CHƯƠNG 49: AI MÊ HOẶC AI?(2)(18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể cao lớn lại càng áp chặt xuống, đôi môi kiêu bạc khẽ hôn lấy môi nàng, khàn khàn cất tiếng, “Băng, đã quá muộn, tôi không thể buông tha em. Ít nhất….lúc này, không thể!” Nói vừa dứt, bàn tay to lớn của hắn chậm rãi trượt xuống, cố áp chế cảm giác muốn hung hăng luận động, trên người nàng bắt đầu nhen nhóm từng chuỗi lửa nóng. 

"Tin tôi, rất nhanh chóng em sẽ biết được loại chuyện này vui sướng dường nào…” 

Lạc Băng cho dù một cử động nhỏ cũng không dám. Thứ nhất là bởi vì đau đớn trên thân thể, thứ hai là bởi vì động tác cuồng dã của hắn. Bàn tay xấu xa trên da dẻ mịn màng của nàng không ngừng xoa nắn, khiến toàn thân nàng run lên từng hồi. Thân thể non nớt làm sao có thể thừa nhận nhiều khoái lạc như vậy? 

Dần dần… 

Một cảm giác xa lạ xuất hiện, đau đớn tản đi, một hồi tê dại dường như bao vây toàn thân. Lạc Băng  vô thức bật ra tiếng ngân nga khe khẽ, thân thể không có chút kinh nghiệm khiến nàng thực không biết như thế nào cho phải. 

Chăm chú quan sát phản ứng của nàng, Nhiếp Phong Thiên biết mình cũng không cần khắc chế bản thân nữa, thô ráp thở gấp một tiếng, bắt đầu tăng tốc vận động. 

Thân thể Lạc Băng bất giác xụi lơ như mặt nước phẳng lặng… 

"Ôm chặt tôi!" Hắn nhỏ giọng ra lệnh. 

Bàn tay nhỏ bé xanh xao vô thức ôm lấy bả vai hắn, nương theo hành vi điên cuồng của hắn, móng tay nàng cơ hồ muốn khảm vào da thịt rắn chắc trên bờ vai rộng. 

Đôi môi tà mị của hắn lại đặt xuống một nụ hôn dài, hơi thở lỗ mãng dồn dập mang theo sự hấp dẫn cố hữu. 

"Thích không?" Nhiếp Phong Thiên thuần thục câu dẫn thân thể non nớt của nàng, bức nàng nói ra ý nghĩ của mình. 

Lạc Băng gắt gao cắn môi, thân thể lại bởi vì cảm giác xa lạ mà như muốn nổ tung 

"Cô bé cứng đầu, đến lúc này, còn không chịu thừa nhận?” Nhiếp Phong Thiên cười, trầm khàn mang theo ý hấp dẫn vô cùng, “Được, để tôi dạy em làm cách nào biểu đạt”. 

Nói chưa dứt lời, bàn tay xấu xa đột nhiên kéo thẳng hai chân nàng… 

"Uhm..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy hai chân khép lại, trong cơ thể nhỏ bé, vật cứng rắn kia càng lúc càng lớn. 

"Đừng..." Nàng yếu ớt cất tiếng, hắn không thể hành hạ nàng như thế này, không thể... Làm sao hắn lại có thể xấu xa như vậy? 

"Cảm nhận được cái gì, Băng." Tiếng nói trầm thấp của Nhiếp Phong Thiên cất lên từ trên đầu nàng, không dấu vẻ tà mị pha lẫn sự vui vẻ khó kìm. 

Thân thể Lạc Băng càng lúc càng run lên, vẻ mặt thực không biết nên làm sao cho phải. 

"Băng của tôi," Nhiếp Phong Thiên  thấy nét mặt nàng lúc này, cười khẽ, giữ lấy gương mặt nhỏ bé, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ bàng hoàng cùng bất an, “Để tôi dạy cho em biết, hiện giờ em sẽ cảm thấy bị sức mạnh của tôi chiếm giữ, sau đó là cảm giác căng nứt… 

"Đừng nói nữa..." Gương mặt Lạc Băng càng lúc càng đỏ. Nàng không biết bản thân mình sao lại thành ra thế này. Nhưng mà, cảm giác của nàng thực đúng như hắn nói. Tận trong sâu thẳm tâm hồn nổi lên một cảm xúc kỳ lạ hoàn toàn khống chế bản thân nàng, khiến nàng không có cách nào cự tuyệt. 

Nhiếp Phong Thiên khẽ cười, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, "Thả lỏng, bé yêu ..." 

Lạc Băng run rẩy nhìn hắn… 

"Thế này thì sao?" Vừa nói hắn vừa nở nụ cười xấu xa, chậm rãi di chuyển trong thân thể nàng, mỗi một động tác đều khiến cho nàng có một cảm giác vô cùng chân thực. 

Lạc Băng không tự chủ được khe khẽ rên rỉ, thân thể nhỏ bé càng lúc càng phát run. 

Khi nàng nghĩ rằng hắn sẽ dừng lại, Nhiếp Phong Thiên lại bắt đầu một đợt tấn công mới, vô cùng chậm rãi. Mỗi động tác lên xuống của hắn đều thong thả tới cực điểm. Lạc Băng lúc này cảm thấy gương mặt hắn không có chút rung động, phảng phất vẻ vô cùng tỉnh táo như thể muốn đùa bỡn nàng, chăm chú quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng mà thôi. 

Cảm giác này khiến thân thể nhỏ bé không rét mà run lên, sự hưng phấn bất giác càng thêm mãnh liệt. 

"Uhm.. Phong Thiên ..."Lạc Băng  rốt cục không khống chế nổi bản thân, phát ra tiếng thân ngâm mất hồn, vô thức gọi ra tên hắn. 

"Chịu không nổi rồi?" Nhiếp Phong Thiên nghe vậy cất tiếng cười hài lòng, đột nhiên hắn tăng thêm sức lực. 

"A!" Cả người Lạc Băng cơ hồ đi theo sự chuyển động mãnh liệt của hắn. 

Nếu nói lúc trước là cảm giác êm ái giống như một dòng suối nhỏ len lỏi từng góc tâm hồn, thì vừa rồi chính là cơn sóng mạnh mẽ xô tới. Lạc Băng cảm thấy thân thể bị một cảm giác bành trướng xông phá. Khi nàng còn chưa kịp thích ứng với nó, Nhiếp Phong Thiên  đã lại tiếp tục dùng cách thức cuồng bạo đó hành hạ nàng. 

Lạc Băng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sự đòi hỏi mãnh liệt của hắn khiến thân thể nàng còn đang tê dại, đã lại phải tiếp nhận một đợt tấn công mạnh mẽ khác. 

Từng cơn sóng lớn liên tiếp xô tới, nàng tựa như con thuyền nhỏ yếu ớt quay cuồng giữa cơn sóng hung dữ, vô lực kháng cự. 

Điều đáng kinh ngạc nhất là, nàng lại bắt đầu có cảm giác thoả mãn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net