Chương 10: Mình cược với cậu mình và hắn không đội trời chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Duệ Duệ sực nhớ ra mọi chuyện, thì ra là anh ta, người đã đón cô đến Bắc Kinh bằng một thái độ không mấy"lịch sự" cho lắm. Hừ, gặp nhau ở đây là có duyên đấy:

   - À, ra là anh à. Gặp gỡ cũng tình cờ thật đấy. Đúng là tôi đang đi tìm một người có trình độ lái xe còm cõi và non nớt như anh.

   - Cô dựa vào đâu để tìm được một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như tôi chứ.

   - Cũng dễ thôi mà. Đó là cái loại đi xe ra đường sợ ngã nên chỉ dám đi ở sát vỉa hè, chờ cơ hội để làm quen được với các em xinh tươi.

   Hai anh chị này ai cũng ATSM==

   - Thế à, nhưng đời tôi lại không may mắn được như vậy, tôi chưa có diễm phúc được gặp một "em xinh tươi" nào đi dưới lòng đường hết.

   - Này, anh bị mù à, anh không thấy tôi trẻ trung xinh đẹp như bông hoa mới nở giữa nắng mùa xuân phơi phới đây à.

   -  Ô, thế mà tôi không biết đấy. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, trông cô cũng thật đúng là một bông hoa...

   - Có mắt nhìn người đấy.

   - Ây, nhưng tôi chưa nói hết, hoa của cô là "nắng thu vàng lá rụng" rồi. Này, bông hoa già, cô có thể vào đông rồi đấy, cái gì mà "nắng mùa xuân phơi phới". Thật không dám tin!

   Duệ Duệ càng ngày càng điên tiết, cô không còn nhớ trước mặt mình là bác sĩ, cũng không nhớ mình là bệnh nhân, càng không nhớ vừa nãy khi ngồi ngoài phòng chờ còn thầm khen anh ta, cô bây giờ chỉ còn nhớ đến việc phải giở lại từ điển để tìm những từ ngữ độc địa nhất và lôi ra "áp dụng":

   - Này, sao anh lại có thể thiếu phong độ đến thế nhỉ? Anh có phải là đàn ông không đấy, sao cái gì cũng lấy ra so sánh với phụ nữ thế? Tôi nói cho anh biết, hôm đó tôi còn chưa nói hết đâu. Anh là cái đồ ...

   Duệ Duệ nói tràng giang đại hải, cái chân đau của cô gác lên ghế. Hạo Thiên nhìn dáng vẻ khó coi của cô, anh lắng tai nghe xem cô có thể nói được những cái gì. Nhưng Duệ Duệ nói càng nghe càng thấy chối, càng nói càng cùn, cô cứ một mình tự nói tự bè, tự nói tự nghe, tự nói tự... suy ngẫm. Cuối cùng, như không chịu được, Hạo Thiên đành lên tiếng:

   - Cô có vẻ khỏe lắm, không cần phải khám đâu.

   Duệ Duệ im bặt, cô ngồi thụp xuống ghế:

   - Tôi đã đóng tiền rồi.

   - Cô thật không biết khách sáo.

   - Anh biết Tiểu Phi Long không?

   - Biết chứ. Cô không biết à?

   - Tôi chính là Tiểu Phi Long đấy.

   - Điều này thì tôi không biết.

   Duệ Duệ không nói gì, vì cô mỏi mồm rồi. Hạo Thiên bắt đầu công việc, phòng khám im lặng lạ thường. Duệ Duệ ngó nghiêng nhìn quanh phòng, bỗng cô hét toáng lên:

   - Aaaaaaa... Này, anh bẻ chân tôi đấy à, sao mà đau thế?

   Hạo Thiên chưa kịp phản ứng thì cửa phòng bật mở, một cô hộ lí hớt hải chạy vào, liếc qua Duệ Duệ một cái rồi nhìn Hạo Thiên:

   - Sư phụ, có chuyện gì đấy ạ?

   - Không có gì đâu, em cứ ra ngoài đi. 

   Duệ Duệ quay sang "chào hỏi" cô bé:

   - Chào em, không có việc gì đâu, anh ấy chỉ hơi mạnh tay một tí thôi. - Rồi cô tranh thủ đánh thẳng vào vai Hạo Thiên - Phải không Thiên Thiên?

   - Ừ...ừ...- Anh vừa nói vừa xoa xoa vai.

   Cô hộ lí thấy giọng điệu thân mật cùng với cử chỉ tự nhiên của Duệ Duệ dành cho Hạo Thiên , bèn hỏi:

   - Cô ấy là bạn của thầy à?

   - Ừ. Mà em đi mua cho thầy một suất cơm, không có việc gì thì em không cần vào đâu. Khám xong thầy sẽ ra ngay.

   Cô hộ lí xị mặt đi ra ngoài, Duệ Duệ bật cười khoái chí, Hạo Thiên đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn cô:

   - Này, tôi có làm cô hộ lí xinh đẹp của anh ghen không?

   - Có hoặc không.

   - Đừng có nhạt nhẽo như thế chứ.

   - Tôi nghĩ cô có thể câm mồm lại rồi đấy, cái mồm của cô đã lấn át hết cả cách âm của bệnh viện rồi.

   - Thế càng chứng minh sự quan tâm đặc biệt của cô học trò xinh đẹp đối với anh còn gì.

   - Nó chỉ làm cho tôi gặp nhiều phiền phức hơn thôi.

   Duệ Duệ thôi không trêu Hạo Thiên nữa. Cô bắt đầu quá trình khám bệnh nghiêm chỉnh. Sau khi chụp chiếu đủ kiểu, Hạo Thiên kết luận cô bị chấn thương khớp nhẹ, chỉ cần đi lại ít đi và thường xuyên masage chân thì sẽ nhanh khỏi. Duệ Duệ ngồi nghe, không hiểu lắm nhưng vẫn nghe, cô săm soi tấm phim X-quang của mình, lật qua lật lại và cuối cùng là đặt xuống bàn:

   - Tôi chả hiểu gì cả, vừa nãy anh có nói cái gì mà chấn thương tạo nên cái quái gì ấy. Có thể nói tiếng người được không?

   Hạo Thiên lại một lần nữa kiên trì giảng giải cho Duệ Duệ. Cuối cùng anh nói:

   - Hiểu chưa.

   - Hiểu rồi.

   - Cô có thể về rồi đấy.

   - Làm sao mà tôi về được, chân tôi đau thế này, chẳng nhẽ là nhảy xe buýt à.

   - Thế cô định ngồi ăn vạ ở đây đến chiều à.

   - Không, yên tâm đi. Tôi chỉ ngồi ở đây hưởng phúc lợi điều hòa một chút thôi rồi đi ngay. Tuyệt đói sẽ không làm cho cô học trò xinh đẹp của anh ghen đâu.

   - Vớ vẩn.

   Duệ Duệ lấy điện thoại gọi điện cho Dương Dương tới đón, cô thản nhiên mở loa ngoài mà không biết cuộc nói chuyện sắp tới sẽ gây ảnh hưởng mạnh đối với Hạo Thiên về cô:

   - A lô, Gà Con à, đến bệnh viện X đón mình đi.

   - Trời ơi cậu làm sao thế, tự nhiên xông vào bệnh viện ngồi làm gì? Có biết là mình đang bận không?

   - Đau chân thường thôi. Mà cậu đã đi rồi đấy à?

   Duệ Duệ cố tình không nói địa điểm mà Dương Dương tới nhưng:

   - Ừ, đi rồi. - Cô phấn khích hét toáng lên - Dạo này có nhiều mẫu mới đẹp lắm, có cả áo lót xuyên thấu nữa. Để mình chụp cho cậu xem mấy mẫu nhé. Muốn mua mẫu nào thì bảo mình, cậu mặc size S đúng không nhỉ?

   Hạo Thiên đang đứng ở góc phòng cất tài liệu vào tủ liền đưa mắt liếc Duệ Duệ một cái và ngoảnh mặt đi cười cười. Duệ Duệ nhìn dáng vẻ đáng ghét của anh, gầm ghè:

   - Anh cười cái gì?

   - À, tôi đang thử đoán xem cô mặc áo lót xuyên thấu sẽ thế nào. Lép thế kia thì áo nào vừa.

   - Này, sao đàn ông các anh cứ thích để ý đến ngực phụ nữ chúng tôi thế nhỉ? Đúng là đồ cầm thú. Nhìn thế không cảm thấy xấu hổ với bản thân à?

   - Cứ đập vào mắt ấy chứ. Cô nhìn lại cô xem, có vòng nào là chuẩn không?

   Duệ Duệ bực mình hét lên:

   - Đừng có vung  tay chỉ trỏ vào dáng của tôi. Đồ không biết xấu hổ!!!

   - Cô cũng được coi là có dáng à. Nhìn lại mình đi, ngực còn nhỏ hơn của tôi đấy.

   - Hạo Thiên, anh là đồ cầm thú biến thái không có liêm sỉ. Nếu bây giờ anh lại gần đây, cái mạng của anh chưa chắc đã giữ được đâu.

   Dương Dương nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đấu khẩu qua điện thoại, cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nhưng vẫn lên tiếng dàn hòa:

   - Thôi, thôi, hai người đừng cãi nhau nữa. Ngực lép cũng có thể độn mà, việc gì phải gay gắt với nhau như thế. À ở đây cũng có miếng độn ngực đấy, Duệ Duệ, cậu mua không. Mình gửi hình cho nhé.

   - Gửi gửi cái gì? Con gà kia, dừng ngay cái việc mua sắm vô bổ của hiện tại lại và đi đón mình ngay.

   - Mua sắm cho hiện tại là có ích lợi cho cả tương lai...

   - Khoa xương khớp, bệnh viện X. Cho cậu mười phút. Thôi nhé. Tốn tiền.

   Duệ Duệ dập máy tức khắc, không để cho Dương Dương nói thêm một câu nào. Hạo Thiên đi ăn cơm, cô ngồi chơi game online ở góc phòng, yên lặng chờ đợi Dương Dương đến đón.

   Nói mười phút nhưng phải nửa tiếng sau Dương Dương mới xuất hiện, cô gà không thèm để ý đến xung quanh, tự nhiên lao xồng xộc vào phòng khám:

   - Lâm Duệ Duệ, ê, cậu ở đâu đấy?

   - Đây này. Sao mà nói to thế?

   - Quan tâm làm gì, có ai để ý đâu mà lo. Làm sao thế. Tự nhiên đến bệnh viện làm gì?

   - Cậu tưởng mình thích lắm à. Cậu không biết đâu, đến công ti thì bị giám đốc bắt nạt, ra đường, đi xe buýt về thì gặp một tay biến thái thích sờ mó người khác, đến bệnh viện lại gặp một gã lang băm đê tiện biến thái không kém. Thật xui xẻo!

   Hạo Thiên ăn xong vào phòng nghỉ trưa đọc sách. Lúc Dương Dương đến anh biết nhưng không nói gì, bây giờ anh mới lên tiếng:

   - Không công kích cá nhân nhé.

   - Biết rồi. Nhưng tôi có công kích ai đâu, ai có tật thì giật mình thôi. Bạn tôi đến rồi, tôi cũng về đây. Cứ ở lại mà dỗ dành học trò của anh đi nhé.

   Hạo Thiên rời ghế đi tới chỗ Duệ Duệ, anh ghé sát đôi môi quyến rũ vào tai cô:

   - Ừ, cô cứ về tự nhiên, an tâm mà chăm sóc cho cái xác già của cô đi. Thật lòng tôi vẫn tự hỏi, không biết rốt cuộc cô có cái gì đáng để người ta "sờ mó".

   - Này, tôi có nhiều "cái" lắm đấy biết chưa?

   Hạo Thiên thản nhiên trả lời:

   - Chưa biết.

   Dương Dương là người ngoài cuộc nhưng không bỏ sót một từ nào, cô tủm tỉm cười. Duệ Duệ nhăn nhó, Hạo Thiên vẫn tiếp tục nói:

   - À này tôi bảo, ra khỏi viện thì về nhà luôn đi nhé, áo lót xuyên thấu không hợp với cô đâu.

   - Đê tiện cũng phải có mức độ.

   Dương Dương dìu Duệ Duệ ra khỏi phòng, xuống đến tầng một, cô bật cười sảng khoái, Duệ Duệ lườm cô:

   - Còn cậu nữa, cười cười cái gì. Vừa nãy đã không bảo vệ mình thì thôi lại còn đứng cưới cợt. Thật khó chịu.

   - Thôi, giận lâu thế, mình thấy anh chàng này với cậu có vẻ hợp đấy.

   - Con gà kia, cậu có vấn đề à. Mình lấy danh dự ra cược với cậu, mình và hắn không đội trời chung.

   Dương Dương vẫn cố chấp:

   - Thế nếu có ngày cậu và hắn đội chung một trời thì sao?

   - Thì lúc ấy cậu đã  chết rồi.

   - Thế thì chắc phải 176 tuổi cậu mới lấy chồng nhỉ?

   - Vì sao? - Duệ Duệ hỏi lại

   - Mình định sống đến năm 175 tuổi cơ.

   - Vớ vẩn, còn lâu đi.

-----------------------------------------------------------------------

   Trong nội dung toàn bộ truyện, sẽ có một số tình huống mình lấy từ truyện khác, mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ chuyện.

   Tuy nhiên, không phải vì thế mà truyện không có những nội dung mới lạ. VIệc lấy ý tưởng không có nghĩa là đạo toàn bộ ý tưởng.

   Cảm ơn mọi người!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net