Chương 80: Giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hinami di chuyển suốt đoạn đường, cả người cô đều bị khóa chặt. Lúc xuống được xe thì liền bị lôi đi vào bên trong, ông ta đi đằng trước bên cạnh có chục vệ sĩ.

Vào một căn phòng tối tăm, cô bị xích trên chiếc ghế. Tâm trạng của cô bây giờ chỉ còn là con số không, khi phát hiện căn phòng này chẳng khác gì căn tầng hầm của Phạm Thiên. Họ sắp giết cô sao, hay hành hạ cô đây?

"Đừng sợ, bởi vì đám Phạm Thiên coi trọng mày nên tao sẽ ra tay hết sức nhẹ nhàng."

Vút!

Một đòn roi được quất vào ngay thân thể của cô, Hinami đau đớn nhưng cô vẫn không hét. Hinami đang cố gắng chịu đau, vết roi đó dần dần đỏ thẫm bên trong người cô. Ông ta khá vui vẻ lên tiếng

"Nhìn xem, con đ*ếm của Phạm Thiên cũng chẳng phải dạng vừa đấy nhỉ?" Bộ dạng hưng phấn của ông ta khiến Hinami kinh tởm. Nhưng ông ta vẫn giữ nụ cười. "Không la hét cũng được, nhưng để xem mày chịu được bao nhiêu đòn roi?"

Vút!

Vút!

Vút!

Từng đòn roi vẫn cứ mãi xuất hiện, Hinami kiệt hết sức lực, môi cô bặm chặt tới mức chảy máu để không phát ra tiếng kêu. Hinami không thể bỏ cuộc, cô không thể cứ như này chết đi được. Nhất định sẽ có người đến cứu cô

Những đòn roi cứ mãi tiếp tục cho đến khi ông ta dừng lại, chi chít những vết thương trên người cô, máu đỏ thẫm qua lớp áo xuất hiện trước mặt ông ta. Nhưng ông ta vẫn chưa cảm thấy thoải mái. Vết thương cũ chưa lành hẳn, vết thương mới xuất hiện

"Mày tên gì?"

Hinami ngẩng đầu nhìn ông ta, nãy giờ ông ta đánh nhưng vẫn chưa đánh vào khuôn mặt của cô. Hinami không hiểu được ý định ông ta, hiện tại tầm mắt của cô trở nên mờ ảo vì bị che bởi làn sương, không thể la đau đớn nhưng chính cô cũng đang rơi nước mắt

"E...Ella." Hinami thều thào lên tiếng, cô sợ rằng nếu không trả lời bọn chúng sẽ tiếp tục đánh đập cô.

"Xem ra mày vẫn còn sức để thở nhỉ, Ella?"

Đồng tử của Hinami co lại khi thấy được tay ông ta đang cầm một con dao nhỏ. Nó rất sắc bén cho dù nhỏ bé. Hinami cố gắng né tránh con dao ấy đụng vào người mình. Trên người cô nãy giờ có rất nhiều vết thương, bây giờ thêm vài nhát dao nhất định cô sẽ không thể sống được nữa

"Đừng sợ chứ, nghe bảo mày vẫn còn trong trắng."

Ông ta di chuyển con dao nhẹ nhàng trên người cô, Hinami lập tức co người lại vì sợ hãi quá độ. Con dao không đâm vào da thịt cô mà xé rách đi y phục trên người của cô

"Tránh ra! Ông dám đụng vào tôi! Tôi chính là con gái của nhà Kazuhiko! Tôi không phải người của Phạm Thiên!!"

"Kazuhiko?" Ông ta nhíu lại khi nghe tới cái tên này, không phải ông ta không biết tên đó là gì. Chỉ là ông ta không tin cô xuất thân từ đó. "Ella, vì mày mà con gái của tao đã chết dưới tay bọn điên đó. Vậy thì bây giờ mày sẽ lấp đầy khoảng trống mất đi con gái của tao đi nhỉ?"

Hinami sợ hãi, toàn thân cô đều kinh tởm sự đụng chạm của ông ta. Áo trên người cô đã bị xé rách, ông ta nhìn thấy cơ thể đầy đặn, làn da đỏ lên vì máu nhưng vẫn không che lấp đi làn da trắng mịn đó. Cô nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, cố gắng thoát được sợi dây trói

Phía trên áo bị xé ra hai bên một cách nhanh chóng, ông ta không chút phòng bị tiến lại gần. Cái miệng hôi hám của ông ta đã chạm vào làn da của cô, Hinami cảm thấy sởn da gà vì sự đụng chạm này, cố gắng chịu đau thoát khỏi dây trói.

Lão ta vẫn đang say mê với cơ thể mặc cho dù đầy vết thương nhưng vẫn chỉ làm lão ta hưng phấn, cuối cùng lão đã tiến lại gần với khuôn mặt của cô, Hinami sợ hãi né đi nhưng lão đã nhanh tay giữ cô lại và tiến sát lại gần đôi môi của cô

Đúng lúc này, Hinami thoát được dây trói cầm cây súng giấu đi đập mạnh vào đầu của lão ta, lão té ra sàn. Hinami đứng dậy, toàn thân đều chảy máu vì những cú roi. Đầu óc dần dần choáng váng vì mất máu

"Con khốn! Mày dám?!!"

Thấy được cây súng trong tay, hành động đi lại của ông ta liền dừng lại. Hinami run rẫy từng hồi, cô lấy trộm cây súng này chỉ muốn phòng thân nhưng chưa từng nghĩ sẽ biết xài nó. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.

"Mày có súng?"

"Đừng có lại gần đây! Tôi sẽ bắn ông đấy!"

Lão ta quan sát cô cầm súng, bởi vì lão là một ông trùm nên việc con mồi cầm súng nhưng chẳng dám bắn chẳng là gì đối với lão. Lão biết rõ cô không sử dụng được qua ánh mắt lành nghề nhiều năm.

"Ella, nãy giờ đùa vui cũng đủ rồi. Mau bỏ súng xuống tao sẽ cho mày con đường sống."

Hinami nghe thấy lời đe dọa, cả thân thể tràn đầy sự lo lắng. Cô gần mất hết sức lực vì sự tra tấn ban nãy, nhưng tay vẫn cầm cây súng. Cô không thể khụy xuống được, phải bảo vệ chính bản thân mình

"Cơ thể của mày rất ngon, nhưng tao vẫn chưa nếm đủ. Ella, ngoan ngoãn hạ súng xuống, tao sẽ đối xử với mày nhẹ nhàng."

Lão ta liếm nhẹ môi, Hinami lùi lại đằng sau. Cô không biết nên làm gì, cô không biết sử dụng súng. Cũng chẳng biết có nên bắn thử hay không? Lỡ như lão ta chết thì sao? Cô làm sao đền đáp được tội lỗi cơ chứ? Cô không muốn giết người ở độ tuổi này, cô sợ lắm.

Trong lúc đầu óc của cô hoảng loạn, lão nhân ngay lúc ấy lao tới thật nhanh và rồi cầm lấy cây súng. Nhưng Hinami phản xạ nhanh chóng không chịu buông súng ra. Cả hai đưa vào giành co lấy nhau, cây súng được cầm chặt bởi cả hai.

"Buông ra!"

"Nhất định tao sẽ trừng trị mày thật nặng!!"

Cả hai bên không hề có ý định dừng lại, Hinami cắn chặt răng dùng hết sức mình cầm lấy cây súng, chỉ cần cô còn cầm súng trong tay tên lão già này sẽ không làm gì cô. Chỉ cần một chút nữa thôi

Bằng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net