CHƯƠNG 24: SINH NHẬT ĐÁNG NHỚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng"

Tối đến,Tòa thành như cung điện hoàng gia, ngay cả vách tường cũng được trảm gỗ hồ đào trân quý, thông qua cửa sổ sát đất, bóng đêm quyến rũ, sắc khói lửa lui tới không thôi trên toàn thành, trong không khí ngoài mùi hoa, còn mơ hồ là mùi thức ăn và rượu vang thơm dịu lan tỏa. 

Dọc theo đèn thạch anh, vòm trời thủy tinh rộng lớn, ở giữa là đài phun nước, Thức ăn là do những đầu bếp nổi tiếng thế giới chế biến. Mỗi món đều hơn mười vị khác nhau, đặt cùng một chỗ, thể hiện trăm loại mỹ thực nước Pháp lừng danh, ngoài ra, trên bàn đặt rất nhiều chai rượu các loại, thậm chí còn có rượu vang mới đưa từ Pháp về, trong đó phải kể đến loại rượu sang quý và nổi danh: rượu nho đỏ ChateauPétrus[1] ủ từ năm 1961, chỉ một chai đã có giá gần trăm vạn

Sinh nhật mười tám tuổi, lễ trưởng thành mười tám tuổi đúng là không giống thường! 

Âm nhạc, truyền đến từng góc trong tòa thành. 

Tiệc sinh nhật bắt đầu đếm ngược, khi ánh đèn trong phòng chính bỗng sáng lên, những người hầu mặc áo trắng tinh bê đến một chiếc bánh ngọt tháp từ từ vào chính giữa, từ không trung bắt đầu bay xuống những đóa hoa xinh đẹp. Lạc Băng cùng với tiếng nhạc êm dịu trôi bước xuống cầu thang, cô giật mình sửng sốt khi thấy một bữa sinh nhật long trọng đến vậy, cô rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Chiếc váy kiểu gợi cảm xinh đẹp trên người Lạc Băng như đã tìm được chủ nhân chân chính, giống như vũ y mềm mại. Màu tím nhàn nhạt của những đóa hoa bay trong không khí, tấm vải mỏng bay nhẹ lướt qua những đường cong mềm mại của Lạc Băng, để lộ sự xinh đẹp vô hạn, tinh tế thể hiện sự hoàn mỹ để đàn ông ảo tưởng cùng chờ mong. 

Thiết kế cổ áo kiểu chữ V thấp ngực, từ khe hở mơ hồ không khó để nhìn ra dáng người đầy đặn của cô, nhan sắc xinh đẹp tinh xảo, vòng eo tinh mỹ tuyệt luân, cùng với đường cong hoàn mỹ.

Lạc Băng mười tám tuổi đã thoát khỏi vỏ bọc ngây thơ, lộ ra sự quyến rũ của phụ nữ, như một con bướm xinh đẹp phá kén bay ra. 

“Lạc Băng, chúc mừng.” Cuối cùng Nhiếp Phong Thiên cũng không nhịn được tiến lên, người hầu đưa lên món quà anh đã chuẩn bị cẩn thận. 

“Thử xem xem có vừa ý em không!” 

Ánh mắt mọi người hầu đều tụ tại trên hai người, chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, cô gái mềm mại đáng yêu. 

Hộp quà tinh xảo được mở, một chiếc vòng cổ được khắc tên cô, xung quanh được trang trí bởi những hạt kim cương gắn xung quanh , cô ngạc nhiên mở to hai mắt, chiếc vòng cổ này đẹp đến mơ mộng! 

"Cảm ơn anh!" tuy miệng cười nhưng vẫn không ngăn nổi dòng nước mắt rơi.

"Bác Húc Kiên chúc mừng sinh nhật con, đây là quà của bác". Hộp quà thứ hai được mở, là một chiếc lắc tay bằng vàng hình con cá heo được chạm khắc tinh sảo!

"Con cảm ơn bác Húc Kiên!"

"Được rồi sao con lại khóc vậy?"

"Con xin lỗi, vì con quá súc động ý mà"

"Chúc mừng sinh nhật tiểu thư!" mọi người đồng thanh hô.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều"
Cô cúi đầu cảm ơn.

Tay Lạc Băng cầm một con dao xinh, cắt một miếng bánh ngọt rồi cùng mọi người thưởng thức rượu, trò truyện vui vẻ đến tận đêm khuya.

Có lẽ Lạc Băng uống hơi nhiều rượu nên thấy đầu đóc hơi choáng váng. Cô được Nhiếp Phong Thiên đưa vào phòng ngủ của cô, anh đắp chăn cho cô, anh ngồi bên giường nhìn cô một lát rồi vuốt tóc Lạc Băng, anh không hiểu tại sao trong con người anh lại quan tâm đến cô gái nhỏ này nhiều như vậy, một lúc sau anh mới rời khỏi giường rồi bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net