Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ căn phòng phát ra tiếng nói bảo Takemichi chờ chút. Cô cũng ngôi giận mà cất rìu vào túi.
Cửa vừa mở, cô gái trong phòng được coi là người được yêu thích nhất, cô ta cũng là người dính đến vụ cô suýt bị bắt lúc nãy. Theo góc nhìn của Takemichi thì cô ta trông rất xinh đẹp và cao hơn cô.
Mới đầu thì cô ta, chào cô rất lịch sự. Takemichi cũng lịch sự mời cô ta ra bàn nói chuyện.
Takemichi đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc giam giữ con tin nhằm mục đích đe dọa."
Vừa nói xong, cô tự dưng nhớ đến Naoto, có lẽ do từng ở với cậu nên bị nhiễm chút máu cảnh sát rồi.
"Ý cô là sao? Tôi không hề dính đến những vụ việc phi pháp đó."
Cách cô ta trả lời có phần cao ngạo, nhưng Takemichi đã gặp nhiều người như vậy, nhưng chủ yếu họ là khác đến mua dvd.
"Tôi sẽ đọc tên vài người để cô xác nhận và chứng minh cô vô tội."
Takemichi nói ra vài cái tên, cô cũng chú ý vào tay và khóe mắt của cô ta. Thấy cô có vẻ sắp lấy được thông tin, cô ta liền giở chiêu khác.
"Tôi không biết cô là ai. Nếu cô không cho tôi biết cô là ai thì tôi sẽ gọi người lôi cô ra ngoài. Tôi sẽ báo về hành vi của cô cho thành viên cốt cán.
Câu này làm Takemichi cười.
"Cô định báo cho ai? Có cần tôi cho mượn điện thoại không?"
"Từ trước đến nay chưa ai dám nói chuyện với tôi như vậy!"
"Tôi thì dám đấy."

"Cô là ai?"
"Chỉ là một người đang cảm thấy khó chịu vì mấy hành động mất nết của cô thôi."
Cô ta ném một cái cốc về phía cô, vì cốc không cóc nước nên Takemichi chụp ngay lấy nó đặt lên bàn, vì mấy trò như hất nước, hất rượu và 7749 thứ khác vào đối phương đã xưa rồi.
"Vậy là không tốt đâu."
Cô cầm chặt cái túi đựng cây rìu, vì đang ngồi ở chỗ bàn gần đại sảnh, vậy nên cũng có vài vị khách nam khác.
Tất nhiên là cũng có kẻ cả gan dám đến vỗ mông cô.
"Rầm!"
Cô lập tức dùng mặt sau của lưỡi rìu trong túi đập gãy tay kẻ đó.
"Cô làm gì vậy!? Cô biết đó là ai không!?" -Người đang nói chuyện với cô hoảng sợ.
"Hắn ta cũng có tội. Ăn bớt hàng, như thuốc, vũ khí và nhiều thứ khác."
Chiếc bàn đáng thương bị Takemichi đập nát.
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi thực sự đang tức điên đây. Tôi cũng không muốn làm tổn thương những cô gái xinh đẹp. Nên đừng để cô bị mang đi tra tấn. Không kẻo khuôn mặt này sẽ bị hủy hoại đấy."
Takemichi lấy cây rìu từ trong túi ra, lưỡi rìu sắc vào cổ cô ta.
"Hôm tay tôi đã chém ba người rồi, nếu cô không muốn là người thứ tư thì liệu mà cẩn thận. Tôi sẽ tạm tha cho cô lần này. Tất cả bằng chứng về tội lỗi của cô tôi đều ở trong tay tôi."
Đáng nhẽ ra sẽ có nhiều người tập tụ ra xem lắm, nhưng khi nhìn thấy nạn nhân vừa bị đập gãy tay thì đã chạy đi hết.
"Cô dám, anh yêu Sanzu của tôi sẽ không tha thứ cho cô. Cô cũng chỉ là người bám theo lũ đàn ông mà thôi!"
Takemichi phì cười, cái tình tiết này cô đã quá quen rồi.
"Thông tin này giá trị đấy. Tao không thích nhiều lời nên dễ động tay động chân."
Cô xoay cán rìu, gõ thẳng lên mu bàn tay cô ta.
Takemichi thực sự chẳng nhẹ tay chút nào khiến cô ta hét lên đau đớn.
"Tao đã mong mày thông minh hơn, mày nghĩ từ đâu mà tao có thể ngang nhiên mang rìu vào đây?"
Ánh mắt tràn ngập sự sắc lạnh, Takemichi của dòng thời gian trước khi cô thay đổi quá khứ và trở thành tổng trưởng Hắc Long đời thứ 11, tất cả các thành viên Touman đều bị tha hóa và làm dưới trướng Kisaki là một người vô cùng tàn nhẫn. Cầm rìu chém người và đe dọa chỉ là bình thường.
"Nhắc mới nhớ, mày đang giữ chức vị cao nhất ở đây nhỉ? Nhưng tiền bạc, trang sức, hàng hiệu, quyền lực đó có thể mang theo lúc chết không?"
Takemichi cần một điếu thuốc cháy dở từ gạt tàn bàn bên dí vào tay cô ta.
Cô bình tĩnh ra khỏi đại sảnh khu đó như chưa có gì xảy ra. Sanzu chờ sẵn bên ngoài, nhưng hắn chưa kịp hỏi thì đã bị cô vung rìu chém sượt qua ngực. Nhưng hắn đã mặc áo chống đạn sẵn bên trong nhưng chẳng hề hấn gì mấy.
"Mày làm cái quái gì thế!?"-Sanzu
"Người đứng sau vụ bắt tao vừa nãy nói mày chống lưng cho cô ta. Quả là mày có rất nhiều ong bướm vây quanh."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net