7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết phủ trắng xóa mọi cung đường, thấp thoáng một bóng dáng nhỏ bé ngụp lặn giữa cái tiết trời khắc nghiệt. Đôi mắt ngấn lệ, không muốn nước mắt rơi xuống, đứa bé trai chừng tám tuổi đưa tay dụi đi. Vải cũ đã sờn khiến làn da mỏng manh đỏ ửng lên. Đồ mặc không đủ ấm, nó sớm đã lạnh đến tê tái. Nhưng thằng bé không thể về nhà, nơi đó không thể gọi là nhà, thế nhưng nó vẫn phải về... Khi bán được hết đống đồ này.

Hôm nay đặc biệt lạnh, người ta chẳng buồn ra cửa nên đến tối mịt vẫn còn nhiều món trong cái giỏ đan mộc mạc. Kakuchou rầu rĩ, môi nhỏ mím lại, loanh quanh ở con đường gần cô nhi viện thật lâu, cuối cùng quyết định trở về.

Người bảo vệ nhìn thấy nó cùng cái giỏ còn nặng trĩu thì khẽ thở dài. Nhìn ngang nhìn dọc rồi dúi cho nó một cái kẹo vào phần gấp nếp trên cái nón len đã phai màu. Kakuchou cúi đầu cảm tạ bảo vệ, bước về phía cánh cửa dẫn đến địa ngục của thằng bé.

Hôm nay cũng coi như may mắn, chỉ bị khẻ tay hai cái, nếu là ngày thường thì chân đã bị đánh cho sưng tấy rồi bị bắt quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ. Kakuchou lặng lẽ ngồi ăn hết phần cơm hẩm hiu cùng nhiều đứa trẻ khác tình trạng y hệt. Sau khi bố mẹ qua đời vì tai nạn, đám họ hàng xấu xa chia năm xẻ bảy tài sản bố mẹ để lại cho nó, vứt nó đến cái trại mồ côi ma quỷ này. Mấy đứa trẻ bị đưa đến đây hàng ngày phải làm việc nặng nhọc, không phải đi bán mấy món đồ lặt vặt thì là bán ma túy, thuốc phiện. Trẻ con làm những việc này sẽ không ai nghi ngờ, đám người độc ác vận hành nơi đây bóc lột bọn trẻ đến xương tủy, trong khi bản thân nhàn hạ đợi chúng đem tiền về.

Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nơi ở xuống cấp nghèo nàn bị bọn họ nhân đó kêu gọi quyên góp. Tiền về như nước nhưng cuộc sống của những đứa trẻ chẳng khá lên là bao. Kakuchou cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ không thể cứu vãn được nữa, cho đến một ngày.

Vẫn là một ngày đông giá rét, năm đứa trẻ rúc vào nhau trong căn phòng gió lùa tứ phía hòng sưởi ấm. Cái chăn mỏng tang không đủ che chắn, đứa nào đứa nấy run cầm cập. Bên ngoài có tiếng xì xào của đám quản lý, Kakuchou chợt thấy lạ. Bình thường thì giờ này họ đã ngủ say như chết, trái tim bé nhỏ đập liên hồi, nó cứ bồn chồn lo lắng. Sau một hồi thì quyết định đi xem thử. Tém lại góc chăn cho những người bạn cùng phòng, Kakuchou rón rén mở cửa bước ra ngoài.

Hành lang lạnh lẽo vọng đến tiếng nói từ căn phòng cuối cùng. Ánh đèn trong phòng hắt xuống nền nhà mấy bóng người. Kakuchou tiến lại gần cúi người thật thấp nghe lén.

Gã to béo nhất cười ha hả giọng ồm ồm như cái loa bị hỏng "Chúng ta đã kiếm được cả bộn rồi lũ cớm mới đánh hơi được, rặt một lũ hề"

Người phụ nữ với vẻ ngoài dịu dàng như thần tiên nhưng mồm đang phì phèo thuốc lá đáp lại "Nhưng không thể lơ là biết chưa, dù sao cũng bị lộ hành tung rồi, phải giải quyết cho sạch sẽ"

"Yên tâm, tụi tao đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, ngày mai sẽ xong xuôi tất cả" một trong hai tên còn lại lên tiếng.

"Giữ lại mười đứa nhỏ tuổi nhất, còn lại thì cho tụi nó hóa tro cùng nơi này " người đàn bà lạnh tanh nói.

Kakuchou đổ mồ hôi hột chạy về phòng đóng cửa lại, thân thể nhỏ bé run rẩy không ngừng. Họ định phá hủy nơi này sao, còn định trừ khử...

Nó thảng thốt, khẽ lay bốn người bạn cùng phòng. Đám trẻ ngủ không sâu hơi ngơ ngác nhìn Kakuchou. Nó nhỏ giọng kể hết những gì nghe được, đứa lớn nhất trong đám bỗng nói "Lúc anh đi dọn rác phát hiện ở bức tường phía nam có một cái lỗ chó"

"Anh đã lấy đống đồ bỏ che nó lại, hay chúng ta chạy trốn bằng lối đó đi"

Cả bọn gật đầu, Kakuchou nói :"còn những người khác?"

"Chúng nói ngày mai sẽ hành động, vậy sáng mai chúng ta lén thông báo cho những người khác là được"

Đêm ấy năm đứa trẻ không ai ngủ nổi, cũng chẳng cảm thấy lạnh nữa.

Buổi sáng âm u, đám trẻ mặt mày tái nhợt lê từng bước nhỏ đến nhà ăn. Sau khi biết về chuyện sắp tới, chúng càng lo cho số phận của mình. Chẳng biết khi nào đám người kia sẽ hành động, vì hôm nay bọn trẻ được thông báo phải ở lại cô nhi viện. Đường thoát bị chặt đứt.

Trời tối dần, sự sợ hãi của bọn trẻ càng tăng, nhưng chúng không có sức lực chống lại đám người đó. Mười đứa trẻ nhỏ tuổi nhất đã bị đưa đi đâu đó, còn lại mười lăm đứa bao gồm Kakuchou. Nhân lúc đám quản lý không để ý, đã có mấy đứa trẻ trốn đi được từ chỗ mà bọn Kakuchou đã chỉ, trong lúc Kakuchou chuẩn bị trốn thoát thì bị phát hiện.

Kakuchou bị đá văng khỏi chỗ hổng trên tường, gã đàn ông to béo kéo một tảng đá lớn chắn nó lại. Xong xuôi hắn xách nó lên đi về nơi nhốt mấy đứa chưa chạy được. Còn lại bốn đứa trẻ, bị đánh đến nằm liệt trên nền nhà. Kakuchou bị quăng xuống đất, cạnh những người bạn. Người phụ nữ cười khẩy nói "Bọn mày cũng gan đấy, nhưng xui cho chúng bay là hôm qua tao đã phát hiện ra cái lỗ chó đó rồi"

"Đám bạn đó của tụi bay cũng chẳng chạy được bao xa đâu", đám người lớn xấu xa cười phá lên. Rồi bọn chúng bắt đầu đổ xuống nền nhà chất lỏng nồng mùi dầu hỏa, châm lửa đốt rồi bỏ đi. Kakuchou đau đến không ngồi dậy được, khói đã bắt đầu bao trùm làm nó sặc sụa. Chợt nó nhận ra có một ô cửa sổ đang mở, như tia hy vọng cuối cùng. Kakuchou gắng gượng nâng tấm thân nhỏ gầy kéo lần lượt từng người bạn đã bất tỉnh đẩy qua phía bên kia cửa sổ, thật may lửa chưa lan đến đó. Đến khi đưa được người bạn cuối cùng qua bên kia cũng là lúc Kakuchou ngã quỵ, sức cùng lực kiệt, nó gắng gượng nhìn về phía bầu trời đã quang hơn ngoài cửa sổ. Mong được như vì sao ló dạng trên ấy, cách xa khỏi địa ngục trần gian. Trước khi bất tỉnh, khuôn mặt hoảng hốt của người bảo vệ xuất hiện nơi tầm mắt.

===

Tâm trí thoáng qua nhưng tháng ngày đầy thống khổ. Kakuchou choàng tỉnh nhìn trần nhà trắng toát. Không khí loang mùi thuốc sát trùng, bệnh viện. Thân thể nhỏ nhắn gắn đầy thiết bị theo dõi. Kakuchou nghe có tiếng nói bên ngoài,

"... Không ổn lắm, nhà tôi bẩn như cái chuồng lợn ấy, trẻ con sao mà ở được"

"Thế anh định làm sao?"

"Tôi có một người quen, định sẽ gửi thằng bé sang đó một thời gian"

Kakuchou nhận ra là giọng của người bảo vệ, nó muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng đau rát, ho sù sụ. Nghe tiếng ho, người bên ngoài chạy vào. Người bảo vệ mừng rỡ nhìn nó "Trời ơi cháu cuối cùng cũng tỉnh, làm chú lo muốn chết"

Thấy đôi mắt đã ầng ậng, như hiểu ý Kakuchou, người bảo vệ bắt đầu kể chuyện. Thì ra bảo vệ là cảnh sát giả dạng, vào cô nhi viện điều tra để giải cứu bọn trẻ. Đám quản lý đều đã bị bắt, mấy đứa trẻ đều không sao chỉ có Kakuchou bị thương nặng. Nó đã bất tỉnh bốn ngày, những đứa khác đều đã có nơi chốn về ổn định. Nhưng các cô nhi viện đang có hơi quá tải, Kakuchou nhất thời chưa thể đi đâu. Cuối cùng người cảnh sát giả làm bảo vệ quyết định mang nó theo, sau này là nhận nuôi. Còn trước mắt, Kakuchou được đưa đến nhà người quen để cảnh sát giải quyết phần việc còn lại.

Nó bồn chồn bám chặt lấy một bên chân Ito, tên của người cảnh sát. Cả hai đợi bên ngoài một cánh cửa thật lớn. Chủ nhân ngôi nhà là một ông lão thân thiện cùng đứa cháu trai lớn nhất ra đón.

"Lâu quá không gặp, mọi người đều khỏe chứ ạ?" Ito tay bắt mặt mừng chào hỏi.

Ông Sano rất vui vẻ chào đón "Tôi vẫn khỏe, đấm cho cậu xỉu ngang còn được"

"Sư phụ cứ khéo đùa, Shinichirou cao lên đấy nhỉ?"

"Vâng anh, em gần mét tám rồi đấy" anh vừa nói vừa cúi xuống nhìn Kakuchou "Vậy, đây là anh hùng nhí đó sao?"

Kakuchou giật mình quay mặt đi, đã hơi run sợ. Shinichirou ngớ người bị ông Sano gõ cho một gậy "Đừng làm em nó sợ chứ cái thằng này"

"Cháu chỉ muốn làm quen thôi mà" Shinichirou mếu máo.

Ito cùng ông Sano bật cười, Kakuchou len lén nhìn lên, nó sợ người lạ. Ito thấy như vậy đành bế thằng bé lên, " Đây là sư phụ của chú, một người cực kỳ mạnh mẽ, kẻ xấu sẽ không dám tìm đến nữa đâu". Kakuchou nghe vậy thì yên tâm hơn, khoanh tay lại cúi chào "Cháu chào ông ạ". Ông Sano xoa đầu thằng bé "Cháu ngoan lắm".

"Còn anh là Shinichirou siêu cấp đẹp trai, siêu cấp mạnh mẽ, chào Kakuchou nhé". Kakuchou cũng ngây ngô chào lại. Ito có việc cần bàn với ông Sano, Kakuchou được Shinichirou ẵm đi gặp mấy đứa em khác của anh.

Ngôi nhà rộng lớn, phong cách hoài cổ làm Kakuchou ngó nghiêng ngắm nghía khắp nơi. Đi được một đoạn Shinichirou bỗng dừng lại. Trước mặt hai người là một thằng nhóc lớn hơn Kakuchou một chút, da ngăm làm liên tưởng đến socola, tay đút túi vênh mặt nhìn Kakuchou. "Mày là thằng nào?"

Shinichirou đặt nó xuống, nói với thằng nhóc da ngăm "Đây là Kakuchou, sẽ đến ở với chúng ta một thời gian, Izana hãy chăm sóc em nhé"
Izana hất cằm nhìn nó, Kakuchou lúng túng nắm chặt góc áo, không dám nhìn thẳng. Làm cái điệu bộ bề trên, Izana vểu mỏ lên nói "Sao em phải làm thế chứ, nó không biết tự lo lấy thân sao?"

"Izana" Shinichirou vừa định trách mắng thì có điện thoại, quay sang bảo Izana đưa Kakuchou đến chỗ của Mikey cùng Ema, nhóc ta phụng phịu gật đầu. Kakuchou đi theo sau lưng nó, bỗng nó dừng đột ngột làm Kakuchou đập mặt vào tấm lưng chẳng lớn hơn mình là bao.

"Làm cái gì mà cứ cúi gằm xuống thế? Ngẩng mặt tao xem"

Kakuchou hoảng sợ ngẩng đầu, Izana đưa tay chọc vết sẹo của nó, đoạn xoa xoa cái đầu đinh bé tẹo. Rồi lại thích thú bóp nhéo đôi má nhỏ nhắn, hết nâng cằm lên nhìn lại lật trái lật phải, xong lại ép hai bên má để môi Kakuchou chun chun ra. Izana bĩu môi

"Từ giờ mày là thuộc hạ của tao biết chưa, tao nói gì mày phải nghe đó, rồi tao sẽ bảo hộ cho mày", Kakuchou gật lấy gật để, mơ màng nghe theo.

"Đi theo tao" nói rồi Izana đưa tay ra ý bảo Kakuchou nắm lấy. Kakuchou khẽ "Dạ" một tiếng rồi hai đứa dắt díu nhau đi trên hành lang sáng sủa. Ngoài trời mưa lâm râm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net