Chương 1. Apéritif*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

i. Rượu khai vị

And who are thou? Said I to the soft-falling shower.

Walt Whitman

- Chào mừng quý khách.

Vị quản lý già khẽ lẩm bẩm, giọng nói trầm khàn như lá khô rỗng mục, hòa cùng tiếng chuông cửa vội vã vang lên trong cơn mưa rền rĩ. Những giọt nước lấm lem bùn thả xuống sàn nhà âm thanh tí tách như những giọt cà-phê nóng lắng qua giấy lọc. Một vị khách bất ngờ - không báo trước - bình thản bước vào Anteiku. Gió lạnh heo hắt dạt vào nhà theo cánh tay y. Mái tóc đen lòa xòa ẩm ướt vị mưa gió.

Một người đàn ông mang mùi bão.

- Một Lady Gray như mọi khi, ngài Yoshimura.

- Cậu Eern...

Ông Yoshimura thoáng sững sờ. Những nếp nhăn trên gương mặt già nua xô vào nhau, dãn ra, nhường chỗ cho một nụ cười hiền. Thanh niên lạ mặt gật đầu chào, đôi môi cong cong vẻ thờ ơ và nhạt nhẽo. Anh xốc cổ áo khoác gió lên, gấp chiếc ô mình mang đến và ngồi xuống vị trí thân quen bên quầy bar.

- Hửm, quản lí, hôm nay không có khách à? Touka-chan và Yomo-san đâu?

- Mưa to quá nên ai cũng ở nhà. Yomo đi kiếm thêm 'thực phẩm' dự trữ rồi. Còn Touka thì ở trên gác học bài đấy, cậu muốn lên gặp nó không?

- Thôi, tôi còn đang định rời đi nếu quán không mở.

- Tôi vốn định đóng cửa rồi, nhưng nghĩ lại nếu có khách đến đây thì tội quá.

- À à tôi hiểu, những ngày mưa thế này ấy mà...

Anh dài giọng, hững hờ cuốn các nhành hoa cúc thủy tiên trong chiếc lọ thủy tinh vào những ngón tay dài, mảnh. Đôi mắt đen râm ran ánh đèn cam dìu dịu. Ông Yoshimura đặt một tách trà nóng trước mặt anh, giọng nói hiền hòa:

- Chỉ cậu mới đến vào ngày này thôi.

- Càng tốt, tôi thích cảm giác bao trọn quán.

Eern đáp gọn lỏn, vội nhấp một ngụm trà thơm. Ngọt, đắng nhuần, và không quá gắt. Dường như sự ấm áp làm lớp vỏ băng giá vỡ ra vài kẽ nứt cho ánh sáng chiếu vào, anh mỉm cười, nụ cười tươi tắn như gió xuân, khuôn mặt lạnh lẽo ánh lên vài giọt sự sống.

- Trà ngon đó, ngài Yoshimura. Tay nghề vẫn hoàn hảo như vậy.

Vị quản lý bình thản nghiêng mình:

- Cậu quá khen rồi. So với Đầu bếp của Thần thì tôi còn phải học hỏi nhiều lắm.

Đầu bếp của Thần, danh xưng ác liệt nhất trong thế giới loài ghoul, thuộc về một gã đầu bếp vô danh phiêu bạt khắp đất Nhật, mang bàn tay và khối óc tạo nên những món ăn kiệt xuất có thể mê hoặc cả ma quỷ. Nghe đồn, hắn là một ghoul độc ác đến mức sẵn sàng tàn sát cả con người lẫn đồng loại để làm nguyên liệu nấu ăn. Ghoul nể hắn, loài người sợ hãi hắn, CCG truy nã hắn. Tuy vậy, không ai cưỡng nổi sức hấp dẫn từ những thức chiều chuộng vị giác hắn làm ra. Và Đầu bếp của Thần vẫn ung dung lang bạt trong thế giới ngầm, mạnh mẽ, giàu sang và thối nát.

Nhưng lúc này đây, kẻ lột da róc xương đồng loại lại đang lặng lẽ uống trà, phả một câu trong làn hơi trắng:

- Riêng việc không thể nếm vị thứ mình nấu nhưng vẫn làm chúng rất ngon đã là một điều tuyệt vời rồi, quản lý ạ.

Ngài Cú khúc khích cười:

- Cậu quả là một con người đặc biệt, thưa cậu Eern.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net