Chap 9: Tôi yêu cô ấy thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang chìm vào giấc ngủ thì liền bị tiếng điện thoại bên cạnh làm cho thức giấc

"Cô ngủ chưa đấy"

Vừa bắt máy với vẻ mặt khó chịu nhưng nghe giọng bên kia đầu dây đã làm người này vội lo lắng mà hỏi thăm ngược lại

"Em bị sao vậy giờ này là 2h sáng đấy mà khoan... Sao giọng em lè nhè thế"

"Mở cửa cho em đi, lạnh quá"

"Cái gì em đang đùa hả? Đêm hôm khuya khoắt lại về như thế"

Điện thoại cũng sớm tắt ngang, nhưng rất nhanh đèn trong căn nhà kia sáng hẫn lên, bóng dáng người kia vội vã khoác áo ngồi ra mở cửa cũng dần hiện lên rõ hơn trong tầm mắt của Bách Thiên

Mặc cho người kia lo lắng nhường nào thì cậu vẫn đứng ở đó nhìn vẻ lo lắng kia mà bật cười

- Em đó, có biết lo cho sức khoẻ của mình không hả? Có lạnh lắm không?

Vừa nói cô vừa khoác chiếc áo ấm đem theo cho cậu

Bất giác tay cậu nắm lấy đôi tay kia, nắm thật chặt dường như chẳng muốn vụt đi mất người này

- Cô đẹp thật đấy

Vì đã uống không biết bao nhiêu rượu trên đường về nên giờ cậu cũng chả biết mình đang làm gì.... Vừa nói vừa đặt tay lên khuôn mặt ấy, dường như cậu đã rất muốn đặt nụ hôi lên bờ môi kia mất rồi....nhưng rồi lý trí còn được chút ít trong cơn say nên liền tự tát vào mình vài cái để tỉnh táo

- Bách Thiên em sao vậy hả đừng làm cô sợ

Cô liền giữ chặt tay cậu để tránh việc người này tiếp tục tự làm bị thương mình.... Nhưng thấy cậu mãi dùng dần nên liền ôm lấy nghe kia mà trấn an

- Không sao rồi, không sao. Cô ở đây rồi, chúng ta vào nhà nhé ở đây trời rất lạnh sẽ bị bệnh

Cô vừa nói vừa trấn an cậu, đợi tới khi người kia bình tĩnh hơn mà gật đầu đồng ý thì mới vào nhà

-----------------------------------------
Đến khi vào trong nhà thì tên này vẫn còn say hay sao mà liền làm loạn nói ra hết những lời trong lòng mình

- Sao Nhiên Đan lại phải chịu đựng tên khốn kia cơ chứ, em... Không làm gì được cho cô hết nhưng em hứa em sẽ bảo vệ cho cô suốt đời còn lại.... Cô có chấp nhận và cho phép em không?

Mặt mày đỏ cả lên vì rượu nhưng sao giây phút này nhìn người này lại vô cùng cứng rắng thành thật mà nói ra mấy lời này

- Nào bình tĩnh, em nói gì cô không  hiểu gì cả ? Nhưng sao em lại về giờ này cơ chứ áo quần lại xộc xệch

-Không đừng nói qua chuyện khác. Trả lởi đi, em muốn biết Nhiên Đan có cho phép em bảo vệ Nhiên Đan không

-Được rồi....được ....cô cho phép mà nhưng phải bình tĩnh chứ nhõng nhẽo thì sao bảo vệ cô được đây

Thấy cậu căng thẳng như thế nên người này cũng nhẹ nhàng vuốt lưng mà trấn an lại cảm xúc của người nảy

- Em không biết nữa...nhưng ....hình như em yêu cô ......em yêu Du Nhiên Đan cô mất rồi"

Cũng chả hiểu là như nào mà cậu lai có thể đặt nụ hôn lên môi người kia trong khi cô vẫn chưa hiểu việc gì, chỉ có thể bất ngờ mở to mắt mà nhận lấy vị ngọt đang trên môi mình

- Em....em đa....ng nói cái gì thế

Lấy lại được bình tĩnh cô liền cố mà đẩy mạnh cậu đang làm càng ra khỏi người mình

Nhưng vừa bị đẩy ra thì tên kia cũng chẳng còn biết gì vì quá say. Cô định mặc kể mà rời đi nhưng tay đã bị níu lấy tay bởi tên nhóc con say đến chẳng còn biết gì kia
----------------------

Bách Thiên vì cơn say đó mà ngủ lì bì chẳng biết trời trăng gì nữa. Chỉ tới khi cảm nhận được có ai đó đang động vào người mình, thì mới  ráng hết sức để kéo đôi mắt đang nhắm tịt kia lại để xem người kia là ai

Mà nghĩ cũng ngộ còn ai ở đây ngoài người cậu yêu ra cơ chứ, nhìn thấy người mình yêu đang tỉ mỉ nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mặt cho mình thì bất chợt khoé môi kia cũng kéo dài

- Còn cười được, chờ đến ngày mai lúc em tỉnh táo rồi thì xem tôi xử tội em

Mặc là miệng nói thế nhưng quả thật tình cảm của cô cũng chẳng thể giấu được nữa rồi. Nhìn ánh mắt đang chăm chú mà chăn sóc Bách Thiên như thế thì sớm ai cũng đã biết....

Sang ngày hôm sau

Khi mở mắt thức dậy tiếp nhận ánh sáng , thì đầu cứ ong ong vì tác dụng của đống rượu hôm qua. Liếc mắt một vòng để xem hôm qua mình ở đâu thì ra ngay đây là phòng ngủ của cô mà

Vừa thấy có chút vui lại có chút ngượng ngạo vì dù xuống đây rất nhiều lần nhưng chẳng lần nào ở lại mà lần này lại còn ngủ ngay phòng của cô, bất chợt trong đồng cậu chủ họ Phạm có suy nghĩ:

"Nhưng cô đâu rồi, chẳng lẽ giận mình rồi à, còn em gái của ông Kiến Thiên nữa chẳng phải cũng ở nhà..."

Rồi nghĩ tới cảnh lúc tối, nhớ tới mấy điểu mình nói với cô ấy và cả.....nụ hôn kia khiến mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ. Thế là liền mau chóng rời khỏi

- Định trốn về à, tôi còn chưa hỏi chuyện em đấy

Tiếng cô vang ngay sau lưng khiến cậu lạnh hết sóng lưng nên chỉ đành quay lại cười gượng gạo

- Ngồi xuống ăn cháo đi

Cô từ trong bếp đi ra trên tay là tô cháo nóng, hình như trên bàn còn một tô nữa thì phải. Thấy thế người này cũng ngoan ngoãn ngồi vào dùng mà chẳng dám ngước lên nhìn cô.

- Sao không ngủ thêm chút nữa thức sớm vậy, hôm qua uống say lắm mà"

Cô bên cạnh nói dù câu nói với giọng điệu vô cùng bình thường nhưng lại khiến muỗng cháo kia trở nên khó nuốt hẫn

- Em xin lỗi.....Hôm qua do em say quá nếu em có lỡ quấy phá gì thì cô bỏ qua giúp em

- Không quấy ngủ rất ngon, nhưng em thật sự không nhớ gì hết sao?

- Không ạ, em có lỡ lời hay làm sao ạ?

Làm sao mà không nhớ cho được cơ chứ. Nhưng bây giờ quả thật là xấu hộ ngại ngùng đấy mà

Thêm vào đó làm sao cái việc viễn vông là cô ấy sẽ chấp nhận yêu một người như cậu chứ. Ông bà Phạm có thể chấp nhận cậu nhưng cô ấy thì làm sao mà chấp nhận yêu một người nhỏ tuổi hơn đã vậy còn là cùng giới.....

Ừm vậy ăn mau đi , à mà nay Kiến Thiên nó nhờ tôi nói với em trưa nay gặp nó đấy hai đứa có việc gì sao?

Vẻ mặt của Du Nhiên Đan có chút thất vọng khi nghe câu trả lời kia, nhưng sớm cũng đã được lách sang việc khác

- Vâng vậy em xin phép về trước ạ

Nói xong Bách Thiên liền đứng dậy mà rời đi , bỏ cô lại một mình với vẻ mặt khó hiểu

Đi tới đầu ngỏ thì đã thấy David và xe của mình chờ sẵn.

- Tìm số điện thoại của anh ta đi, mà này bố mẹ tôi có biết không đấy

Vào xe xoa xoa nơi thái dương vài cái rồi liền quay sang hỏi David

- Chưa cậu chủ, anh ta đã gửi cho chúng tôi sẵn địa điểm rồi nên không cần phải tìm nữa đâu

- Được, về nhà chuẩn bị sẵn xe riêng cho tôi lát tôi sẽ tự mình đến đó

- Vâng, vậy còn thiếu phu nhân thì sao ạ?

- Thiếu phụ nhân nào?

Tôi khó hiểu mà nhìn David

- Người phụ nữ ấy đó ạ, suốt thời gian qua cậu lúc nào mà không nhắc tới người đó, đã vậy còn bảo tôi tìm hiểu theo dõi tên chồng khốn kiếp kia

- Nếu cô ấy đồng ý thì tốt quá rồi

Nghe David nói thế mà có chút chạnh lòng, dù bản thân Bách Thiên đã chấp nhận sự thật rằng cậu yêu người con gái ấy nhưng còn cô ấy thì sao làm sao mà có thể chấp nhận một đứa như cậu chứ

Một đóng suy nghĩ hiện ra liệu cô ấy có ghét bỏ cậu không? Cô ấy có cho phép cậu được yêu thương không? Cô ấy sẽ bỏ qua được lời nói của người khác để bên cạnh tôi hay không?

Muôn ngàn câu hỏi cứ xuất hiện khiến người này có chút bất lực, chỉ biết trách bản thân yêu lại không dám nói..... Nhưng liệu nói ra thì sẽ được gì cơ chứ?

Suốt bao năm cậu đã dằn vặt mình từng ngày để rồi khi gặp con người đó khiến bản thân phải thay đổi hoàn toàn, tìm lại được sự hạnh phúc, tìm lại được nụ cười, tìm lại được chính mình và hơn hết là tìm được người quan trọng nhất và có lẽ là duy nhất chiếm lấy được trái tim mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net