Chương 18: Gà Con, yêu rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chiều...

   Duệ Duệ thất thểu bước ra khỏi cổng công ti. Trưa nay, bỏ lại Mộc Kỳ trong thang máy, cô luôn thấy bất ổn. Vy Vy cũng biết hết mọi chuyện rồi, hứa sẽ giữ bí mật cho cô, nhưng cô vẫn chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.

   "Kít..."

   Một chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt Duệ Duệ, mở cửa kính, Mộc Kỳ thò đầu ra:

   - Lên xe đi. Tôi đưa em về.

   Cô vội vã từ chối:

   - Không cần đâu. Tôi tự về được rồi. Anh cứ về trước đi.

   - Em sợ tôi đến thế sao?

   - Không phải, không phải đâu. Thực sự là tôi có hẹn với một người bạn.

   - Bạn trai của em à?

   Duệ Duệ chưa kịp phản ứng gì thì nghe thấy một tiếng gọi:

   - Lâm Duệ Duệ.

   - Người bạn mà em nói đây hả?

   - Đúng. Có vấn đề gì sao?

   - Không có gì.

   Ném cho cô một câu lạnh nhạt, Mộc Kỳ đóng kính, cho xe lao thẳng. Duệ Duệ đứng nhìn theo ngơ ngác. Đúng lúc Hạo Thiên đi tới:

   - Bạn cô à?

   - Thì sao?

   - Hai người nói chuyện gì với nhau thế? - Hạo Thiên chuyển chủ đề xoành xoạch, không để ý đến vẻ mặt hậm hực vô lý của Duệ Duệ.

   - Anh ta khen anh đẹp trai nhất thế giới.

   Lần này thì anh bắt đầu thấy lạ:

   - Cô phát bệnh rồi đấy à?

   Duệ Duệ cộc cằn:

   - Đúng. Chị đây hôm nay tâm trạng không tốt nên đừng có mà động vào. Đi ăn cơm anh trả tiền đi, không tôi bán anh cho chủ cửa hàng đấy.

   - Lợi dụng.

   Hạo Thiên dẫn Duệ Duệ đi vòng vèo qua vài phố. Bắc Kinh giờ tan tầm chật ních người, họ luẩn quẩn hoà vào dòng người đông đúc. Duệ Duệ tâm trạng không ổn định, lấy tay nắm chặt lấy tay Hạo Thiên để khỏi lạc. Đầu óc bay xa tít tắp đi tận đâu, nghĩ vẩn vơ tưởng tượng lơ mơ, cuối cùng cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

   Hạo Thiên dẫn Duệ Duệ tới một quán ăn nhỏ trong hẻm, miệng hùng hồn giới thiệu:

   - Đây là quán ăn quen của tôi. Lần đầu tiên tôi gặp Liêm Tĩnh cũng chính là ở đây. Hôm đó cậu ấy tới ăn không mang tiền, tôi nhìn thẻ nhân viên biết cậu ấy làm cùng bệnh viện nên vung tay trả tiền hộ - Hạo Thiên cười chua chát - Chính vì trả tiền hộ Liêm Tĩnh mà tôi khong có đủ tiền trả phần ăn của mình.

   Duệ Duệ phì cười:

   - Sau đó thế nào?

   - Ông chủ không cho tôi đi. Liêm Tĩnh chạy về bệnh viện lấy tiền trả hộ tôi. Nhưng sau lần đó chúng tôi trở thành khách quen, cũng ghi nợ dài dài.

   Duệ Duệ giở giọng khinh bỉ hỏi:

   - Thế cái ngữ ki bo như anh hôm nay dẫn tôi đến đây để ghi nợ tiếp à?

   - Không, để trả hết nợ những lần trước.

   - Vì sao

   - Giữ phong độ trước mặt phụ nữ.

   - Ha ha.

   Hai người cùng nhau đi vào quán, Hạo Thiên bắt tay bắt chân ông chủ, nhiệt tình gọi món tới tấp: gà hấp mật ong, cá chiên, mì trường thọ, sủi cảo, canh gạch cua, canh ớt cay, đậu phụ Tứ Xuyên, hoành thánh nhân cá... Ông chủ quán nghe mặt nhăn tít, Duệ Duệ cười thầm trong bụng, đương nhiên cô biết lí do vì sao. Cuối cùng, Hạo Thiên kết thúc bằng cách gập thực đơn lại và nói rất khách sáo:

   - Thôi, tôi không gọi nữa, không đầu bếp của anh mệt lại hận tôi chết mất.

   - Cậu tốt quá nhỉ, gọi thế này, cậu liệu có ăn hết không?

   Anh hất đầu về phía Duệ Duệ:

   - Quên chưa giới thiệu với anh, cô ấy ăn nhiều lắm đấy.

   Duệ Duệ trừng mắt:

   - Chết tiệt. Anh câm mồm ngay!!

   Ông chủ vỗ vai Duệ Duệ:

   - Cô gái, ăn được là rất tốt, Hạo Thiên của chúng tôi rất thích những người ăn nhiều không biết kiêng dè.

   Cô rối rít:

   - Anh ơi, không phải như anh nghĩ đâu, anh hiểu lầm rồi...

   Ông chủ đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên:

   - Không phải à? Tôi hiểu lầm à?

   Hạo Thiên qua quýt:

   - Không, không. Anh không hiểu lầm gì cả. Thôi anh vào trong với chị đi. À, cho tôi thêm xiên nướng nữa nhé. Ba mươi xiên đủ loại,

   Phụt!

   Một đống đồ ăn thêm ba mươi xiên thịt, Duệ Duệ ngước ánh mắt bàng hoàng lên nhìn Hạo Thiên. Anh đang cho lợn ăn đó hả. Số đồ ăn anh gọi đủ cho một đàn lợn ăn trong hai ngày đấy. Ông chủ cười hì hì đi vào trong bếp, Hạo Thiên nhìn Duệ Duệ:

   - Thế nào? Có cần thêm gì nữa không?

   Cô đập bàn hét lên:

   - Anh gọi một đống đồ ăn dưới danh nghĩa của tôi. Có còn cho tôi được chút thể diện không vậy?

   - Thể diện? Với cô quá xa xỉ.

   Duệ Duệ bực tức mở nắp chai rượu cocktail màu xanh dương đưa lên miệng uống ( loại rượu cocktail nhiều màu có nồng độ cồn là 3.5 độ, rất được giới trẻ Trung Quốc yêu thích). Hạo Thiên nhắc nhở:

   - Uống ít thôi. Tí cô còn phải giải quyết hết đống đồ ăn tôi gọi đấy.

   - Why?

   - Nó được gọi dưới danh nghĩa của cô.

   Thâm!

   - Anh thật thiếu phong độ.

   - Tôi biết.

   Cạn!

   Đồ ăn Hạo Thiên đã gọi đương nhiên là phải... nấu. Nấu xong đương nhiên phải... bưng ra. Bưng ra rồi đương nhiên là phải... ăn. Mà ăn thì đương nhiên là phải... hết. Cảnh tượng cuối cùng trước khi thanh toán của đôi nam thanh nữ tú mất hết hình tượng mà người ta nhìn thấy là: giữa những cái đĩa trống không chồng lên nhau, hai người nhìn nhau "đắm đuối", cặp mắt tóe lửa "tình", đôi đũa của mỗi người đang chọc vào miếng cá chiên còn lại trong chiếc đĩa cuối cùng một cách chắc chắn, di qua di lại giành giật, dưới gầm bàn, hai chân đang đánh nhau. Cuối cùng, như không chịu được, cả hai đòng loạt lên tiếng:

   - Anh/ cô đang làm cái trò gì thế?

   - Thức ăn gọi dưới danh nghĩa của tôi, tôi được hưởng.

   - Tôi trả tiền, tôi được hưởng.

   - Anh có còn phong độ không thế?

   - Hết rồi. Cô có còn thể diện không đấy?

   - Xa xỉ?

   - Của tôi.

   - Của tôi.

   Màn kịch sẽ dài mãi nếu trong lúc Hạo Thiên lơ là, Duệ Duệ không nhanh tay chộp lấy miếng cá bỏ vào miệng, thịt gọn ghẽ:

   - Của tôi.

   - Uh, của anh.

   - Trả đây.

   - Tôi đang mớm cho anh mà

   - Thôi, tặng cô luôn.

   - Tâm trạng chị đây hôm nay không tốt. Anh động vào là không yên đâu.

   Hạo Thiên không nói gì, im lặng nghĩ ngợi. Anh lại thua cô gái này rồi, lần nào anh cũng thua cô. Không hiểu sao dù chỉ là những điều vặt vãnh, anh cũng không thể thắng một lần. Nhưng sao cô ấy thắng mà anh vẫn vui thế? Anh tự trả lời là: Anh không biết. Đúng, anh không biết. Anh thực sự có ấn tượng rất lớn với cô gái này, từ khi gặp cô lần đầu, anh đã thấy cô không giống với những cô gái khác. Ngây thơ, hồn nhiên, thuần túy nhưng lại có cái tính đanh đá trẻ con. Không giống như những cô gái õng ẹo mà bố mẹ giới thiệu cho anh, Duệ Duệ không phải là một con búp bê chỉ biết chăm sóc sắc đẹp. Cô cũng  có lý tưởng, cũng có những thứ cô yêu. Một cô gái mong muốn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới, cô từng nói: "Du lịch là những hành trình tươi đẹp điểm tô cho cuộc sống và quá khứ." Một cô gái thích truyện cổ Andersen, thích nàng tiên cá có thể ngao du trong lòng biển khơi, thích chàng hoàng tử mang trong mình tình yêu nồng cháy, thích những điều tốt đẹp mà cổ tích mang lại: " Trong truyện cổ tích, con người không cần máy bay vẫn có thể du lịch vòng quanh thế giới, không cần thuốc cũng có thể cứu rỗi con người ta bằng tình yêu chân thành. Cổ tích không chỉ là những câu chuyện dùng để ru trẻ con ngủ, nó còn gửi gắm trong đó cả những ước mơ, nhưng nguyện vọng của con người về một cuộc sống tươi đẹp. Hạo Thiên, anh biết không, trong truyện, nàng công chúa bao giờ cũng xinh đẹp, chàng hoàng tử bao giờ cũng đẹp trai, nhưng ngoài đời, ông Andersen xấu lắm, ông ấy chỉ có tâm hồn đẹp và sự tin tưởng vào phép màu cổ tích mà thôi." Hạo Thiên nghe, anh hiểu, anh hiểu cô thực ra sâu sắc biết nhường nào.

   ...............................

   Sáng hôm sau...

   Duệ Duệ thức dậy hẹn Dương Dương đi dạo phố. Cũng lâu rồi cô không gặp cô bạn nhỏ này, giờ thực sự thấy nhớ. Dương Dương ở công ti vừa giải quyết xong một hạng mục tài chính lớn nên được công ti cho nghỉ ngơi một tuần không cần tới công ti. Thế nên, khi nghe Duệ Duệ hẹn đi chơi, đương nhiên là cô đi ngay. Hai người lượn qua vài shop quần áo, cũng mua được kha khá đồ, cùng nói chuyện trên trời dưới biển, Dương Dương vì bản tính nhiều chuyện nên lỡ mồm nói ra một vài bí mật. 

   Duệ Duệ thăm dò ý kiến một cách dè dặt:

   - Nếu tự nhiên có người nói thích mình mà không tiện để từ chối thì phải làm thế nào?

   Dương Dương bình thản trả lời:

   - Nhận lời luôn đi.

   Duệ Duệ thở dài thất  vọng:

   - Hỏi người không có kinh nghiệm yêu đương như cậu thật là một quyết định sai lầm.

   Dương Dương như bị khích, hét lên:

   - Ai bảo cậu là mình không có kinh nghiệm yêu đương.

   Duệ Duệ quay mặt lại nhìn cô bạn đang lúng túng, miệng nở một nụ cười ranh mãnh nham hiểm:

   - Ha ha, Không phải chứ. Nhìn đi đâu, cửa hàng này có ai xinh bằng mình không, nhìn mình, trả lời thành thật. Gà Con, yêu rồi sao? 

   ----------------------------------------

   Các bạn ủng hộ đi chứ, mình mất tinh thần quá.


   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net