dáng chuẩn quá ư là menlỳ , mái tóc nâu được chau chuốt sành điệu . Luhan ráng nhìn tổng thể xem điều gì làm nên khuôn mặt này ... hừm  ... Đôi mắt ! Phải  , chính là đôi mắt đen láy hút hồn với hàng mi dài và rậm . Bất chợt ... cậu thấy buồn khi nhìn vào đôi mắt này , dường như đôi mắt ấy chứa đựng hàng ngàn nỗi u uất kìm nén bao lâu nay mà không cách nào giải thoát được ...trong

Luhan lắc lắc đầu xua bỏ . Làm sao mà hiểu được cậu ta trong vài phút ngắn ngủi chứ!

..........

Nãy giờ cả Luhan và cậu ta ráng giữ cứng ngắc người để không gây ra bất cứ động tĩnh nào , mắc công ông ta lại phát hiện thì to chuyện . Khoảng 15' sau thì ông giám thị cũng đi , Luhan và cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm

Sehun đứng lên đi ra khỏi lùm cây

-Sao không bước ra đi , bộ thích nằm trong đó lắm hả?

-Tôi ... không ra được

-Vậy cứ nằm trong đó luôn đi_Sehun phán một câu phũ phàng rồi quay đi , nhưng có một thế lực vô hình nào nó đã giữ chân cậu lại và Sehun nghĩ rằng cần phải giúp Luhan lúc này . Cậu nhóc tiến lại gần và kéo Luhan đứng dậy

-Sao không đứng lên đi!?_Sehun bực bội vì cậu nhóc này quá lì - Phải đợi tôi ẵm cậu mới chịu đứng dậy hả????

-Tôi khôngđứng được , chân tê hết cả rồi!_Luhan mếu máo nhìn Sehun , hễ cậu bé bất đọng một chỗ không quá 10' sẽ bị hiện tượng này

-Mệt quá đi_Sehun buông một câu rồi tiến  lại gần Luhan và ẵm cậu kiểu ẵm công chúa >.<*

Sehun POV : sao cậu ta nhẹ thế , con trai gì mà . Đã vậy còn rất ... mềm và thơm nữa . Tim Sehun như lỡ một nhịp .

End POV

-Á_Luhan la lên vì từ trên tay mà cậu ta vứt Luhan thẳng xuống đất ( p/s : không phải Sehun cố tình mà do sơ mình thích ai đó ^^ )

-Ngồi đó đi_Sehun quay lưng đi

-Khoan_Luhan nắm vạt áo Sehun lại - Cám ơn

Sehun im lặng nhìn Luhan đúng 3 giây rồi quay lưng bước đi . Cậu cười nhạt vì hành động ngớ ngẩn khó hiểu mà Sehun chưa từng là trước đây là đi giúp đỡ một đứa con trai từng chửi lộn và đạp chân mình!Khoảng 5' sau thì chân Luhan hết tê , cậu nhóc tất tả chạy vào lớp . Cũng may giờ này là giờ ra chơi , vì cái chuyện đi học trễ mà Luhan phải bỏ hai tiết học . Thiệt khôngđáng chút nào .

Vừa bước vào tới cửa Kai đã chạy ra hỏi dồn dập

-Sao giờ này mới vô????Bị chuyện gì hả????Có bị thương gì ở đau không????Có cần đi bệnh viện kiểm tra gì không????

Còn Baekhyun thì khám xét khắp người Luhan xem có vết tích nào để còn ...vào viện

-Hai người có dừng lại không hả????_Luhan hét lên

-Trời ạ , giỡn chơi chút mà làm gì ghê vậy????

-Ăn không????May là bọn này mua cho bạn sẵn một cái rồi đấy nhá_Kai mỉm cười chìa cái bánh hamburger ra trước mặt Luhan

-Ôi bạn hiền của tôi_Luhan cảm động ôm chầm lấy hai đứa bạn của mình . Sáng giờ Luhan chưa bỏ gì vào bụng mà đã phải vận động quá nhiều làm hại giờ đói meo rồi

-Sao hôm nay đi học trễ vậy????_Baekhyun chống cằm hỏi

-Tại không nhớ đôi giày để ở đâu mình mới thành ra vầy nè_Luhan giơ đôi chân mình lên . Kai nhìn thấy suýt mắc nghẹn bánh mì , vì Luhan mang giày ... chiếc đực chiếc cái , một bên dép lê và một bên mang giày bata!

-Á Á Á Á Á Á_Luhan hét lên thất thanh , hồi sáng vì quá vội nên cậu quên thay mà mang luôn =="

_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net