Bông Hoa Đẹp Nhất ( oneshot )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đố các bạn biết . Một bông hồng xinh đẹp nhất khi nào?

Hanagaki Takemichi là một chàng thiếu niên đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của thanh xuân , đó là độ tuổi trăng tròn. Tuy là nam nhân nhưng em  lại mang một vẻ đẹp hút hồn người khác không kể giới tính.

Một nam nhân với mái tóc đen xoăn nhẹ tưởng như rối bời nhưng  lại rất mềm mại khiến ai gặp  cũng muốn xoa lên mái tóc đấy. Đôi mắt xanh biếc to tròn như đại dương sâu thẳm .Đôi môi hồng hào mềm mại khiến người ta nhìn vào như đang đê mê, ngây ngất tận hưởng sự nồng ấm , ngọt ngào của làn môi ấy. Khuôn mặt thanh tú kết hợp với làn da trắng hồng như tô điểm cho vẻ đẹp " Bàn bàn nhập họa " của em 

Dù là ở trường , ở nhà hay bất cứ nơi nào Take đi tới thì em  luôn là tâm điểm của sự chú ý . Đặc biệt cơ thể của em luôn tỏa ra một loại mùi hương nồng nàn  và khiến người khác phải rạo rực.

Em luôn giúp đỡ , luôn biết cách an ủi người khác nên em luôn giành được rất nhiều tình cảm của những người xung quanh. Takemichi là một người rất ưu tú , em không chỉ đẹp mà còn rất thông minh nên Take cũng có "một chút" danh tiếng ở trường. Em  là thành viên của hội học sinh - nơi tập trung những con người ưu tú và thường được ví như vườn hoa của trường .Và nếu hội học sinh là một vườn hoa thì em có lẽ là bông hồng trắng xinh đẹp và thuần khiết.

Nhưng đừng vì thế mà nghĩ em là một con người ngây thơ . Người ta nói" hồng nào mà chẳng có gai", bông hồng càng xinh đẹp thì gai của nó càng sắc nhọn. Và em cũng vậy, bề ngoài là một người hiền lành ,ngoan ngoãn, thuần khiết như hồng trắng nhưng ai biết được rằng sau lớp ngụy trang kia thì em chính là bông hồng đỏ . Một bông hồng đỏ yêu kiều, diễm lệ và đầy gai góc đang chờ thời cơ để bừng nở .

Takemichi là một kẻ mưu mô, xảo quyệt luôn khiến người khác muốn có được , muốn truy cũng không xong .Được sinh ra trong một gia đình với vỏ bọc bên ngoài chính là một gia đình kiểu mẫu . Rất nhiều người ghen tị và thèm khát có một gia đình như em vì lúc nào cha mẹ Take cũng yêu thương lẫn nhau , nhưng điều đó không khiến em cảm thấy tự hào mà ngược lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Tuy cảm thấy kinh tởm bọn họ nhưng một phần em cũng khá nể phục  họ ,làm cách nào mà họ diễn giỏi như vậy ,có thể  một tay che mắt người đời . Thế giới nợ họ một giải Oscar.

Bọn họ trước mặt mọi người thì tỏ vẻ yêu thương nhau đằm thắm  . Nhưng ít ai biết được sự thật rằng bọn họ cũng chỉ là mối quan hệ trên một loại hợp đồng mà đôi bên cùng có lợi .Sau cái vỏ bọc mà người đời luôn ngưỡng mộ thì người em gọi là cha là  kẻ thì thú tính, luôn cờ bạc rượu chè  . Một kẻ là nô lệ của dục vọng . Còn một kẻ bề ngoài là một người vợ đảm đang nhưng sau lớp vỏ đó thì lại là một kẻ nghiện ngập, mắc bệnh  ảo tưởng rằng mình chính là người đẹp nhất trên đời , ngoài ra còn là một kẻ bạo lực gia đình  . Khi thấy em càng ngày càng lớn thì càng đẹp khiến ả chướng tai gai mắt tìm mọi cách để khiến Take đau đớn. Người ta nói :" Hổ dự không ăn thịt con " , vậy ả chắc chắn không bằng súc sinh .Ả dùng hết mọi cách nhưng vẫn không thể khiến em xấu đi nên ả đã hủy đi dung nhan của em  , bằng cách  đó chính là rạch nát khuôn mặt của Take - một cậu bé 11 tuổi mặc cho cậu bé van xin dữ dội.

" Mẹ ơi...con sai rồi làm ơn đừng mà ....."

Gương mặt của cậu bị rạch nát .Đứng trước tác phẩm nghệ thuật do mình tạo ra , ả vô cùng  hài lòng vì bây giờ ả chính là người xinh đẹp nhất . Nhưng chưa đắc thắng được bao lâu , điều ả không ngờ tới nhất là  gương mặt em ngày qua ngày cũng phục hồi  và bất ngờ thay nó không chỉ không để lại sẹo mà còn khiến em trở nên xinh đẹp hơn , quyến rũ hơn và hút hồn hơn. Tất nhiên một người đẹp như vậy thì làm sao có thể thoát được khỏi đôi mắt  đầy dục vọng của con sói kia . Hắn đã cưỡng dâm em.

Cú sốc bị cưỡng hiếp khiến em tuyệt vọng và gục ngã . Từ ngày đó , Take tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền,người phụ nữ luôn tìm cách lôi em ra ngoài để thỏa cơn bực của bà ta. Còn người đàn ông kia lúc nào canh vợ mình  ra ngoài thì sẽ bắt  em để làm chuyện thỏa mãn cơn khát tình của hắn.

Tất nhiên thì cái gì thì cũng phải có giới hạn của nó và sức chịu đựng của em cũng vậy . Vì luôn bị người mẹ bạo hành và bị hiếp bởi người cha cộng thêm đang trong độ tuổi nhạy cảm thì tâm lí của em cũng dần trở nên méo mó .  Ác quỷ không tự sinh ra mà nó được tạo thành . Và 3 ngày là thời gian hoàn hảo cho một kế hoạch hoàn hảo 

 Khi mọi chuyện xong xuôi, Take  gọi cầu cứu  cảnh sát .Khi cảnh sát ập vào nhà thì khung cảnh họ thấy là hai con người bê bét máu nắm trên sàn , còn em thì đang ngồi thu mình vào một góc phòng mà run rẩy. Khám nghiệm tử thi xong thì cảnh sát kết luận bọn họ xích mích tự sinh tự diệt , lúc kiểm tra cơ thể của em thì phát hiện em có rất nhiều vết thương chứng minh bị bọn họ bạo hành nên ai cũng thương sót cho em. Cảnh sát an ủi em mà không biết rằng đó là khởi đầu cho một cơn ác mộng kinh hoàng . Take được đưa đến một cô nhi viện để chăm sóc. Từ lúc em đặt chân vào cô nhi viện , những vụ án mạng xảy ra liên tục , người chết không rõ nguyên nhân . Sau đó em được chuyển đến một cô nhi viện khác . Năm 15 tuổi em quyết định rời khỏi cô nhi viện để sống một mình, dù mọi người ở đấy đều không đồng ý nhưng cũng không thể cản được .

Take đã xin vào làm việc ở một quán bar nhưng nhanh chóng bị từ chối tất nhiên là lí do tuổi tác rồi. Nhưng sau khi nghe  kể lại việc em trải  thì bọn họ cũng châm trước cho em làm việc. Trong quá trình làm việc em được rất nhiều đồng nghiệp yêu quý.

Phạm Thiên hay Bonten là một tổ chức tội phạm lớn nhất Nhật Bản , chưa có gì là chưa từng nhúng tay vào như :giết người, mại dâm, ma túy, buôn lậu ...v.v...Tàn nhẫn là thế nhưng làm gì có kẻ nào có thể thoát được ải mỹ nhân. Bọn họ cũng không ngoại lệ 

Vào một lần đi gặp đối tác ở quán bar họ đã vô tình gặp em . Ấn tượng của em đối với họ rất mạnh mẽ , đó là lúc em đang giúp đỡ một cô gái khác trong quán thoát khỏi lời dụ dỗ của một tên đàn ông .

"Làm phiền ngài đừng quấy rối người khác ở đây "em nói 

"Hả ...ha..cậu em cũng xinh đẹp đấy,có muốn thay thế cho cô ta không " hắn nhìn dò xét em từ trên xuống dưới 

Em không nói gì , nhìn hắn bằng đôi mắt xanh thẳm của mình . Xét kĩ thì hắn cũng đẹp trai đấy chứ , tuy có vết sẹo ở hai bên miệng nhưng không thể phũ nhận rằng hắn rất đẹp trai . Em nhoẽn miệng cười khiến hắn đỏ mặt, khó hiểu . Take tiến lại gần tai của hắn nói nhỏ điều gì đó rồi bỏ đi . Sau lời nói của em gã cứ như người mất hồn . Chính xác là gã đã bị em hút hồn mắt rồi. Gã từ từ tiến về chỗ nơi một nhóm người đang ngồi.Bọn họ nãy giờ thấy vậy cũng hỏi 

" Sao vậy trượt mất con mồi à " một người con trai có mái tóc tím vuốt keo  lên tiếng 

" Nhìn mặt nó là biết rồi anh cần gì phải hỏi " người con trai đầu sứa nói 

"....."

"Ê sao vậy mày , cứ như đứa mất hồn vậy " một cậu con trai có vết sẹo to trên mặt hỏi

"Bây ơi , tao hình như bị trúng tiếng sét ái tình mất rồi " gã nói 

Nói xong không thấy ai lên tiếng phản hồi nên gã mới bất giác quay qua thì thấy cả bọn nhìn hắn với cặp mắt nheo lại , khuôn miệng hơi nhếch lên . Đó chính là khuôn mặt của sự khinh bỉ , họ như đang kì thị một giống loài nào đó khác với con người. Gã thấy bọn họ nhìn như vậy thì mới lên tiếng .

"Mắc dell gì nhìn tao như vậy " 

Cả bọn trở về trạng thái ban đầu , một người chắc cũng tầm trung niên (?) đang hút thuốc nói 

" Ai nói dính tiếng sét ái tình thì tụi tao còn tin , còn mày nói khó tin lắm thằng con một à " 

" Mà ai vậy , thằng nhóc lúc nãy à " tên đầu sứa nói tiếp 

Nghe tới cậu thì đang bình thường  hắn liên tưởng lại những gì em nói lúc đó mà bất giác đỏ mặt rồi cười tủm tỉm , lấy tay che mặt lắc qua lắc lại như đứa khùng, khiến bọn họ kì thị .Vô tình cảnh đó của gã bị em nhìn thấy, Take nhìn về phía gã đúng lúc bọn họ đang nhìn em . Em mỉm cười một cái khiến bọn họ điêu đứng .

" A~~, em ấy thật là thú vị mà, tao phấn khích quá mất " gã nói 

"Hưm ~~~ đẹp thật đấy " người  đầu tím vuốt keo mỉm cười 

"Em ấy là của tao đừng đụng vào " gã nói 

Nghe thế hắn chỉ nhún vai tỏ vẻ rất gợi đòn nhưng gã nhìn cũng biết là phải đề phòng tên này kẻo mất em như chơi. Bọn họ sau khi rời khỏi quán cũng tìm hiểu thông tin về em và những thông tin của em khiến họ vừa bất ngờ vừa thương sót. Chẳng bao lâu sau thì em và họ cũng làm quen với nhau rồi kết bạn, họ đưa em đi chơi khiến em thấy rất vui vẻ và thoải mái. Bọn họ nói em có thể ở lại nhà của họ sống chung với họ nhưng em rất mực từ chối vì sợ làm phiền , điều đó làm họ thấy thích em hơn vì  không như những ả phụ nữ trước kia sẵn sàng leo lên giường làm ấm giường cho họ. Sau một hồi năn nỉ Take cũng đồng ý với bọn họ, ngày qua ngày em với bọn họ sống rất hạnh phúc , bọn họ ngày càng chìm đắm vào . Em cứ như mật ong của họ vậy , sau những ngày đi làm mệt mỏi về có em chạy ra tiếp đón còn gì hạnh phúc hơn. Nhưng " mật ngọt thì chết ruồi ".Em càng lớn càng xinh đẹp , cũng vì điều đó mà bọn họ rất đau đầu để nghĩ cách làm sao cho em ngừng thu hút ong bướm cũng như để em bỏ thói ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Năm 18 tuổi họ đã thổ lộ với em rằng muốn cưới em, nhưng em chỉ nhìn họ đáp bằng giọng ủy khuất:

" Nhưng ...trái tim của em chỉ có một , làm sao có thể yêu tất cả mọi người. Em không thể , mọi người sẽ kiếm được người khác tốt hơn em. ".

Lời nói của em như một nhát dao cứa vào lòng bọn họ , họ không hẹn mà cùng nhìn nhau và đều có suy nghĩ phải loại bỏ đối phương. Chỉ có cách này thì em mới thuộc về một trong số bọn họ. Em dường như biết được bọn họ đang nghĩ gì liền lấy tay che miệng như cảm thấy xúc động nhưng sau bàn tay đó là một nụ cười bí hiểm . Ngày qua ngày em như rót mật vào tai bọn họ , lời nói của em , gương mặt của em , mùi hương của em cứ bám lấy tâm trí của họ . Khiến họ đắm chìm vào trong cái bẫy mà em giăng sẵn mà không có lối thoát. Rồi ngày đó cũng tới , bọn họ hẹn em ngay sảnh của ngôi nhà chung .

" Em chỉ có thể cưới 1 người trong số chúng tôi đúng chứ "

" Đúng vậy " em đáp 

" Vậy tức là nếu một trong số chúng tôi thắng em sẽ cưới chúng ta đúng chứ "

"Ý của mấy anh là sao  " 

Không nói không rằng , bọn họ lao vào đánh nhau . Trận đấu của bọn họ cũng ngang tài ngang sức nên mất cũng tầm kha khá thời gian . Thời gian thấm thoát trôi qua,bây giờ người duy nhất còn đứng lại giữa một bãi chiến trường là một cậu con trai với mái tóc ngắn và đôi mắt thiếu thâm quầng như thiếu ngủ - hắn chính là người đứng đầu của Phạm Thiên , Sano Manjiro . Hắn tiến về phía em nhưng hắn bị đâm bởi một thanh katana và kẻ đâm hắn không ai khác chính là gã - kẻ được cho là luôn trung thành với " vua ". Với gã " vua" cũng quan trọng đấy nhưng làm sao có thể quan trọng bằng   " nữ hoàng" của gã.  Em khá là bất ngờ nhưng em cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh nói :

" Anh đúng là luôn biết cách khiến em bất ngờ . " 

Em dang tay mình ra như muốn trao cho gã một cái ôm , gã cũng không ngại ngần lao vào vòng tay của em không một chút đề phòng . Gã ôm chầm lấy em hít lấy hít để mùi hương nồng nàn và quyến rũ của em . Gã nghiện em còn hơn nghiện thuốc , ở bên em gã mới cảm thấy yên bình .Takemichi em  chính là liều thuốc an thần của gã . Trong lúc đang chìm đắm vào mùi hương của em , gã bất giác cảm thấy nhói đau và có thứ gì đó đang chảy ra từ phía sau của lưng của mình . Gã đã bị đâm , không phải ai khác chính em là người làm điều ấy . Em đâm gã bằng chính con dao gã tặng em , gã từ từ gục xuống . Em mỉm cười nhìn gã , đáng lẽ gã sẽ cảm thấy tức giận nhưng ngay lúc này đây gã đã thấy được những chiếc gai của bông hoa ấy . Chúng sắc bén đến lạ thường , em bước lên ghế nơi mà người đứng đầu phạm thiên hay ngồi . Nhìn em lúc này không còn mang trên mình vẻ ngoài ngọt ngào ngây thơ của một bông hồng trắng mà em không khác gì một bông hoa tàn độc , mang trên mình một vẻ đẹp yêu kiều , diễm lệ. Em lúc này đây chính là bông hoa đẹp nhất. Đang trong sự vui mừng bởi chiến tích của bản thân , đôi mắt của em trở nên mơ hồ mà gục xuống . Trong sự mơ hồ Take thấy được bọn họ - các thành viên của Phạm Thiên từ từ đứng dậy, nhìn em với khuôn mặt đầy mãn nguyện.

" Bất ngờ chưa, anh không bao giờ khiến em phải thất vọng cả Takemichi " Gã cười nói

"Chậc nãy mày đâm tao đau quá đó " người con trai tóc ngắn

"Xin lỗi ngài thưa "vua " , tôi sẽ làm kiểm điểm sau " gã hai tay nghiêm nghị nói 

" Nè, Ran hóa đơn hết bao nhiêu vậy " người con trai tóc trắng  dài , cạo một bên

" Ò, tao mua loại kịch độc luôn á , nên tốn sương sương vài củ à " người con trai tóc tím , vuốt keo xoa đầu nói 

Em thoi thóp nhìn bọn họ , như muốn nói điều gì đó . Bọn họ tiến lại gần em mỉm cười nói:

" Nếu em không thuộc về bọn tôi thì chúng tôi sẽ khiến em  không thuộc về bất cứ ai cả " 

Sau đó bọn họ cười phá lên một cách đầy thỏa mãn.

Bông hoa đẹp nhất không phải là bông hoa lúc mới nở rộ , cũng không phải lúc đó sắp tàn hay là khi nó thuộc quyền sở hữu của một người nào khác. Mà chỉ khi bông hoa đấy không thuộc về bất cứ ai thì đó mới chính là bông hoa xinh đẹp nhất . 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC