Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều muộn tại công viên Sun Flower, từng tia nắng nhạt nhòa chiếu xuống những tán cây to lớn tạo thành những đốm hoa nắng đẹp lung linh. Gió nhẹ thổi làm đung đưa những chùm hoa cẩm tú cầu, rung rinh như muốn vẫy chào. Từng đoàn khách nối đuôi nhau ra khỏi công viên, trả lại cho nó vẻ tĩnh lặng nguyên thủy. Không ồn ào, náo nhiệt. Không tấp nập, rộn ràng. Cả công viên rộng lớn giò chỉ còn một vài đôi tình nhân ngồi thủ thỉ trên ghế đá hay một vài cụ già đi dạo trên con đường lát gạch đỏ.
Vương Nguyên tha thẩn dạo bước. Đã 3 tháng kể từ nhiệm vụ trước, vậy mà Đại Boss vẫn chưa giao cho cậu nhiệm vụ mới. Hiện tại cậu đang rất chán a. Bỗng cậu nhìn thấy 1 cặp tình nhân đang nắm tay nhau. Cậu khẽ nhếch mép "Có trò tiêu khiển rồi"

- Em này, giờ đang là mùa hè đúng không nhỉ. Anh cứ thấy hơi lành lạnh. – Anh chàng cười khan hỏi cô người yêu ngồi cạnh.
- Em... cũng thấy vậy. Ha ha, chắc là mua thu tới sớm. – Cô gái cười đáp lại.
- Hai người là đang nói tôi sao? – Cậu xuất hiện từ từ với khuôn mặt kinh dị nhất có thể. Mái tóc đen dài rũ rượi chỉ để lộ ra hia hốc mắt sâu hoắm. Đôi môi đỏ chót . Hình như là máu tươi thì phải.
- A...aaaaaaaaaaaaaa.... Trời ơi có maaaaaaaaaaaaaaa........ – Hai tiếng thét long trời lở đất cùng đồng loạt phát ra từ hai cái miệng.
Anh đẹp trai cùng cô người yêu mặt trắng bệch như không còn một giọt máu. Hai mắt trợn lên . Ở một góc công viên, người qua đường đưa cặp mắt thương hại nhìn đôi tình nhân đang run lẩy bẩy bên cái ghế đá, nhìn trân trối vào bức tượng thần Cupid phía trước.
- Tội nghiệp, đẹp mà bị khùng.
- Đúng rồi đấy, nhìn cũng đâu đến nỗi nào. Hình như cả hai đứa đều bị hoang tưởng...
- ....

Không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, đôi tình nhân nắm tay nhau chạy thẳng. Haizzz..... đáng thương..... Vương Nguyên nhìn theo bóng đôi tình nhân đang chạy té khói mà ôm bụng cười sằng sặc.
- Vương Nguyên, cậu rốt cuộc là rảnh rỗi đến nhường nào? – Một chàng trai mặc đồ đen từ trên xuống dưới bỗng xuất hiện, giọng nói bình thản. Anh đưa tay cốc vào đầu cậu một cái đánh cốp.

- Ui da, đau quá. Tên tiểu quỷ nào dám cốc đầu anh đây hả? – Vương Nguyên ôm đầu, hát lên quay lại.
Ngay lập tức, khuôn mặt cau có thay đổi 180 độ. Vương Nguyên làm bộ mặt ngoan ngoãn thỏ non, phẩy tay bay lại gần anh trai mặc đồ đen đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm nghị đang nhìn mình.
- Ôi, đại ca đẹp trai của lòng em, anh đi đâu mà hạ cố đế thăm em thế này? – Vương Nguyên xun xoe, ôm tay Thẩm Hạo Hiên, nịnh nọt không tiếc lời. Gì chứ anh ấy vốn là đại mĩ nam, chỉ là xếp sau đại boss mà thôi. Dĩ nhiên, gần gũi một mĩ nam thế này, không nhân cơ hội mà lợi dụng thì tiếc cho tài nguyên thiên nhiên của đất nước quá.
- Này, tôi biết dù cậu mê trai nhưng đâu cần quá thế. – Thẩm Hạo Hiên cốc cậu phát nữa.
– Quên mất. Đại boss nhờ đưa cậu cái này.
Nói rồi, Hạo Hiên lôi từ đâu ra một cái túi màu đỏ chấm bi trắng. Nhìn thì rất ư là giống mấy cái túi trong cửa hàng bách hóa với các tiêu trí: đẹp, nhỏ, gọn, tiện lợi và rẻ. Cái túi này cũng bắt nguồn từ mấy chuyện gần đây. Đại boss không biết bắt được ở đâu về một tiểu tử đẹp trai, baby phong làm phu nhân. Khổ một nỗi, Đại boss phu nhân lại theo chủ nghĩa tiết kiệm vì chính sách của đảng và nhà nước nên ban hành hàng loạt cải cách. Trong cái số cải cách đó có luôn phong trào " Nói không với bao bì ni lông!", và thế là túi giấy ra đời.
- Cái gì đây ạ?

Anh đẹp trai không trả lời, ngồi ghế đá vắt chân bình thản soi móng tay. Cậu chậm chạp mở cái túi ra. Trong cái túi có hai tờ giấy và một cái vòng cổ. Cậu cầm cái vòng cổ ra soi. Thực sự thì cái vòng đó rất đẹp. Mặt đá màu xanh dương như bầu trời mùa thu. Xung quanh là những hoa văn bằng bạc trang trí.
Cậu mở hai tờ giấy còn lại trong túi ra xem
Và đây là nội dung của bức thư: "Nhiệm vụ của cậu là giám sát và bảo vệ người được chọn. Tức là ở bên 24/24. Cậu ta mà rụng một sợi tóc thì trừ điểm." Trong lòng cậu thầm nguyền rủa: "Trừ điểm? Đại Boss, anh đã phát điểm keo kiệt mà dám nói trừ? Vô sỉ, quá vô sỉ. Người được chọn là cái cóc khô gì chứ? Bản thiếu gia không quan tâm. Mà cuối cùng là cái người được chọn quái quỷ gì đó liên quan gì tới tôi chứ?"
- E hèm, nhìn mặt cậu chắc là xem xong rồi hả? Boss nói là cậu làm việc này mỗi tháng được thưởng 50 triệu. Còn cái vòng đó là vật chỉ dẫn. Mỗi khi người được chọn gặp nguy hiểm thì nó sẽ phát sáng và nóng lên. Vì cậu là người có năng lực nên sếp mới chọn đấy.

- Đại ca, là anh giới thiệu?
- Không
- Thế.... Người được chọn là cái gì? – Cô cứng họng nuốt từng lời của anh. Một lúc sau mới yêu ớt hỏi lại.
- Hửm? Người được chọn là cái gì? Cậu đến hệ thống này 1 năm mà không biết người được chọn là cái gì?- Anh nói gần như hét khiên cậu chỉ biết rụt đầu mà nghe. Anh đưa tay day day hai thái dương đang giật giật liên hồi. – Thiếu sót, thiếu sót quá. Mỗi khi Đại Boss đương nhiệm muốn truyền ngôi thì sẽ chọn ra một người ở Dương thế. Người đó phải đủ tất cả những tiểu chuẩn để trở thành boss kế nhiệm. Đó là người được chọn. Thế nhé, tôi còn một số việc nữa cần giải quyết. Bye bye.

Nói xong, anh biến mất, để lại Vương Nguyên với khuôn mặt ngờ nghệch ngu ngơ. Một lúc sau, cậu mới hoàn hồn, đau khổ lên tiếng:

- Nhưng.... anh không nói em biết người được chọn ở đâu.

Như nhớ ra điều gì,Vương Nguyên vội mở tờ giấy còn lại ra. Đúng như cậu dự đoán, trên đó có một chấm đỏ đang tỏa sáng trên mặt bản đồ.
Cậu vừa bay theo đường đi trên tờ giấy. Điều gì còn đang chờ đợi đây?
.......

Trong một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô, một bữa tiệc sang trọng đang diễn ra. Những người tham gia bữa tiệc này đều là những người được gọi là có máu mặt trong giới kinh doanh. Nói như thế, chắc chắn sẽ có người hiểu được tầm cỡ lớn lao và quy mô của bữa tiệc này rồi. Đúng vậy, đây là một buổi tiệc với những chiếc "mặt nạ". Giả dối, nịnh nọt, nói cạnh nói khóe đều tụ tập ở đây. Nếu gọi là một bữa tiệc xã giao thì không phải là không đúng mà gọi là một chiêu trò làm ăn cũng chẳng sai.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhấp một ngụm vang đỏ, đưa ly rượu lên trước mặt:
- Đỗ chủ tịch, dạo này công việc làm ăn của công thật tốt. Công ty của chúng tôi còn phải học tập nhiều.
- Đâu dám, tập đoàn Dịch gia lớn mạnh như thế. Công ty nhỏ mọn chúng tôi mới phải học tập. – Lão béo mặc áo vest đen đứng đối diện cậu lên tiếng.
Cậu cười mỉm, trong lòng thầm chửi rủa: "Không dám? Ông chẳng mong thế ấy chứ. Dịch gia chúng tôi không phải một trận điêu đứng vì ông sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ cậu ghét nhất kiểu người như thế này. Quá giả tạo. Nếu như không phải vì bố cậu ép buộc, cậu đã không bao giờ tham gia những buổi tiệc vô bổ này. JR là một tập đoàn đá quý lớn mạnh do Dịch gia đứng tên quản lý. Lúc đầu, đó chỉ là một công ty nhỏ với mấy chục thành viên. Nhưng về sau, dưới tài thao túng thị trường và những chiêu trò làm ăn bất chính của bố cậu – ông Dịch Dương Thiên Hoàng- JR đã trở thành một thương hiệu đá quý tầm cỡ quốc tế. Ông ta là một con người không từ thủ đoạn để đạt được thứ ông muốn. Và cậu, luôn là một con rối trong tay ông.
Cậu biết điều đó, nhưng cậu hiểu, cậu chỉ là một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch trong mắt bố cậu, làm sao có thể phản kháng lại ông ta?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net