CHƯƠNG 15: CHẠY TRỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi cô hớt ha hớt hải chạy về phía trước như tên bắn, vừa chạy Lạc Băng vừa nhìn vào phía sau xem người đàn bà đo đuổi kịp chưa với thân hình đầy vết thương, còn bà trên tay vẫn cầm cây roi dính đầy máu đuổi theo sát nút cô làm thu hút ánh mắt của mọi người đi đường.

Cô cứ chạy về phía trước mà không để ý rằng mình đã chạy đến trước  công ti Nhiếp thị của Nhiếp Phong Thiên. Cô chạy vào như tên bắn làm cho nhân viên bảo vệ không kịp phản ứng ngăn cản cô lại, mọi người cả kinh khi thấy một người ăn mặc rách rưới chạy như bay trước công ty. Cùng lúc đó Nhiếp Phong Thiên và Hàn Lạc cùng năm người vệ sĩ vừa bước ra ngoài, Lạc Băng vừa chạy vừa nhìn phía sau không biết có người đứng trước mặt mình.

"Bụp..."

Cô lảo đảo chóng mặt chuẩn bị ngã nhưng lại được một bàn tay khỏe mạnh khô ráp kéo vào đằng sau. Mọi người chợn chòn mắt lên nhìn vì từ trước đến nay chưa ai to gan không giám nhìn đường mà đâm vào anh cả. Cô núp sau thân hình to lớn của anh, hai bàn tay cầm chắc quần áo anh làm người anh bỗng chốc cứng đơ, nhưng Nhiếp Phong Thiên phản ứng lại rất nhanh khi thấy một người đàn bà chạy thẳng tới chỗ anh.

"Ngăn bà ta lại" Hàn Lạc lạnh giọng nói. Mọi người nhanh chóng cản được bà ta nhưng bà ta vẫn cố  gắng hét lớn:

"Con danh kia mày ra đây cho tao!"

Giọng của bà quá to thu hút hết tất cả mọi người xung quanh và tất cả nhân viên trong công ty. Mọi người nơm nớp lo sợ ngài chủ tịch của họ mà nổi giận thì không ai có thể chữa nổi.

Bà dẫy mạnh một phát cả đám bảo vệ bị ngã chỏng quèo, ai nấy đều nhíu mày tỏ vẻ đau đớn. Bà ta nhanh chóng di chuyển đến cạnh anh,liền dùng sức kéo Lạc Băng đi:

"Hôm nay coi như mày tốt số, lần sau còn chạy như vậy thì không sống nổi với tao đâu!"

Lạc Băng liều mạng lắc đầu, đôi mắt đẹp mở càng to, bàn tay nhỏ bé vẫn bám chặt lấy áo Nhiếp Phong Thiên, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

"Con ranh, còn không đi theo tao? Mau buông tay ra, làm bẩn quần áo của thiếu gia, bán mày đi cũng không đền nổi đâu!"

Nhiếp Phong Thiên nhíu mi nhìn toàn bộ cảnh tượng này, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn đám vệ sĩ.

Đám vệ sĩ lập tức hiểu ra, tiến lên dùng một tay ngăn bà ta lại. Đám vệ sĩ vốn có luyện công phu, lực mạnh mẽ khiến cho bà ta đau đến nhe răng trợn mắt, nhất thời không thể động đậy được.

Lạc Băng vẫn nắm chặt lấy áo của anh ngẩng khuôn mặt lên nhìn anh, cô hốt hoảng khi thấy chính người cứu mình lại là Nhiếp Phong Thiên, cho đến khi...anh ta chậm rãi quay lại.

Thân mình cao lớn của anh hoàn toàn che đi những hạt bụi trên đỉnh đầu cô, làm cả người cô khuất dưới bóng anh ta. Trong lúc nhất thời, hương thơm nam tính hòa vào hơi thở của cô, làm cô có chút cảm giác an toàn.

Nhiếp Phong Thiên đưa tay ra, một bàn tay tháo kính râm xuống, đôi mắt lo lắng nhìn vào gương mặt của Lạc Băng. Hắn giơ tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô  lên để nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc. Đôi môi cô mặc dù hơi khô nhưng vẫn mang sắc tươi hồng như trái anh đào, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều như tỏa ra ánh quang xinh đẹp nhưng lại có phần nhợt nhạt. Tuy rằng cô ăn mặc rách rưới nhưng không khó nhìn ra cô là một mĩ nhân khi được vun đắp trong tương lai.

"Cô vừa về mà bà ta đối đãi với cô không tốt?" Giọng nói lạnh lùng của anh thản nhiên vang lên.

Lạc Băng kinh ngạc nhìn Nhiếp Phong Thiên, đôi mắt đó là như thế nào vậy? Từ khi cô biết anh chưa từng thấy anh có ánh mắt như vậy

Nhiếp Phong Thiên dường như không để mắt đến bà ta, nửa điểm chú ý cũng không, chỉ nhìn Lạc Băng bàn tay đang nắm lấy cằm cô hơi buông lỏng.

"Muốn rời khỏi nơi này?" Tiếng nói thản nhiên lần thứ hai lại vang lên, tràn ngập sự lạnh lùng.

Lạc Băng lập tức có phản ứng lại, gật đầu mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net