CHƯƠNG 45: "TỪ HÔM NAY CÔ ẤY CHÍNH LÀ THƯ KÍ CỦA TÔI!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiếp Phong Thiên vội vã chạy sang nghế phụ mở cửa cho Lạc Băng, hôm nay cô mặc một bộ zip công sở bó sát người làm tôn lên vòng một đầy đặn và vòng eo thon thả. Chân đi một đôi guốc cao sản xuất số lượng có hạn trên thế giới, mái tóc bồng bềnh thả tự nhiên bay bay trong gió làm cho không biết bao nhiêu con mắt đàn ông xăm soi nhìn mà muốn chảy nước dãi.

Nhiếp Phong Thiên nhìn thấy những con mắt nhìn về phía  Lạc Băng ngày càng một nhiều, tự nhiên cảm giác bị ăn dấm chua nổi lên trong người lần thứ hai sau khi anh và cô đi dự tiệc. Nhiếp Phong Thiên nhìn họ bằng ánh mắt bừng bừng lửa giận làm bọn họ bối rối vội vàng quay mặt đi chỗ khác nhưng lòng vẫn cứ hướng về Lạc Băng:

"Tôi nhớ chính tại nơi này anh đã nghe tôi tâm sự về cuộc đời của tôi, có lẽ lúc đó tôi trông thật thê thảm!"Lạc Băng buồn rười rượi nhắc lại chuyện cũ.

"Không suy nghĩ gì nhiều, chuyện đã qua rồi, bây giờ em phải sống cho vui vẻ lên, tôi sẽ là người bạn  với em nên em không phải lo lắng gì hết, có khó khăn gì tôi nhất định sẽ giúp em nên bây giờ em cứ làm thư kí riêng cho tôi là được!"

Hai người cùng bước vào cửa, vô số ánh mắt thăm dò nhìn Lạc Băng, không biết ai có thể làm cho giám đốc của mình trực tiếp đưa đến công ty, nhưng mà nhìn có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, mọi người nghĩ thầm.

"Chào giám đốc ạ!"

"Đây là Lạc Băng, từ nay cô ấy sẽ trở thành thư ký riêng của tôi!"

"Chào anh chị, em là Lạc Băng, về sau mong mọi người giúp đỡ em nhiều hơn ạ!"

"Không có, anh chị còn phải nhờ em giúp đỡ nhiều!"

"Đi thôi chúng ta còn phải đi xem một vòng công ty để làm quen, hãy cố gắng nhớ lấy từng phòng như vậy về sau sẽ giúp em thuận tiện trong công việc!"

Đây là câu nói anh nói dài nhất trước mặt nhân viên làm mọi người ngây người. Không ngờ lại có người làm giám đốc của họ phải phá lệ.

Nhiếp Phong Thiên nhờ Trang Noãn( cô thư ký cũ của Nhiếp Phong Thiên) dẫn Lạc Băng đi đến từng phòng của công ty trong ánh mắt săm soi nhìn nhưng anh cũng chẳng quan tâm, anh vẫn thản nhiên cầm tay Lạc Băng đi theo giống như đôi nam nữ đang yêu nhau chứ không phải là giám đốc và thư ký. Lạc Băng phát huy chí nhớ của mình cố gắng nhớ từng phòng để thuận tiện trong công việc sau này.

Phòng làm việc của anh ở nơi nào?" 

"A, phòng làm việc của giám đốc ở cùng tầng với em ." Trang Noãn vừa nói vừa đi đến gần bức tường phía trước, khẽ ấn xuống. 

Điều khiến Lạc Băng khiếp sợ chính là, bức tường thuỷ tinh mờ trước mặt nàng trong nháy mắt biến thành trong suốt, có thể nhìn rõ ràng phòng làm việc ở đối diện không sót một thứ gì. 

"Chuyện…này..." đây là chuyện làm cho Lạc Băng sợ đến mức níu lưỡi. 

"Phía đối diện chính là phòng làm việc của giám đốc, chỉ cách văn phòng của em một bức tường thuỷ tinh này." Trang Noãn vui vẻ giải thích với nàng. Nhiếp Phong Thiên cứng cạnh nhìn nở nụ cười điên đảo chúng sinh làm cho Trang Noãn ngây ngẩn đến vài giây rồi mới bắt đầu nói tiếp.

Lạc Băng cảm giác như ngừng thở, trên đầu truyền đến một trận đau nhức càng dữ dội. Chỉ cách có một bức tường thuỷ tinh sao? 

"Đây cũng là ý của anh?" 

"Phải là ý tưởng của tôi!"

"Đúng vậy, phải nói giám đốc của chúng ta có ý tưởng vô cùng táo bạo, đem bức tường giữa hai phòng làm việc hoàn toàn phá bỏ, chỉ dựng lên bức vách thuỷ tinh này. Lạc Băng, đây cũng chính là tâm ý của giám đốc.” Trang Noãn tiếp lời, thái độ vô cùng vui vẻ, tươi cười lộ rõ lúm đồng tiền. 

Kiểu thiết kế thật quái đản! 

"Lạc Băng, em hiểu lầm rồi." Trang Noãn nhận ra nàng có vẻ không hài lòng lắm vì tấm kính thủy tinh, vội vàng giải thích: "Ý tưởng thiết kế đầy sáng tạo của giám đốc cũng là suy nghĩ cho em mà thôi. Em không biết chứ, phòng làm việc của giám đốc không phải ai cũng có thể bước vào. Vậy mà giám đốc lại có thể không e ngại để em nhìn rõ khung cảnh bên trong phòng làm việc của mình, có thể thấy rõ sự tín nhiệm cùng coi trọng cỡ nào đây.” 

Lạc Băng khó khăn nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân không có một chút thoải mái, lại nghĩ tới sau này mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, bị cặp mắt tà mị của anh nhìn chằm chằm… cảm giác an toàn cùng riêng tư hoàn toàn mất sạch. Nhiếp Phong Thiên chỉ đứng đó mà không có ý kiến gì.

Lạc Băng nhìn chốt cửa trong tay Trang Noãn, trong lòng còn có một chút hi vọng hỏi, "Cái chốt này chỉ có trong phòng em thôi phải không? 

Trang Noãn cười cười, giọng nói dịu dàng cất lên hoàn toàn đánh tan hy vọng duy nhất của Lạc Băng.

"Không phải. Chốt trong văn phòng em là chốt phụ, còn phòng giám đốc mới là chốt chính, chốt chính có thể hoàn toàn khống chế chốt phụ.” 

“Chốt chính có thể khống chế chốt phụ...” Lạc Băng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nói vậy cũng có nghĩa là anh có thể tuỳ thích mà nhìn nàng bất cứ lúc nào. 

Lạc Băng nhìn sang phía Nhiếp Phong Thiên đang thong dong đứng tựa sát vào cửa.

"Đây tất cả đều là ý tưởng của anh ư?" Lạc Băng nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.

"Đúng vậy, em không có quyền sửa lại khi không được sự cho phép của tôi!" Nhiếp Phong Thiên kiên định trả lời.

Lạc Băng trợn tròn mắt, hết nói nổi với người này, vậy là từ nay cô không được tự do nữa mà bị anh ấy cai quản.

-------

"Mọi người thấy cô ấy giống ai không? Hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!" một cô nhân viên nói, cố gắng nhớ lại.

"Đúng rồi, mình cũng thấy cô ấy quen lắm!" một cô nhân viên khác tiếp lời. Mọi người đang lâm vào suy nghĩ thì một cô nhân viên reo lên:

"A!!!!!! mình nhớ rồi, là cô ấy, chính là cô ấy!"

Mọi người giật mình, ríu rít hỏi.

"Cô ấy là cô nào, nói mau lên, bạn đang làm cho sự tò mò của mình trỗi dậy mạnh mẽ rồi đây này!"

"Chính là cô ấy,mọi người còn nhớ cái hôm giám đốc định ra ngoài gặp mặt đối tác thì bị cô ta đâm vào người, cái người mà bị một bà cô đánh cho chảy máu đầy người rồi được giám đốc cứu, rồi giám đốc tự nhận lời mời tâm sự của cô ấy đấy,mọi người nhớ không!"

"Đúng rồi, chính là cô ấy, hôm đó tôi còn được nhìn khuôn mặt ấy thật lâu, thảo nào tôi thấy rất quen thuộc nhưng không thể nào nghĩ ra được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net