CHƯƠNG 56: DÍNH LỜI ĐỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều đến khi ánh hoàng hôn buông xuống, Paris như một thiên đường mộng ảo, đây cũng là lúc mọi người tất bật ra về sau một ngày làm việc căng thẳng mệt mỏi. Ai cũng muốn trở về thật sớm để được ăn bữa cơm gia đình.

Không khí phiêu đãng đượm vài phần lúng túng, Lạc Băng đứng ở đó, tuy là vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cũng có thể cảm nhận được bản thân đang trở thành mục tiêu công kích. Mặc dù mọi người không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng nàng biết, họ đang âm thầm xì xào sau lưng nàng. 

Khoảng thời gian này là giai đoạn cao điểm tại khu vực thang máy. Tuy là cả tòa nhà này đều thuộc về tập đoàn Nhiếp Thị, nhưng số lượng nhân viên cũng không ít, cho dù có lắp thêm nhiều thang máy nữa cũng không đủ dùng. 

Trong lúc nhất thời, cửa thang máy ở tầng một tập trung rất nhiều nhân viên. 

Thật ra Lạc Băng không cần phải cùng các nhân viên bình thường chen chúc trong thang máy. Nàng có thể đi thẳng tới gần đài phun nước ở đại sảnh, trực tiếp sử dụng thang máy riêng của giám đốc để lên phòng làm việc. Nhưng nàng không muốn làm vậy, không muốn để người khác suy nghĩ lung tung. 

Đúng lúc này, phía khúc quanh gần thang máy truyền đến tiếng giày cao gót. Hai nữ nhân viên còn chưa lộ diện, đã nghe thấy giọng tám chuyện đi trước mở đường. 

"Tôi thấy Lạc thư ký kia cùng giám đốc của chúng ta nhất định có chuyện. Cô xem đi, tất cả tạp chí đều đăng tin đây này.” 

"Thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Xem ra, giám đốc của chúng ta thật sự động lòng với vị Lạc thư ký kia rồi.” 

"Tôi thấy cũng chưa chắc. Lạc thư ký đó tuy rất xinh đẹp nhưng giám đốc của chúng ta cũng là người đàn ông vô cùng ưu tú. Người phụ nữ như thế nào giám đốc chả từng gặp rồi, tôi thấy chỉ là giám đốc đang muốn vui đùa một chút thôi.” 

"Vui đùa một chút? Tôi thấy không giống. Giám đốc của chúng ta chưa từng để chuyện phiêu lưu tình ái của mình xuất hiện trên trang nhất các tạp chí như thế này. Xem ra, giám đốc chính là...” 

"A..." Hai người họ vừa đi vừa tranh luận, không ngờ tới lúc rẽ vào khu vực thang máy lại đụng phải Lạc Băng đang đứng chờ thang ở đó. Đối mặt với nàng, bị bất ngờ kinh hãi kêu lên một tiếng, tiếp đó im bặt, vẻ mặt họ vô cùng căng thẳng pha chút sợ hãi. 

Phía sau lưng Lạc Băng, vô số nhân viên khác cũng đang đứng chờ thang... 

"Thực xin lỗi, Lạc thư ký. Tôi...chúng tôi không phải cố ý..." Một trong hai người họ nhanh chóng phản ứng, vội vàng nói lời xin lỗi, còn dùng khuỷu tay huých người kia ra hiệu... 

Cô nhân viên kia cũng vội vã lên tiếng, "Lạc thư ký, thật ngại quá. Chúng tôi...chúng tôi không biết sẽ gặp...” 

Vốn mấy nhân viên này không có nghĩ đến chuyện nói lời xin lỗi với Lạc Băng. Dù sao khi tám chuyện, họ cũng sử dụng tiếng Trung, nhưng là không ngờ tới Lạc Băng lại nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt sắc bén như dao khiến họ đoán ra nàng hiểu được tiếng Trung nên không thể không lập tức nói lời xin lỗi.(vì tiếng Trung là tiếng nói nơi chôn rau cắt rốn của Lạc Băng mà!)

Nào ngờ, lời xin lỗi còn chưa kịp nói xong liền bị động tác của Lạc Băng làm cho hoảng sợ mà im bặt. Chỉ thấy Lạc Băng vươn tay về phía hai nữ nhân viên kia, tuy không hề mở miệng nói một tiếng nào, nhưng động tác của nàng có cảm giác đầy uy lực khiến đám nhân viên xung quanh sợ hãi cuống cuồng. 

Một người trong số họ hiểu ý nàng, liền đem tờ tạp chí trong tay đưa ra rồi vội vàng kéo cô bạn đồng nghiệp chạy cuống cuồng về phía cầu thang. Họ tình nguyện đi bộ chứ không dám ở lại chỗ thang máy này thêm một phút nào nữa. 

Lạc Băng cầm tờ tạp chí trong tay, không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy ngay trang bìa có một dòng tít lớn sáng loáng bằng tiếng Pháp. 

Ông chủ công ty Nhiếp Thị nổi tiếng lạnh lùng - vung tiền như rác để đổi lấy nụ cười mỹ nhân. 

Trên trang bìa tạp chí này chính là hình Nhiếp Phong Thiên cùng nàng. Tuy không thấy quá rõ ràng nhưng Lạc Băng hiểu rõ, tất cả mọi người đều nhận ra người trên trang bìa chính là nàng. Rõ ràng là bị chụp trộm. Nhìn vào góc độ chụp của tấm ảnh, lại thêm bóng đêm mông lung, xem ra chính là tối hôm trước, khi Nhiếp Phong Thiên đưa nàng tới hội quán cao cấp đã bị phóng viên chụp được. 

Lạc Băng cố nén cảm giác không vui trong lòng, lật ra vài trang tạp chí, không ngờ bài viết bên trong càng vô cùng đặc sắc. Xem ra mấy phóng viên đó đã tốn không ít công phu, có thể bám theo họ tới tận hội quán, lại còn chụp được rất nhiều ảnh với các góc độ khác nhau. 

Trong bóng đêm mờ mịt, bất kỳ người nào nhìn vào cũng có cảm giác mơ màng... 

Bài viết trong tạp chí đó miêu tả câu chuyện sống động như thật. Nhiếp tiên sinh yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân. Vì nữ thư ký  tân nhiệm tặng xe hơi sang trọng, hơn nữa còn để người đẹp đứng tên sở hữu toàn bộ số tài sản đó. 

"Bụp!" Lạc Băng không đọc nổi nữa, đem tạp chí đóng lại, không nói một lời, hướng phía thang máy riêng chỗ đài phun nước đi tới. Nhưng gặp ngay Trang Noãn đi qua đó.

Thấy nàng đi khỏi, đám nhân viên lại tụ lại tíu tít bình luận... 

"Nhìn đi, nhìn đi. Lạc thư ký đích thực có quan hệ với giám đốc của chúng ta, bằng không sao có thể sử dụng thang máy riêng của giám đốc chứ?” 

"Chị Trang Noãn, Nhiếp tiên sinh hôm nay mấy giờ sẽ tới công ty?" Lạc Tranh liền nhấc máy điện thoại liên lạc với Nhiếp Phong Thiên. 

"Lạc Băng, sáng nay giám đốc có hẹn với một khách hàng quan trọng đàm phán về chuyện hợp tác, xong việc mới trở về công ty.” Âm thanh ngọt ngào của Trang Noãn cất lên nghe vô cùng chuyên nghiệp. Lạc Tranh khẽ nói lời cảm ơn xong liền quay lên phòng.

"A!!!!! Lạc Băng, giám đốc về rồi!"

"Chào giám đốc ạ!"

Thấy Trang Noãn nói vậy cô lập tức quay lại đã thấy khuôn mặt điển trai của anh ở sau lưng. Mọi người bàn tán ồn ào không biết quan hệ giữa hai người này là gì.

"Nhiếp Phong Thiên, tôi muốn nói chuyện với anh!"

Mọi người khả kinh trợn mắt, từ trước đến giờ không ai giám gọi giám đốc cả tên như vậy mà Lạc Băng lại to gan gọi giám đốc như vậy. Mọi người cầu mong cho Lạc Băng được sống đến ngày mai. Mọi người chuẩn bị đón một trận phong ba bão táp sắp đến, Lạc Băng giận đến run người, tay vò chặt tờ báo làm cho bị nhăn nhúm, thấy cô như vậy anh cũng đoán được phần nào câu truyện Lạc Băng sắp nói.

"Được, lên phòng nói chuyện!" anh không nổi giận mà lời nói có vẻ nhường nhịn, cưng chiều với thái độ này của cô. Mọi người kinh ngạc đây có phải giám đốc lạnh lùng của họ không, sao mà bây giờ biến thành một con người hoàn toàn khác. Giám đốc không những không nổi giận mà lại còn nói một cách nhường nhịn, cưng chiều Lạc Băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net