/8/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- không. thường thì mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như kế hoạch của tôi.  thế nhưng, chuẩn bị một kế hoạch dự phòng cho trường hợp khẩn cấp là điều cơ bản của một sát thủ.

ồ? đó là câu trả lời của cô ấy à? trường hợp khẩn cấp, thì chắc là trường hợp như của sếp sanzu?

lúc đó, từ máy nghe lén, tôi còn nghe rõ cô ấy hét toáng lên, thở dốc, cọc cằn vì sợ hãi nữa cơ mà? 

theo phản xạ, tôi bỗng cười khúc khích.

- có chuyện gì đáng cười à?

karma hỏi tôi.

- không, không có gì đâu.

cậu ấy không nhìn tôi nữa, tiếp tục chú ý vào bọn họ. koro-sensei lại hỏi tiếp karasuma tadaomi.

- vậy còn karasuma-sensei? khi chiến đấu bằng dao, chỉ có nhát dao đầu tiên là quan trọng thôi?

- tất nhiên đòn đầu tiên rất quan trọng, tuy nhiên, các nhát dao sau cũng quan trọng không kém. khi đối mặt với kẻ thù, thường thì nhát đầu tiên sẽ bị né, khi đó, định hướng nhát thứ hai, thứ ba sẽ quyết định trận đấu.

lời của thầy karasuma khiến tôi phải suy nghĩ...

trường hợp này... nó rất đúng với phạm thiên.

chúng tôi vạch ra hàng loạt các kế hoạch, các phi vụ lừa đảo một cách công phu cho mỗi lần thực hiện. mỗi khi đi ra ngoài, chúng tôi luôn phải chuẩn bị tinh thần cho mọi trường hợp có thể xảy ra với mình (dù không phải lúc nào chúng tôi cũng có thể chuẩn bị hết). thật là nực cười cho một băng đảng kiểm soát toàn bộ bóng tối của nhật bản nhỉ?

nhưng nó lại là sự thật.

- cuối cùng, inari. có phải khi tham gia các kì thi quốc tế, em và hội trưởng chỉ ôn đúng những dạng bài mà các thầy cô dạy hay không?

sao hỏi đúng trọng tâm thế nhỉ? tôi có bao giờ nghe thầy cô giảng gì đâu? tất nhiên là trừ bài giảng của ngài chủ tịch đáng kính rồi. nếu mà là người khác giảng, tôi sẽ nghe bạn tri kỉ gakushuu giảng lại cho.

- không. đúng thật là chúng em có ôn những bài tập mà thầy cô cho, nhưng chúng em cũng phải tự tìm tài liệu hay mua vài cuốn sách về để nghiên cứu cho kì thi. chúng em không phải là người ra đề nên không đoán trước được đề sẽ có cái gì, cũng không đoán được ngày mai sẽ xảy ra cái gì. thông minh cũng có giới hạn, vậy nên ôn các đề bài năm trước, ôn từ các tài liệu bên ngoài và ôn những dạng bài của các thầy cô để chuẩn bị cho mọi trường hợp.

một câu hỏi mà tôi thấy là chẳng liên quan lắm đến chủ đề của koro-sensei hỏi.

- thầy đang muốn làm gì vậy?

maehara hỏi koro-sensei.

- như hai thầy cô đã nói, một sát thủ tự tin là một sát thủ luôn có một kế hoạch dự phòng. đến cả thiên tài ishikawa inari cũng khẳng định, em ấy không đoán được những đề bài sẽ có cái gì. vậy thì dựa vào đâu mà các em biết các em sẽ giết được thầy? một sát thủ tự tự là một sát thủ luôn có một kế hoạch dự phòng. vậy các em thì sao?

- "ám sát thôi là đủ"? các em hạ thấp mục đích của việc học, chỉ vì các em muốn tránh né những chuyện rắc rối thôi?

koro-sensei bỗng quay người với một tốc độ càng lúc càng tăng cao...

- vậy giả sử thầy trốn khỏi trường này thì sao? nếu có một tay sát thủ khác giết thầy thì sao? các em đã đặt cược vào việc ám sát, và các em không thành công. vậy thì các em sẽ phải ở mãi ở cái lớp học tồi tàn này.

- thầy có một lời khuyên dành cho các em đây: "những kẻ không thể cầm con dao thứ hai, thì không thể trở thành sát thủ."

tốc độ ngày một lớn, kéo theo đó là những bụi bặm đất cát, chúng quấn thành một chiếc vòi rồng càn quét bầu trời, bằng cách kéo gọi những bụi bặm xám xịt đến che phủ những dải mây trắng. cơn gió từ tốc độ ấy to đến dữ dội, cả tôi và karma đều không thể không nhắm mắt lại, lấy tay ngăn chặn bụi bay vào chúng tôi.

không một ai trong chúng tôi có thể nhìn được những thứ xảy ra tiếp đó. chỉ biết khi chúng tôi mở mắt ra, thì koro-sensei đã ngừng lại. tất cả những gì chúng tôi thấy khi lớp bụi tàn đi, chính là một sân chơi sạch cỏ khác với trước đây. vạch kẻ trắng được vẽ lên mặt sân phẳng, cùng với đó là những chiếc gôn chuyên để chơi đá bõng.

koro-sensei nói với chúng tôi:

- mặt sân có nhiều cỏ gồ ghề, nhưng thầy đã dọn dẹp lại rồi.

- thầy là một siêu sinh vật với khả năng huỷ diệt trái đất. san bằng khu vực này chỉ là chuyện nhỏ.

- nếu các em không cho thầy thấy con dao thứ hai thì có nghĩa là, các em không xứng đáng để ám thầy. và thầy, sẽ phá huỷ toàn bộ khu vưc này trước khi đi.

không khí im lặng bao trùm lên tất cả chúng tôi. và nó bị phá vowxx bởi một câu hỏi:

- con dao thứ hai? hạn chót là khi nào?

- là ngày mai. thầy muốn các em có điểm số nằm trong top 50 của trường.

này? đùa à?

không phải là tôi có ý gì cả, nhưng với cái lớp này, muốn đạt được top 50 của trường thì hơi khó. chưa kể còn cái tư tưởng phong kiến cũ rích của terasaka nữa, cái thứ tư tưởng của cậu ta là một rào cản ngăn chặn cái lớp này tiến lên. dù không tiếp xúc nhiều với cậu ta, nhưng qua vài buổi học, tôi biết cậu ta chẳng ưa gì koro-sensei cả.

cậu ta gọi thầy là quái vật, là một thứ giả tạo. và cậu ta nghĩ thầy cướp đi cái lớp end mà cậu ta từng thuộc về.

terasaka ryoma, cậu ta là một thằng khốn.

cậu ta chính là kẻ đã khiến gương mặt mà bây giờ tôi yêu quý nhất mang một vết sẹo dài trải dọc từ lông mày xuống gò má. gương mặt này, tôi yêu quý nó lắm. boss mikey, sếp kakuchou và hai sếp haitani đều nói rằng, gương mặt của tôi rất giống anh izana, và nhìn mặt một cái là biết hai chúng tôi là anh em.

vậy nên, tôi ghét terasaka ryoma, kẻ đã gây ra vết sẹo này.

gakushuu từng nói, loại người như terasaka chỉ là mấy thằng não nhỏ, tay chân to, rất được việc, và rất dễ bề để lợi dụng.

để xem nào, trích nguyên lời cậu hội trưởng hội học sinh: "inari, cậu không cần sợ hãi, không cần cam chịu. thằng nhóc terasaka đó chỉ là một kẻ kém cỏi thích dùng bạo lực, và những kẻ như vậy chính là những kẻ yếu kém, dễ bề cho những kẻ mạnh như chúng ta lợi dụng."

chỉ có terasaka ryoma, là kẻ đã thoát khỏi tay tôi vào năm đó mà thôi.

bài giảng của koro-sensei về lưỡi dao thứ hai kết thúc kết thúc, và tôi biết chắc chắn một điều: con dao thứ hai của tôi đã được mài dũa rất lâu rồi. chỉ chờ ngày gặp lại kẻ đã gây ra vết sẹo to lớn này mà thôi.

trời đã sáng rồi. đẹp thật đấy. sau cơn bão tố, có lẽ đây chính là phần thưởng cho chúng tôi. và sau những ngày bình yên, tôi sẽ khiến cho gương mặt của terasaka có một vết sẹo tuyệt đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net