Chương 21: Còn nhắc lại làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hạo Thiên và Duệ Duệ cùng đi bộ, không ai nói với ai câu nào. Hạo Thiên thực sự cảm thấy áy náy, không biết Duệ Duệ đã hết giận chưa. Anh càng ngày càng thấy mình lạ, chưa bao giờ anh quan tâm tới cảm xúc của một người con gái như thế, nhưng sau bao nhiêu chuyện, anh lại không thèm truy cứu mà chấp nhận điều đó như một lẽ đương nhiên, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì được làm Duệ Duệ vui vẻ. Anh nhiều khi lí giải điều này một cách qua quýt: "Con người sống trên đời không phải cần nhất là vui vẻ hay sao, cật lực làm việc thực ra cũng chỉ là mua lấy sự vui vẻ, còn mình không khó khăn gì để cảm thấy bản thân được vui, điều này không phải rất tốt sao." Tuy nghe có vẻ ngụy biện, nhưng cũng rất chí lý.
     Duệ Duệ sau một hồi câm nín cuối cùng cũng tìm ra chủ đề để nói:
     - Anh có bao giờ đi bộ như thế này không?
     - Không. Đây là lần đầu tiên. Bình thường chỉ dành thời gian buổi tối để làm việc thôi.
     - Hồi đại học tối nào tôi cũng đi cùng với anh ấy. Nhưng kể từ đó thì bỏ hẳn. Rõ ràng đó không phải là thói quen của tôi, tôi chỉ làm vì anh ấy thôi.
     - Ukm. - Hạo Thiên trả lời lãnh đạm, giọng có hơi không vui.
     Duệ Duệ quay sang nhìn anh, mỉm cười:
     - Sao anh không hỏi?
     - Hả?
     - Sao anh không thắc mắc mọi việc với tôi? Không hỏi tôi vì sao chia tay, vì sao quen biết?
     Anh nhìn cô, ánh mắt trầm ổn, lặng lẽ cất giọng:

     - Tôi đã nghĩ rồi. Nếu muốn, cô sẽ nói với tôi, chủ động nói với tôi, tôi sẽ không hỏi.
     Duệ Duệ ngồi xuống một chiếc ghế đá:
     - Tôi vốn từng nghĩ, chia tay rồi, t quên đi mọi thứ, bắt đầu lại cuộc sống. Nhưng anh ấy tự nhiên lại xuất hiện, chưa đầy một ngày đã kịp đảo lộn cuộc sống của tôi. Thực ra những lúc thế này, có một người để tâm sự cũng rất tốt.
     - Cô cứ nói với tôi, coi tôi là cái thùng rác, xả vào hết những ấm ức. Tôi sẵn sàng nghe cô nói, thực ra trong lòng vẫn còn chút tò mò.
     Duệ Duệ bật cười thành tiếng, cô dựa lòng vào thành ghế mát lạnh, đầu dựa vào vai Hạo Thiên. Anh hơi giật mình vì hành động của cô, nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái, chợt muốn cứ thế này mãi:
     - Tôi vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, lên đại học cũng phải xa nhà đi học nội trú. Vì vậy việc jeets bạn tôi làm khá nhiều, chủ yếu là để quên đi nỗi nhớ nhà, thế nên tôi mới quen Dương Dương, tuy hai đứa học khác trường, nhưng cũng thường xuyên qua lại. Ở trường, tôi thuộc top hoa khôi đứng đầu, nhưng vì một mình ở thành phố lạ, lại không có ai nâng đỡ sau khi ra trường nên tôi chỉ biết lao đầu vào học. Khi người ta chạy đua vì danh hiệu hoa khôi, làm duyên làm dáng thì tôi lại thuộc dạng "bình hoa di động", những chỗ thường lui tới nhất là nhà ăn, thư viện, phòng tự học, giảng đường, ký túc xá. Tôi gặp Triệu Minh cũng là ở thư viện. Chúng tôi làm quen rồi yêu đương. Chuyện này làm kinh động đến toàn trường, cũng phải thôi, hai sinh viên chăm chỉ nhất trường yêu nhau đúng là chuyện lạ mà. Sau đó có xảy ra một số chuyện, toàn chuyện tày đình nên chúng tôi chia tay. Mấy năm qua toii vẫn chưa thể quên được. Nhưng nhờ chuyển tới Bắc Kinh, quen được anh, làm bạn với anh mà tôi tĩnh tâm lại một chút. Hạo Thiên, cảm ơn anh!
     Hạo Thiên quay sang nhìn Duệ Duệ, góc nghiêng tuyệt đẹp trên gương mặt hoàn mỹ của cô được thứ ánh sáng lẫn lộn chiếu vào mờ mờ ảo
ảo. Anh đưa tay vén lọn tóc bay bay trên gương mặt trắng ngần bình thản của cô, sau đó lặng lẽ kể chuyện của mình:
     - Tôi cũng sinh ra trong một gia đình bình thường. Từ nhỏ, bố mẹ tôi rất hay cãi nhau về cách giáo dục tôi, mẹ tôi quản tôi rất chặt. Tự tiêu tiền. Đánh. Đi chơi với bạn. Đánh. Yêu sớm. Đánh. Thành tích học tập đứng thứ hai trong lớp. Đánh. Thành tích không thuộc top 20 của trường. Đánh. Thậm chú ăn vụng cũng đánh. Còn bố tôi thì khá dễ dãi với tôi nên hai người họ rất không vừa lòng nhau. Tôi lớn lên trong lối giáo dục của mẹ nhiều hơn nên chưa từng yêu ai, suốt ngày hỉ như con mọt sách. Cho đến bây giờ thì mẹ tôi lại lo tôi bị hội chứng sợ hãi hôn nhân nên cứ dắt tôi đi xem mắt. Nhiều khi cũng thấy buồn cười...
     Nói một hồi, Hạo Thiên mới nhận ra anh đang nói một mình từ nãy tới giờ. Duệ Duệ dựa vào vai anh đã đánh một giấc từ đời tám hoánh nào mà chẳng có tôn ti họ hàng hang hốc bố con thằng nào biết. Người Duệ Duệ có phần gơi nép vào Hạo Thiên, chắc là cô cũng lạnh rồi. Anh cúi xuống đỡ lấy người cô, gương mặt được đèn đường chiếu vào vẫn nhìn rõ từng vệt nước mắt đã khô, lem nhem như một con mèo nhỏ. Những giọt nước mắt đó, rõ ràng chẳng liên quan tới anh, nó rơi vì một người khác, nhưng không hiểu sao, anh lại khó chịu và đau lòng đến vậy? Trời đêm thổi gió hun hút, bụi bay vào không trung, tung lên bật xuống như cuộc đời lúc thăng lúc trầm của con người. Duệ Duệ ở trên lưng Hạo Thiên vẫn ngủ, hơi thở đều đặn của cô không hiểu sao khiến anh bối rối, anh quay người lại nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô, thầm hứa: "Tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình nữa."
     Khi Duệ Duệ thức dậy đã hơn tám giờ sáng. Trên tủ đầu giường của cô có 1 cốc coca gừng, 1 bức thư và1 cái kẹo mút chặn lên rất khả nghi. Cô cầm bức thư lên, từng nét chữ ngay ngắn hiện rõ mồn một:
     "Dậy thì uống coca đi nhé. Sai cô lại có thể tự nhiên ngủ ngay ngoài đường được nhỉ? Tâm trạng không tốt thì ăn kẹo, tâm trạng tốt rồi thì nghỉ nốt Tết đi. Hôm nay tôi trực không về được, ở nhà tối cấm được đi bộ một mình. À mà này, cô mà nhìn thấy Liêm Tĩnh thì tránh mặt cậu ta đi nhé. Hôm qua lúc tôi đưa cô về liền bị cậu ta nói rằng chúng ta "hẹn hò bí mật", tôi bắt đầu "động lòng xuân". Thế nên cô tốt nhất đừng chạm mặt tên đó.
                                            Hạo Thiên"
     Duệ Duệ cầm cốc coca lên, vẫn còn ấm. Cô uống một hơi rồi đi đánh răng ăn sáng. Bữa sáng hôm nay do dì Lệ Na đặc biệt chuẩn bị, trông còn to gấp rưỡi bữa sáng mà mẹ Dương Dương trước đây từng làm cho cô. Thế nhưng Duệ Duệ vẫn ăn hết, cô ăn với sự vui vẻ thoải mái dễ chịu. Thế là ngoài Dương Dương ra, cô đã lại có người thêm một người nữa để tâm sự, để nghe cô nói. Duệ Duệ hôm nat quyết định ra ngoài để thay đổi không khí, dù sao cô cũng đã tới Bắc Kinh được gần một năm mà vẫn chưa đi chơi được mấy chỗ. Cô nhắn tin cho Hạo Thiên: "Hôm nay tôi phải ra ngoài thôi. Thay đổi không khí, nhân tiện kiếm thêm mấy thằng đàn ông làm tù binh. Lấy sắc dụ người là chiêu chị đây có thế mạnh nhất." Hạo Thiên ngồi trong phòng trực nhàm chán nhanh chóng hồi âm: "Bán sắc? Thế mạnh của cô ư? Lâm Duệ Duệ, tôi nói cho cô biết, nhan sắc "nghiêng bát nghiêng nồi" như cô chưa đủ để dụ đàn ông đâu." Duệ Duệ bật cười, nghiêm chỉnh sửa lại: "Hạo Thiên, tôi biết anb đang ghen tị với tôi. Người ta rĩ ràng là "nghiêng nước nghiêng thành" mà." Bên kia đáp: "Vâng "nước" với "thành", không phải "bát" với "nồi". Cô đi đâu thì đi đi. 9h sáng rồi đấy."
     Duệ Duệ tạm biệt dì Lệ Na, mặc quần áo đơn giản hầm hổ, phấn khởi xông ra đường và mỉm cười với cả thế giới trước mặt. Cô vừa đi vừa hát, thỉnh thoảng lại nhảy cà tưng cà tưng như một con dở người giẫm phải gai. Cô tìm đến thư viện thành phố, là một trong những thư viện nổi tiếng nhất Trung Quốc. Thư viện này rộng lớn với toàn sách là sách, Duệ Duệ làm thet mượn sách để tiện lợi cho việc tìm sách chuyên ngành. Cô đi tìm một cuốn nghiệp vụ du lịch quốc tế mà hôm trước phó chủ tịch vừa giới thiệu, nhưng Duệ Duệ chậm chân mất rồi, cuốn đó đã có người mượn trước. Xem chừng người đàn ông đó đã đọc được hơn một nửa, cô tiến lại muốn hỏi anh ta đọc xong có thể cho cô mượn không:
     - Anh gì ơi? Tôi có thể hỏi một chút được không?
     Triệu Minh ngẩng đầu lên. Anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Duệ Duệ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
     - Em muốn hỏi gì?
     Duệ Duệ sửng sốt, nhưng dù sao cũng hỏi rồi, cô tới đây là vì công việc, đâu phải vì anh ta. Cô hít một hơi thật sâu, lấy giọng khách sáo:
     - Anh đọc xong cuốn này có thể cho tôi mượn được không?
     - Được - Rồi anh mỉm cười - Trùng hợp thật đấy, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hình như cũng là trong hoàn cảnh này.
     Duệ Duệ nhìn vào mắt anh nói rành rọt:
     - Trong hoàn cảnh nào tôi cũng không nhớ. Tôi nghĩ anh cũng không cần nhớ đâu. Mọi chuyện qua rồi, nhắc lại có còn nghĩa lý gì chứ?
     Rồi cô quay đi như trốn tránh. Trong lòng chua xót như bị hàng nagnf mũi kim đầy ngạo mạn châm chọc, châm chọc sự thiếu bản lĩnh của cô. Cô không muốn đối diện, và cô đã nói dối. Tuy nhiên, nói dối lại không giải thoát được chính mình.
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net