Chương 8: Bữa trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sẽ đăng chap mới nhanh thôi!!!

-------------------------------------------------

Trái ngược với phòng kiểm duyệt giấy tờ của Duệ Duệ, bộ phận phát hành phòng hành chính lại toàn là nam. Khi cô ôm tập giấy tờ đi vào đã thấy mấy anh chàng buổi sáng ngồi ở quầy lễ tân. Trong truyền thuyết, bộ phận phát hành là bộ phận nhàn rỗi nhất trong công ti, thường chỉ tuyển nam, là những thanh niên có bằng về máy tính. Những người đó thường bị cho là không có tiền đồ vì thiên hạ vốn vẫn không có cảm tình lắm với những hacker. Nhưng Duệ Duệ thì ngược lại, cô rất có hứng thú với phòng này, cô cảm thấy buồn cười vì sự nghịch ngơm phá phách của họ. Vốn định mang giấy tờ sang giao cho trưởng phòng và giải thích lí do làm bẩn giấy tờ đồng thời nhờ họ làm giúp một bản khác rồi đi ngay, nhưng trưởng phòng lại đang trốn việc để đi mua cà phê cho "nhân viên" vì hôm qua chơi bài thua nên Duệ Duệ đành ở lại chờ. Cô tán chuyện với các anh chàng nhân viên ở đây một cách tự nhiên hơn cô tưởng. Qua đó, cô được biết trước đây họ học chung một trường đại học và trùng hợp hơn nữa là ở chung kí túc xá, phòng có sáu người, trưởng phòng lại là người ở bẩn nhất và rất dễ bắt nạt nhất.

- Sư muội, em không biết đâu, bọn anh chính là người bầu cho cậu ta chức trưởng phòng này đấy, chứ không phải công ti giao đâu.

- Sao các sư huynh lại tốt thế?

- Bọn anh nhường, vì thường trưởng phòng sẽ phải gánh vác rất nhiều công việc.

- Quá thâm hiểm rồi đấy! - Duệ Duệ cảm thán.

Cuối cùng thì anh trưởng phòng cũng về, anh vừa bước vào phòng, tay xách sáu cốc cà phê và sáu phần sanwich thì có một anh chàng tên Ngô Thừa Lung nhanh nhảu giới thiệu:

- Trưởng phòng Viên, cậu đã về rồi đấy à. Xin giới thiệu, đây là em Lâm Duệ Duệ, đến từ đoàn kiểm tra vệ sinh X. Hôm nay đến đây để kiểm tra phòng chúng ta.

Anh trưởng phòng không thèm để ý đến Duệ Duệ, anh quay sang hỏi Thừa Lung:

- Cái gì, kiểm tra sao không báo với tôi. - Rồi anh hạ giọng nói để Duệ Duệ không nghe thấy - Thế đã kiểm tra xong chưa?

- Xong rồi, cái đôi tất cậu nhét gần tháng nay trong hộp đựng bút ấy, Duệ Duệ nói có thể lấy ra được rồi. - Thừa Lung làm ra vẻ vẫn nói thì thầm nhỏ nhất có thể nhưng thực ra lại đang là cố tình để cả phòng nghe thấy.

- Cái gì, thế sao cậu không cất đi cho tôi?

- Tôi đâu có mang găng tay.

Duệ Duệ bật cười nói:

- Thôi, các anh đừng trêu anh ấy nữa. Chào sư huynh, từ giờ có thể coi là tiền bối được không. Em là nhân viên mới của bộ phận kiểm duyệt giấy tờ phòng hành chính, hôm nay mang giấy tờ sang cho các anh thôi. Nhưng tập giấy tờ này em vừa lỡ tay làm bẩn mất, các anh có thể làm lại một bản nữa rồi mới phát hành hộ em có được không?

- Được chứ, không sao đâu. Dù sao bọn họ cũng rất rảnh.

- Vâng, cảm ơn các anh. Bây giờ em phải về rồi. Hôm nào em sẽ qua chơi.

- Uk. Em về nhé.

   Anh trưởng phòng tiễn khéo, Duệ Duệ vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng các "sư huynh" mở hội "cãi vã":

   - Này Lung Lung, cậu có biết mình vừa nói gì không?

   - Tôi cảnh cáo cậu đấy, vì đôi bít tất thối của cậu mà chúng tôi không dám mời em nào vào phòng. Sau này nếu tôi không tìm được vợ, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!!! À này, tôi "tái bút" thêm, "chịu trách nhiệm" không có nghĩa là được phép cưới tôi.

   - Tôi thèm vào.

Duệ Duệ lững thững đi về phòng. Cô không biết sắp tới, cái gì sẽ giáng xuống đầu mình.

- Lâm Duệ Duệ, cô về rồi à. Vào đây tôi bảo.

- Dạ.

Duệ Duệ nhẹ nhàng bước vào phòng quản lí và đóng cửa lại. Ông quản lí gần như phát điên:

- Này, tôi đã bảo với cô rồi, sao cô không nghe thế. Ngày đầu tiên vào công ti phải nhẫn nhịn một chút, đừng có gây thù chuốc oán với ai. Cô có biết giám đốc sáng tạo nổi tiếng thù dai hay không. Hôm nay cô làm như vậy, thể nào cũng làm ảnh hưởng tới phòng ta...

Ông ta đi đi lại lại nói loanh quanh cả tràng. Duệ Duệ lén lút bấm thời gian, 25 phút 48 giây. Thật đáng sợ!

Mười một giờ, tan ca. Duệ Duệ theo hẹn với cô bé lễ tân xuôi theo dòng người đi về nhà ăn ở gần đại sảnh. Lúc đi qua quầy lễ tân thì Vy Vy ôm bụng chạy ra:

- Chị ơi, em xin lỗi nhé, tự nhiên em lại bị đau bụng phải về ngay. Chị chịu khó ăn cơm một mình nhé. Em hẹn chị hôm khác, em xin lỗi.

- Em bị đau bụng à, hay là để chị đưa em về. Dù sao chị cũng không phải làm chiều. Để chị đưa em về. Em có xe riêng không?

- Thôi không cần đâu. Em tự về được, không cần phải phiền chị như thế. Chắc là tại hôm qua em ăn nhiều quá. Thôi, em về trước, chị cứ ở đây. Hôm khác hẹn chị sau. Bye Bye.

- Bye bye. Cẩn thận nhé.

Vy Vy đi rồi, cũng không còn ai để ăn cơm. Duệ Duệ quyết định đi về luôn. Nhưng khi cô vừa quay người lại để đi về hướng cũ lấy túi thì nhận ra... giám đốc sáng tạo đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Duệ Duệ giật thót người, anh ta lạnh lùng:

- Sao thế, chưa nhìn thấy người đẹp trai như tôi bao giờ à?

Trời ạ, sao lại có người đàn ông thích "tự sướng" thế nhỉ! Duệ Duệ cười thầm nhưng không dám nói, một lúc, cô mới đủ can đảm mở lời:

- Giám đốc, anh có cần tôi giúp gì không?

- Có.

- Gì ạ?

- Người đẹp, đi lấy cho tôi một suất cơm ở nhà ăn tự chọn rồi mang lên phòng cho tôi. Tầng 66 nhé. Tôi mong là cái kiểu người thích "đi dạo" như cô sẽ không mang về cho tôi một nắm xôi. Thế nhé. À mà này, cũng đừng để ai hất cà phê vào cơm của tôi, tôi không ăn được cái loại "xì dầu" ấy đâu.

   Rồi anh quay mặt bước đi, Duệ Duệ hậm hực:" Anh nghĩ xôi dễ mua lắm sao. Ở đâu ra cái kiểu bắt người khác hầu hạ mình như ông chủ vậy nhỉ, ơ, nhưng anh ta đúng là ông chủ thật mà. Hừ, được lắm, tôi sẽ cho anh biết thế nào là đồ ăn tôi chọn. Xem anh ăn được mấy miếng."

   Duệ Duệ đủng đỉnh đi tới nhà ăn, đã mua cơm là phải xếp hàng, không sao, chuyện này hồi đại học cô làm nhiều rồi. Hồi ấy cô thường dựa vào nhan sắc để chen lên trước, nhưng thôi, hôm nay mới vào công ti, cũng không nên bặm trợn như thế. Cô chăm chỉ nhích từng tí một trong cái hàng dài khoảng ba chục người. Sau hơn mười lăm phút, Duệ Duệ mới có quyền được mở mồm chọn món, cô nói với anh đầu bếp nhà ăn:

   - Anh cho em hai suất cơm, một suất sườn xào chua ngọt còn một suất gà hấp mật ong với canh cải cua.

   - Uk. Em đợi chút.

   Duệ Duệ sau khi lấy được hai suất cơm thì cấp tốc phi tới một cái bàn ăn ngay gần đó. Cô cầm lọ tương ớt rải đầy lên suất cơm toàn sườn xào chua ngọt, lòng thầm nghĩ: "Để xem anh ăn toàn thịt với ớt thế này thì mặt còn nhẵn thín được nữa không." Sau khi thực hiện xong "âm mưu đen tối" đó, cô lẳng lặng mang suất ăn "cơm là điểm tâm, ớt là chủ đạo, thịt là tráng miệng, đảm bảo độc lạ, chưa từng thử qua" đầy "hắc ám" và khác với "trân thế" lên tầng 66. Mặt dửng dưng như không có gì xảy ra.

   Cô huých cửa đi vào phòng giám đốc một cách tự nhiên như "ruồi", đặt hai suất cơm trên bàn rồi nhìn quanh:" Trời ạ, đúng là đổ đốn hơn cả giai cấp tư sản", rồi Duệ Duệ tiếp tục liếc mắt ra phía ban công, ban công phòng giám đốc nhìn thẳng ra nhà thờ thành phố, đúng thật là văn phòng của giám đốc với nhân viên vẫn phải có sự khác biệt, và sự khác biệt lớn nhất chính là nhân viên thì nhiều người ở chung một phòng, còn giám đốc thì mỗi người một phòng nên tha hồ đổ đốn mà không ai biết để mà ghen tị:

   - Này, cô đã nhìn đủ chưa? Cơm của tôi đâu?

   Duệ Duệ giật mình quay sang nhìn anh, mắt cô chạm phải ngay tấm bảng ghi tên cùng chức vụ nằm trên bàn làm việc sau lưng anh: Mộc Kì - tên anh ta. Cô chợt nảy ra ý định trêu anh một tí:

   - Dạ thưa giám đốc Kì Kì (ý là kì lạ, kì cục, kì khôi), cơm của anh ở trên bàn uống nước ấy ạ.

   Anh quay đi lấy cơm, buông giọng thản nhiên:

   - Lần sau gọi tôi là Kì soái( Kì đẹp trai), Kì Kì là tên con chó nhà tôi, nó mà nghe thấy sẽ giận cô đấy.

   Duệ Duệ im thít không nói gì, đúng ra là cố ngậm mồm lại để khỏi bật cười. Tuy nhiên, thái độ của anh phản ứng lại lời trêu chọc của cô làm cô nhận ra một điều, với những người lầy lội và độc mồm độc miệng, nếu nói chuyện với họ thì lúc ấy cô không được phép ăn hay uống nước vì tỉ lệ bị nghẹn hay phun nước vào mặt đối phương là rất cao.

   Anh đi tới bàn uống nước, ngồi xuống ghế và mở hộp cơm ra, Duệ Duệ nín thở theo dõi từng hành động của anh, lồng cô tràn đầy "hy vọng" muốn nhìn thấy một cái nhăn mặt của anh ta, nhưng cô đã phải "thất vọng" và lâp tức "tuyệt vọng" khi nghe anh nói:

   - Ồ, cũng thật hợp khẩu vị đấy, tôi không ăn được tương cà. - Và anh tiếp tục nói, câu sau còn đáng sốc hơn câu trước rất nhiều - Từ ngày mai, cô chính thức trở thành người lấy cơm cho tôi vào mỗi buổi trưa.

   Ô thôi, thế là xong đời rồi, Duệ Duệ sao lại cảm thấy mình đang bị bắt nạt thế này nhỉ. Địa ngục thực sự chính là đây rồi! Trời ạ, nếu có giận chuyện buổi sáng thì xin lỗi một tiếng là xong, có cần phải thế không???

   - Đứng đần ra đấy làm gì? Ngồi xuống ăn cơm với tôi.

   Duệ Duệ vội vã từ chối:

   - Không cần đâu. Không cần...  

 - Nếu không phải vì muốn ăn cơm với tôi thì cô bê cả suất ăn của cô lên đây làm gì. Có phải là do tôi nói trúng tim đen nên ngại không ăn nữa không.

   - Anh... anh...Tôi có thể ăn cơm ở phòng làm việc. Anh ăn một mình rồi tự đi cất khay đi. Hôm nay tôi chỉ phục vụ đến đây thôi. Tôi là lấy cơm chứ không phải cất cơm.

   Duệ Duệ vội vã cầm suất cơm lên, Mộc Kì thản nhiên chỉ tay vào một tấm bảng ở phía cửa phòng, nói:

   - Nội quy công ti không cho phép nhân viên ăn cơm ở phòng làm việc, cô không biết sao? Tốt nhất cô nên cung kính không bằng tuân lệnh. Ngồi xuống ăn đi.

   Duệ Duệ ngồi xuống bàn, lòng thầm nghĩ:" Giám đốc được ăn cơm ở phòng làm việc còn nhân viên thì không. Phân biệt chủng tộc." Rồi cô nhìn anh, thở dài:" Thế này thì chính mình là người không nuốt nổi mới phải".

   Duệ Duệ nhìn anh, cô nhìn anh, Mộc Kì đã bắt đầu ăn, từ cử chỉ đến điệu bộ, tất cả đều toát lên một vẻ điển trai và lịch sự kì lạ. Đúng là giám đốc có khác, thần thái hơn hẳn người thường, ăn cũng đẹp, uống cũng đẹp, mà mặt còn đẹp mới chết chứ. Chao ôi trời ơi, Duệ Duệ cũng là người mà, cũng biết nhìn nhận cái đẹp chứ, có cần phải đốt mắt người khác như thế không? Hả giám đốc? Ngắm đi ngắm lại dáng vẻ "thiên thần" của anh, cô lại chợt nhớ tới kiểu ăn uống "phàm tục" của mình. Trần thế với thiên đàng, sao lại gần nhau đến vậy. Ngày đầu tiên đi làm, chẳng nhẽ đã có thể để lộ ra bản chất "nữ thần ăn uống" thì thật xấu hổ!

-----------------------------------

   vote truyện cho mình với

   Yêu mọi người!

   Mình đã thi học kì xong rồi, từ giờ sẽ ra chap thường xuyên.

   Ủng hộ mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net