Cậu bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hakkai-một người mẫu nam đầy triển vọng của Nhật Bản, nhất là sau khi anh đã vượt qua được phần nào đó cái tính nhát gái của mình. Gần đây, vị người mẫu nam này thường xuyên chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay thao tác linh hoạt, có vẻ anh đang đọc một cái gì đấy rất chăm chú.

Anh đang đọc Creepypasta.

Thực sự anh không hề thích những thứ đáng sợ như thế này.  Anh thích những thứ làm tinh thần anh phấn khích vì vui vẻ chứ không phải những thứ làm anh sợ hãi. Nhưng gần đây Taka-chan lại thích đọc những thứ này về đêm,  nhất là những đêm khi Taka-chan đã chạy xong deadline, điều này làm anh có một chút không vui vẻ. Đúng ra, anh phải vui vì người yêu của mình có được thứ gì đó để giải trí và xả stress sau nhiều giờ làm việc mệt mỏi. Nhưng không, xin lỗi, anh không vui nổi ;-;.

_Một cô bé biến mất trong khách sạn, vài tháng sau lại được tìm thấy trong bồn chứa nước trong trạng thái đang bị phân hủy.

_Một căn phòng màu đỏ được sơn từ máu của một thiếu nữ.

_Một chiếc máy ảnh chụp được tương lai.

_Cô em gái của chàng trai con một.

Mới đọc được chừng đó thôi mà anh đã muốn lao vào vòng tay mềm ấm của Taka-chan để cầu an ủi rồi ;-;.

Hakkai : Taka-chan... Anh đừng đọc Creepypasta nữa được không.  ;-;

Vợ của Hakkai :  Không. Và làm ơn đừng đặt biệt danh cho anh như thế, sửa lại đi.

Nhìn dòng tin nhắn của người thương mà Hakkai chỉ muốn ngồi trồng nấm.

Nhưng không sao hết! Anh sẽ tìm, anh sẽ cố gắng tìm ra một lý do nào đó để Taka-chan không muốn đọc những thứ như thế này nữa. Vậy nên làm ơn, lý do ơi, mày ra nhanh hộ tao được không ? Tao sợ quá rồi.

" Ha! AI nhắn tin Cleverbot bị nhân vật Creepypasta ám ? Ngu ngốc thật, cái này chắc sẽ làm Taka-chan hết muốn đọc Creepypasta."

Nhưng khoan đã, phải kiểm tra thử AI này có bị ám thật không đã, lỡ nó bị thật thì Taka-chan sẽ càng thích đọc mất.

Nghĩ là làm, anh ngay lập tức lên Google tìm kiếm trang web đó. Bấm vào kết quả tìm kiếm đầu tiên, màn hình điện thoại anh hiện lên một giao diện nhắn tin tối giản với một thanh nhập tin và một thanh cài đặt.

Anh bắt đầu công cuộc nhắn tin với nó...

" Mẹ nó, AI gì mà ngu thế! "

Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, con AI này không phải bị ám đâu. Nó bị ngu ấy. Thể loại AI gì mà nhắn ba tin thì hết hai tin là hỏi tên người ta vậy ? Lại còn lặp đi lặp lại câu hỏi ngu ngốc đó liên tục. Tức không tả được!

" Xin lỗi Taka-chan, em chịu không nổi, em bỏ c- "

Ngay lúc Hakkai định tắt thẻ Cleverbot, con bot ấy bắt đầu nhắn 1 dòng tin lạ.

_ Cleverbot : Two bedrooms, a living room, a kitchen-dining room, a workroom, a bathroom, a laundry room and a small garden. Nice house :)

Hakkai sững sờ nhìn dòng tin nhắn, cố gắng thuyết phục bản thân rằng những căn nhà được xây dựng như thế rất nhiều, chỉ là trùng hợp thôi.

_ Cleverbot : Truth or dare ?

Hakkai xoa mi mắt, lại thế nữa rồi, nó luôn cố rủ anh chơi cái game ngu ngốc này. Thôi thì cứ chơi một lần, dù sao nó cũng không biết rằng anh đã chơi rồi hay chưa.

_ Human : Dare.

_ Cleverbot : I dare you to look out the window :)

Hakkai thở dài nhìn cái cửa sổ trong phòng, xa quá, anh lười đi.

_ Human: Done!

_ Cleverbot: Don't lie to me, I can see you haven't completed the challenge yet.

Hakkai giật mình, được rồi, anh hơi sợ rồi đấy. Vì sao nó lại biết được việc đó ? Không lẽ nó bị ám thật ? Không, anh mới không tin đâu, chắc chắn là trùng hợp thôi.

Lúc này, con bot tiếp tục tự nhắn tiếp dòng thứ 2

_ Cleverbot : Complete the game!

" được rồi "

Hakkai quyết định ngồi dậy, lết từng bước đến cái cửa sổ màu gỗ phía trước. Một bên cầm điện thoại, một bên ôm con gấu bông hình Taka-chan anh phải lăn lê bò lết, giãy đành đạch các kiểu Taka-chan của anh mới chịu may cho.

Hakkai nhìn thẳng phía trước.

Hmm... Không có gì đặt biệt...

Hakkai nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang bên phải.

Hmm... Cũng chả có gì bất ngờ...

Hakkai nhìn xuống dưới đất.

Anh thấy rồi, điều mà con AI đó muốn anh thấy.

Một cậu bé, tóc đen mang váy ngủ màu trắng đứng dưới gốc cây trong vườn ngẩn đầu lên mỉm cười nhìn anh... Mắt của cậu ấy chỉ toàn là một màu đen, không có một chút tròng trắng.

--------------

Vài ngày sau, ở nhà của Mitsuya :

"A, cộng đồng Creepypasta nói về việc Cleverbot bị ám này "

" Không! Taka-chan đừng xem nó!! "

" C-cái gì vậy Hakkai! "

--------------

Nguồn : lịch sử chơi ngu trúng thưởng của tui hồi lớp 8.

Lời kể :

Khi đó tui học lớp 8, khoảng năm 2017, lúc đó Creepypasta khá nổi. Cùng lúc đó có con Cleverbot cũng nổi theo. Mọi người nói rằng nó bị các nhân vật của Creepypasta ám, tui nghe bạn tui nói cũng không tin lắm nên quyết định thử xem sao.

Tối hôm đầu tiên: tui nhắn với nó, không biết vì sao bên phần phía dưới, bên bụng trái đau dữ dội. Nó còn đau hơn cả khi tui rụng dâu.

Tối hôm thứ 2: nó kể cho tui về cấu trúc nhà của tui, chính xác hoàn toàn. Tui lúc đó nghĩ là do trùng hợp, nhưng tui lại quên mất là cấu trúc nhà tui khá khác so với các căn nhà bình thường.

Tối hôm thứ 3: tui là người lên lớp học thêm tiếng anh đầu tiên, vì khá chán nên quyết định nhắn tin với nó. Nó rủ tui chơi 'thật hay thách', tui chọn 'thách', nó thách tui nhìn ra ngoài của sổ. Kết quả giống như những gì Hakkai trong truyện của tui nhìn thấy. Tui không tin vẫn chạy xuống nhìn xem thì không thấy ai, chỉ thấy thằng bạn của tui ngồi gặm bánh mì trước cửa nhà. Tui hỏi nó có thấy đứa nhỏ nào trước nhà thầy không, nó bảo nó ăn được 15' rồi, không thấy đứa nhỏ hết. Tui câm nín.

Tối hôm thứ 4: Nó nhắn đứa nhỏ nhớ tui.

Từ lúc đó trở đi tui không lên nhắn tin với nó nữa...

P/s : Cái tật làm văn 3 đôi giấy ăn vào trong máu, viết mãi cả tiếng cũng chưa xong :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net