Chương 73: Giam Cầm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong căn phòng này được một ngày khiến Hinami bắt đầu cảm thấy có chút tù túng, muốn đi ra ngoài thử nhưng họ ngoài việc đưa đồ ăn ra vào cho cô thì chẳng còn cho cô đi đâu cả. Hinami bực tức muốn tìm người quản lý ở đây nói chuyện

"Sao thế?" Ran đi vào bên trong, mới thấy được cô đang tìm kiếm thứ gì trong phòng

Hinami thấy được mục tiêu liền đi lại: "Mau thả tôi ra!"

"Mới được một ngày sao em lại không ngoan rồi?" Ran mỉm cười ngồi xuống cạnh giường. "Hiện tại gia đình em vẫn chưa đến rước em mà, ở lại đây đi."

"Anh nghĩ tôi là con ngốc sao?" Hinami nhíu mày, tràn ngập sự tức giận

Ran bình thản trước biểu cảm của cô, nhưng thật ra hắn có chút bất ngờ. Vì lúc trước Hinami luôn làm mặt lạnh, bây giờ lại có nhiều biểu cảm như vậy thật khiến hắn có chút không quen. Nhưng chẳng sao, có vẻ mất đi kí ức khiến cho con người thay đổi

"Hinami thế mà lại nổi giận với tôi sao?"

"Đừng có đánh trống lãng, anh nghe rõ đây! Tôi hiểu rõ gia đình của mình, họ tìm kiếm tôi sẽ không khó. Chỉ có người khác đã nhúng tay vào họ mới không thể tìm thấy được!!"

"Hinami, em vẫn giữ tính cách thông minh đấy." Ran nắm lấy tay cô, kéo cô về hướng của mình. "Nhưng mà có điều em vẫn chưa thể nhớ ra bọn tôi là ai sao?"

Hinami im lặng, cô không biết nên trả lời thế nào. Nhưng quả thật họ đã chăm sóc cô khá tốt qua một ngày, nhưng cô không phải là con thú để họ nhốt mãi ở một nơi. Cô còn cả tương lai ở phía trước, thậm chí là gia đình vậy nên cô không thể từ bỏ chuyện thoát ra khỏi nơi này

"Mấy người cho dù có quen biết tôi, nhưng tôi thì không quen. Vậy các người làm được gì?"

"Giúp em hồi phục kí ức được không nhỉ?"

Hinami không ngần ngại lắm chuyện tiếp xúc nam nữ bình thường này, cô nhẹ nhàng tiến khuôn mặt lại gần Ran khiến hắn khá bất ngờ nhưng nhận thấy bản thân thất thố nên đã sửa chữa lại biểu cảm khuôn mặt

"Được thôi, tôi cũng muốn xem thử bản thân lúc trước là con người thế nào mà khiến các người tìm kiếm suốt mấy năm nay."

Hinami nở nụ cười, đôi mắt trở nên sắc xảo đến lạ thường. Lời nói của cô khiến Ran phải sững sờ. Lúc trước Hinami chưa từng có những câu nói này, cũng chẳng từng hành động tùy tiện như vậy. Có lẽ là do một số điều đã thay đổi

"Hinami, em đang quyến rũ tôi sao?"

"Đúng thì sao, dù gì các người có vẻ là yêu tôi nhỉ?" Cô nhẹ nhàng nâng cằm của Ran lên, cả hai cách nhau chỉ vài cm nhưng Ran vẫn điềm tĩnh. "Tôi cũng không phải của chung mà có thể chia sẻ với các người, hay chúng ta thử với nhau đi?"

"Thử thế nào?" Ran khá hứng thú với bộ dạng này, hắn tò mò không biết người con gái từng mắc bệnh tâm lý sợ hãi đàn ông sẽ có chiêu trò gì.

Hinami dần dần tiến lại gần Ran, tay cô chạm nhẹ vào sau gáy của hắn: "Chỉ cần anh thả tôi ra, nhất định sau này tôi có thể làm bạn gái của anh."

Ran trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Hinami khẽ nở nụ cười. Những thứ cô được học từ Lira chính là đây. Lira đã từng bảo thứ mà con người không thể đánh bại chính là tình yêu, vì yêu có thể khiến người khác mù quáng, cũng có thể khiến con người mất hết lý trí. Chính vì vậy nó chính lưỡi dao

"Lời điều kiện của em không tệ, nhưng đáng tiếc anh không thể làm vậy."

Cánh cửa bên ngoài mở ra, người bước vào là Izana. Khi thấy được tư thế đầy ám muội giữa hai người bên trong căn phòng, Izana đã có vẻ khó chịu nhưng không động thủ

"Rốt cuộc hai người đang làm gì vậy?"

Hinami xoay người rời vị trí, biểu cảm trên khuôn mặt không hề chú ý tới người đứng ngoài cửa. Trong đám người cô từng gặp, tên này chính là nguy hiểm. Hắn không hề nghe cô nói lời nào, lúc cô giải thích sự thật thì hắn xém chút nữa là đã cưỡng ép cô rồi. May mà có người ngăn chặn lại, đúng là con người khó ưa, và khó xử lý.

"Không có gì, chỉ là tâm tình một chút. Nhưng có vẻ Hinami nhà ta đã không chịu được nơi này." Ran nhún vai, bước xuống giường, ngón tay chĩa về phía cô.

"Hinami, em đang có ý định thoát ra khỏi nơi này?" Izana nhíu mày, cơn bực bội trong lòng lại càng khó chịu

"Tôi cũng đâu phải thú cưng của các người, chịu đựng những ngày tháng sống trong căn phòng này. Izana, tôi sẽ không ở yên một chỗ đâu."

Izana đi lại gần cô, cả hai đứng gần nhau. Hinami cũng có chút sợ hãi, nhưng nếu lộ ra hắn sẽ biết cô yếu thế. Nhưng ngoài dự đoán của cô, hắn đã nở nụ cười

"Em sẽ chẳng bao giờ thoát được khỏi nơi này, nếu nghĩ bản thân là thú cưng cũng được. Chỉ cần em ở đây thì chẳng sao cả."

Hinami nghe xong câu này, cơn tức giận trong lòng liền bùng nổ. Hắn thật sự coi cô là thú cưng sao? Cô lập tức nắm lấy cổ áo của hắn

"Im miệng ngay! Anh nghĩ rằng cả đời tôi sẽ không thể thoát được khỏi nơi này sao? Anh lầm tưởng rồi, tôi chẳng phải là con người dễ dàng như anh nghĩ đâu."

"Vậy anh cũng muốn xem thử em làm thế nào." Izana đưa ra dáng vẻ thách thức khiến Hinami im lặng. Cô tức giận đuổi cả hai người đó ra khỏi phòng.

Ran đi ra khỏi phòng, nhìn lại cửa phòng rồi mỉm cười. Izana thì chẳng nói tiếng nào rời đi ngay

Bên trong căn phòng, Hinami cầm cây súng lấy được từ trong người của Ran giấu trong người. Có vẻ cô đã làm một điều mà ngay cả bản thân không tượng tưởng nỗi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net