8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua cái truyện xuyên không gì đó, sẵn có Misuya ở đây, Takemichi nhờ y chọn quà để tặng cho Baji. Mặc dù không thích nhưng y vẫn tận tâm chọn một món quà hợp với Baji, một con gấu bông hình mèo đen nhỏ bằng bàn tay trong rất xinh xắn.

"Cái này là của tao cho mày, không tính tiền"

Y lại lấy ra tiếp một móc khóa hình con corgi mật ú đặt vào tay cậu. Trông cu cậu có vẻ thích lắm, cảm ơn y rối rít. Y cười cười nắm chặt bàn tay của cậu bảo

"Đổi lại mày phải làm cho tao một việc"

"Việc gì? Nếu trong khả năng của tao thì tao sẽ dốc hết sức làm cho"_Takemichi ngây thơ trả lời

"Không có gì khó đâu, tao chỉ muốn mày làm người mẫu thử đồ của tao thôi"

Takemichi suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đồng ý. Gì chứ việc này thì dễ rồi, cậu làm được

Vừa hay Naoto bước vào để kêu Takemichi về. Ánh mắt của nó chạm phải cái nhìn của Mitsuya, một tia điện xẹt ngang qua hai người. Naoto chỉ gật đầu chào một cái rồi dắt tay Takemichi ra ngoài. Bỏ lại một Misuya thở dài não nề.

Mình mới xuyên không mà, sao đã gặp thử thách rồi? Coi bộ khó rồi đây

Naoto và Takemichi không nhanh không chậm tiến đến cỗ xe ngựa, ở đó Hina đã đứng chờ sẵn. Ngay khi vừa nhìn thấy hai anh em cô đã vui vẻ giơ tay chào họ, tay kia cô đang cầm một túi quà nhỏ.

"Hai người đã đi đâu thế?"

Hina nghiêng nhẹ đầu hỏi Takemichi và Naoto, cậu cười khoe chiếc gấu bông khóe be bé xinh xinh mà mình được cho bởi Mitsuya

"À anh vừa mới đi lựa quà tặng cho Baji-nii, dù sao anh ấy cũng sắp về rồi"

"Nó đáng yêu thật"_Hina trầm trồ nhìn con gấu bông nhỏ trong tay cậu rồi cười khúc khích_"Chắc chắn là ngài tiểu bá tước sẽ thích lắm"

"Mong là vậy"

Takemichi gãi đầu cười, ở thế giới này cậu ít tiếp xúc với Baji lắm. Vì hắn đa số toàn đi học hiếm khi ở nhà, nên gần như cậu chả có tí thông tin nào về hắn cả.

Chiếc xe chở 3 người chạy đều đều qua từng con ngõ, Dòng người đi lại tấp nập, tiếng người nhộn nhịp khắp nơi. Takemichi và Hina cùng ngó ra ngoài đường mà chỉ chỏ cười đùa rất vui, hoàn toàn quên lãng đi ai đó đang bí xị ngồi trong góc xe.

Naoto không rõ bản thân dạo này bị làm sao, chỉ thấy bất kì ai thân mật với Takemichi đều liền cảm thấy cực kì đáng ghét. Hồi trước cũng có cái cảm giác này rồi, nhưng mà nó không thể hiện ra hẳn bên ngoài, chỉ có một chút ở trong lòng.

Cơ mà từ lúc chạm mặt kẻ tóc tím trong tiệm may kia thì mọi thứ tự dưng dâng trào hết lên, nó cực kì khó chịu.

Có vẻ hành động chau mày lẩm nhẩm một mình đã làm cho cả Hina và Takemichi chú ý đến, cả hai ngạc nhiên quay quá nhìn nhau rồi nhìn về phía nó. Hoang mang cả một bầu trời.

Hina thay mặt cả hai nhẹ nhàng vỗ vai nó

"Có chuyện gì sao?"

Giật mình bởi câu hỏi, Naoto mới nhận ra mình đã vô thức nổi cọc, nó vội khua tay lắc đầu với cả hai

"Không có gì đâu, chỉ là em hơi mệt một chút thôi... Ừm ừm có hơi mệt một chút"

"Vậy....chúng ta về nhà nhé?"

Takemichi lên sờ trán Naoto, đầu nó có chút nóng. Thiết nghĩ chắc thằng bé bị cảm mạo. 

"Không nhất thiết đâu mà-"

"không là không sao được, em đừng xem thường bệnh cảm. NÓ có thể trở nặng lúc nào không hay đâu"_Hina chen ngang lời nói của nó

"Nghe lời của Hina-chan đi Naoto"

Takemichi dùng ánh mắt dịu dàng xoa đầu, cậu không muốn vì cuộc đi chơi mua sắm nhỏ này mà lại hại tiểu thiếu gia nhà người ta bị ốm được, sẽ cảm thấy có lỗi lắm.

Naoto chỉ đành ậm ừ đồng ý mà về nhà nghỉ ngơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net