Chap 25: Đánh nhau vào Giáng Sinh? Nó là một sai lầm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi vắt chân trên ghế sopha mềm mại, uống một li cacao nóng hổi kèm theo bữa sáng tỏa mùi thơm phức. Nó sẽ là một buổi sáng tuyệt diệu hiếm có của Takeno nếu không có ông bố già 'đáng kính' và bọn siêu nhân này ở đây.

"Thế mấy cậu có thể nói tại sao các cậu đến đây vào một buổi sáng mùa đông như thế này không?"

Cô đưa cho bọn họ cốc nước rồi tiện thể dùng đôi chân của mình đá cái chăn sang một bên. Không may thay là Chifuyu đã nhìn thấy nó. Cậu chỉ vào nó rồi đưa ra muôn vàn câu hỏi. Nói ngắn lại bằng một câu.

"Mày ngủ ở ngoài phòng khách này sao?"

Ờm! Mười điểm cho một câu hỏi hay như thế này, nhưng cậu có thấy câu này hơi vô duyên hay không?

Cô liếc mắt mình sang lườm người đàn ông mặc vest đang uống cốc nước đá ừng ực kia. Không phải ông ta thì cô đã bật máy sưởi và vùi người mình vào chăn bông ấm áp chứ đéo phải nằm trên chiếc ghế sopha cùng chiếc chăn mỏng manh như làn da của cô gái mới lớn này đâu. Làm cha mà như cái đầu b**i ấy!

"Hôm qua tao ngủ muộn nên tiện thể ngủ ở phòng khách luôn. Nói chung mấy đứa đến tận nhà chị làm cái chi?"

"Mày có muốn tham gia cuộc chiến đánh bại tổng trưởng Hắc Long đời thứ 10 không?"

Takemichi ngỏ lời với cô bằng một giọng nói và gương mặt rất chi nghiêm túc. Nhưng cô thề! Mặt thằng nhóc này nghiêm túc nó tấu hài dữ lắm.

"Tổng trưởng Hắc Long? Là thằng nhãi nào?"

Kell ngồi bên cạnh nghe thấy câu nói rất chi nghiêm túc này của cô mà lắc đầu quay sang chỗ khác. Chứ còn mặt mũi đâu mà nhìn mặt bọn nhãi này. chúng nó cười vào mặt chết!

<Thằng đánh người ý! Nhớ đi hộ cái!>

<Thằng đánh tao là thằng nào?>

<Chó ba đầu!>

<Chó....chó....à nhớ rồi!>

Mắt cô sáng lên như sao trên trời mà hỏi lại lần nữa cho chắc.

"Thằng mà bóp cổ tao đập vào tưởng ấy hả?"

"Cái đéo gì? thằng nhãi nào dám động đến con...."

*Choang

Diêm vương ngồi đằng xa nghe thấy tiếng nói rằng con mình bị đánh mà lòng như sôi lên ùng ục. mồm lanh hơn não nên bị đứa con ngồi đằng xa ném cái cóc vào đầu. Liệt ngay tại chỗ!

"Ông ấy có sao không vậy?"

Takemichi giật mình đứng dậy không tin vào mắt mình hỏi thăm. Giết người thì không tốt đâu. Vào trại như chơi đấy!

"Không cần phải lo, ổng sống dai lắm! Sao chết được. Tí nữa ổng dậy như xác sống luôn cho xem! Thế bọn kia có tham gia không? Hay...chỉ chúng bay thoi?"

Nghe đến khúc này, mắt takemichi cụp xuống đầy buồn bã. Cô nhìn cô thương cô xót lắm. mà sao cái thằng ngồi bên cạnh cô nó có thể hứng hở như thế này được nhỉ?

"Này, mét 9. Mày có thể thôi cười như thằng điên được không? đang buồn mà cười như được mùa ý!"

"Oi, cái này là bản năng. Sao mà cản được!"

Hắn vẫn cười! Ờ, cứ việc cười. Cười cho sái quai hàm luôn đi, lúc đấy chỉ còn cách ăn cái nịt sống qua ngày thôi nhé!

"Bọn họ phản đối quyết ddinnhj này nên không có ai theo trừ những người ở đây thôi!"

Cậu buồn bã cúi đầu xuống nói, chắc cảm thấy mình vô dụng lắm nhỉ? Nhưng không sao, hãy nhìn người đàn ông thiểu năng vẫn đang còn bất tỉnh ở chỗ kia đi. Não chư con c*c mà vẫn lên được chức Diêm Vương đấy thôi. Là chức vua đó, nên cậu đừng có lo. Ở dưới đấy là như thế nhưng còn trên này thì cậu đúng là vô dụng thật!

"Haizz! Thế moi được thông tin gì chưa? Nếu chưa thì tao cho một tin. Rằng chúng mày sắp sửa có người phản bội rồi đấy! Đừng nghĩ là một, mà là hai người!"

Kisaki và Hanma nghe thấy vậy liền giật nảy mình nhìn cô với ánh mắt viên đạn khó chịu. Cô cũng biết trong đầu thằng có IQ cao ngất ngưởng kia là gì? Giết và giết.

Nhưng cô cũng đâu có trách nó, trách thì trách cái đứa chọn nó làm vật chủ kia kìa, có chết thì cô cũng chắc chắn phải giết con quái này. Chứ không ô nhiễm môi trường thấy mẹ!

"Còn ngày giao chiến thì sao? Ngày bao nhiêu?"

"Đêm 24!"

"Đêm 24? Ok...mà khoan! Đêm giáng sinh? Ở đâu?"

Cô ngẩn người đứng dậy hỏi bọn họ. Họ cũng chả hiểu tại sao cô lại có thể sững sờ đến mức đấy. Cũng phải thôi, vì họ là con người chứ có phải quỷ đâu mà hán xét sức mạnh.

"Nhà thờ!"

Cô nghe thấy vậy liền ôm đầu bất lực trước quyết định ngu si của chúng.

"Mày/ ngươi bị điên à! Không được"- Takeno, Diêm Vương.

"Biết ngay là ông ấy dậy mà! Ông dậy đúng lúc thiệt đấy!"

"Ta lên băng bó! Ngày hôm đấy, không được đi đâu đấy. Kể cả có người bảo vệ cũng không được đi!"

Ông ấy chỉ vào mặt cô ra lệnh rồi hếch mặt đi lên phòng. Cô chỉ có im lặng mà chả nói gì. Tất nhiên là ngày hôm đấy cô không thể đi được.

Vì đó là đêm giáng sinh, thời điểm sức mạnh của quỷ sụt giảm đi nhiều nhất. Có thể còn rơi vào giấc ngủ kéo dài một tháng trời. Điên mà cô đi để bị rơi vào chộ chết à? Cứu một đứa rồi hi sinh cái mạng quèn của một đứa quỷ như cô sao?

Không bao giờ!

"Tại sao lại không được?"- Chifuyu

"Đơn giản là đéo được vì nó gây tổn hại đến tao?"

"Nhưng mà tại sao? Tổn hại gì?"

"Tại...tại...."

Cô ngấp ngửng khi nhìn vào những ánh mắt phán xét của những lũ người tần phàm này. Thật sự hết cứu chữa được!

<Bà điên à mà bà dám nói thân phận ra!>- Kell

<Có cho tao ba căn biệt thự tao cũng không nói!>

"Nó có ảnh hưởng đến sức sống và sức mạnh của tao? Ok!"

<Bà nói kiểu này là bà lộ thân phận rằng bà đéo phải con người rồi đấy! Không sợ bị thiêu chết à?>

<Thời đại bao nhiêu rồi còn thiêu chết, lũ người này mà thiêu chết được tao?>

"Thôi không nói chiều nữa, tao không tham gia được đâu!"

Cô đứng dậy kéo họ ra khỏi nhà và định đóng cửa lại. Nhưng lại Takemichi chặn cửa.

"Tại sao lại không tham gia cơ chứ?"

Này, cậu nghĩ là cậu là người tôi phảm bảo vệ là tôi không dám làm gì cậu nhé!

<Bả không dám đâu!>- Kell

<Mày im đi dùm cái!>

"Một là đổi ngày quyết chiến đi, hai là tao không tham gia đâu!"

Nói rồi cô đóng cửa lại nhưng rồi lại mở ra lần nữa.

"Và đừng có nghĩ là tao giận mày! Cấm có suy nghĩ đấy! Giờ thì bye!"

*Rầm!*

"Thế có nghĩa là từ chối sao?"- Chifuyu

"Tự thân vận động thôi!"- Kisaki.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net