3. Mùa tuyết lạnh nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<< Tháng 1 năm 2012 >>

Philippe quả thực có chút không ngờ khi buổi tiệc lớn đầu tiên ông tổ chức tại nhà hàng Était Un Ange lại là tiệc chia tay. Hai đứa nhóc nhỏ tuổi nhất trong nhà sẽ lên đường đi đến châu Mỹ xa xôi để học tập, lần đầu tiên rời khỏi vòng tay kiểm soát khiến các anh chị đều vô vàn lo lắng. Đôi lúc Philippe vẫn thấy kì quặc, những thanh niên ấy quá mức mềm mỏng với người thân trong khi ra ngoài lại tàn ác vô biên. Họ là đồng loại của ông, không sai chút nào.

Khi nhân viên cuối cùng hoàn thành công việc và cúi chào ra về, vừa lúc đồng hồ chỉ 2 giờ 15 phút sáng. Còn lại một mình trong nhà hàng giờ đây hoàn toàn yên ắng, Philippe quyết định đi ra con ngõ phía sau cho thay đổi không khí. Cảnh tượng tiếp sau đó có lạ không? Rất lạ. Nhưng thực chất có quen không? Cũng rất quen.

"T'as dîné?" (Cậu ăn tối chưa?)

Philippe thong thả rít thêm một hơi thuốc lá sau câu hỏi hết sức bình thản ấy. Người đang ngồi ở phía đối diện vẫn chưa đáp lời, mái tóc vốn màu trắng bạc lẫn bộ trang phục cũ kỹ đều phủ đầy tuyết. Sợ rằng người đó chưa hoặc không thể nghe thấy nên ông ngồi xuống gần bên. Nét mặt Philippe ánh lên sự ấm áp, như lúc ông nhìn một con mèo bị bỏ rơi giữa trời lạnh.

"Này, cậu đói quá rồi hả?" Ông thử đẩy nhẹ vào vai người ấy, liền được ánh mắt nâu trầm đáp lại. "Nhà hàng vẫn còn súp cá, muốn thử không?"

Người đó chợt mỉm cười, lấy chút hơi tàn mà nói: "Được đấy, đúng món tủ của tôi."

10 năm trước, thực khách đặc biệt này lần đầu đặt chân vào nhà hàng của Philippe ở Marseille. Sau khoảng thời gian xa cách dài lâu, người ấy lại thêm lần nữa bước vào câu chuyện của ông như một phần vô cùng quan trọng.

===

Ở nơi bến cảng luôn lồng lộng tinh thần mùa hạ, chẳng mấy khi có tuyết rơi nên Philippe gần như nhớ kĩ từng đợt trời phủ trắng xóa. Năm 2002, việc kinh doanh của nhà hàng ở Marseille thực sự rất ảm đạm do kiểu thời tiết khắc nghiệt đó, Philippe đã cho phụ bếp nghỉ việc vì chẳng còn nhiều khách đến thế. Đêm mà ông gặp gỡ người tri kỷ cũng là một đêm hiu quạnh.

Mới mười giờ tối đã chẳng còn bóng khách nào, Philippe dọn dẹp xong bếp thì chậm rãi đi ra phía ngõ sau để hút thuốc giải tỏa căng thẳng. Lúc ấy ông nhìn thấy ngay một điều lạ lùng nhưng thậm chí còn chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Chẳng hiểu nhà hàng của Philippe có ma thuật gì mà thường xuyên lôi kéo đủ kiểu sinh vật, từ những con chó mèo hoang cho tới vài người lạc lối. Trước mắt ông dù sao chắc chắn không phải chó hay mèo, là một thanh niên đang ngồi gục bên thùng đựng chai lọ thủy tinh của nhà hàng, mái tóc trắng của người ấy nổi bật ngay cả trong ánh đèn mờ.

"Cậu đói không? Đã ăn tối chưa?" Philippe ngồi xuống ngang tầm mắt của đối phương, cẩn thận không để tàn thuốc rơi lung tung. "Hôm nay tôi còn một ít súp cá, muốn thử thì vào nhé."

Người đó hẳn thấy rất lạ vì lời đề nghị đột ngột kia nhưng cũng không đến mức bị dọa sợ mà bỏ đi. Khi Philippe đang chuẩn bị món ăn, thanh niên ấy cũng đã vào theo đến trong bếp.

Trông qua có vẻ rách rưới đói khát nhưng người lạ mặt vẫn ăn uống rất từ tốn, có phần dè chừng như sợ bản thân bị bỏ độc. Philippe không thấy phiền vì thái độ đó, trên đời này chẳng thể biết được khi nào sẽ có người lừa đảo ta.

"Cậu tên gì?" Bản thân Philippe cũng không hiểu lý do khiến ông lại mở lời trước, người đó có điểm thu hút đặc biệt nhưng ông chưa hiểu ra ngay.

"Gabriel Klausmann."

"Có vẻ gia đình cậu không thuần Pháp?"

"Chúng tôi đến từ Đức. Còn anh?"

"Tôi là Philippe, họ Blanchard, sinh ra và lớn lên hoàn toàn ở Marseille."

Cuộc nói chuyện tầm phào như thế này có thể kéo dài mãi khi chỉ ba mươi phút trước, hai người còn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nhau. Philippe thấy nôn nóng nên ông đã đưa ra một câu hỏi khá lạ kì, nếu đối phương không muốn trả lời cũng chẳng phải việc gì quá lạ kỳ.

"Cậu Klausmann nhóm máu gì nhỉ?"

Quả nhiên đối phương rất bất ngờ nhưng vẫn lúng túng đáp: "Nhóm máu O, sao anh lại muốn biết vậy?"

"À thì tôi là một người có nhóm máu hiếm, bệnh viện cũng ghi nhận luôn nhé. Vậy nên thỉnh thoảng mới tò mò thế thôi."

Chỉ cần nghe câu trả lời trên, trong lòng Philippe đã hiểu ra mọi điều rồi. Trên đời không phải chỉ có mình ông là kẻ ăn thịt người và mỗi người trong cái cộng đồng kì dị ấy thường mang khẩu vị riêng. Philippe không rõ căn cứ nào khiến ông nảy sinh hứng thú với những người nhóm máu O, chỉ biết rằng trước nay con mồi đều có điểm chung ấy.

"Sinh viên như cậu chắc vất vả lắm nhỉ?" Philippe lựa theo lời kể của người kia để đặt ra một cái bẫy. "Hôm nay đã muộn lắm rồi, trời lại còn tuyết nữa, nếu không ngại thì tôi có thể để cậu tá túc lại nhà hàng này. Tôi có một khu vực nghỉ ngơi ngay trong sau bếp thôi."

Xét đến tình cảnh vất vưởng ban đầu của Gabriel, khả năng từ chối lời mời của Philippe là rất thấp. Có một chút chần chừ nhưng không quá lâu sau khi ăn no, người vừa quen đã bày tỏ mong muốn được ở lại. Ngay từ đầu mọi điều đều đã là dối gian. Philippe rõ ràng không phải cảm động trước tình cảnh của chàng sinh viên y khoa nghèo khó mà giúp đỡ, căn phòng ông chỉ cho Gabriel cũng không phải bình thường dùng để nghỉ ngơi giữa giờ làm việc. Nơi chỉ có một chiếc giường bằng kim loại và đủ thứ dụng cụ treo trên tường ấy xứng đáng với danh hiệu Đồ Tể sau này của Philippe.

"Chỗ này tốt quá." Đối phương cất lời khác hẳn dự đoán của Philippe. Ngay cả khi cửa chính đã khóa chặt, cậu-sinh-viên vẫn chẳng chút quan tâm. "Thì ra đó là lý do tôi thấy gặp anh là định mệnh, anh Philippe ạ."

"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Nụ cười vẫn nở trên môi, Philippe siết chặt hơn chuôi của con dao ông đang giấu sau lưng.

"Thì từ nay đây sẽ là chốn dừng chân của tôi, đầy đủ dụng cụ lẫn phòng ốc thế này, thật chẳng dám mơ đến mà."

Đôi mắt màu sôcôla của đối phương quay ra nhìn xoáy vào biểu cảm đang dần biến đối của Philippe. Một phần trong tim ông đang háo hức được nếm thử mùi vị của con mồi nhóm máu O nhưng phần còn lại thì không có được sự tự tin thường thấy lúc đi săn. Gabriel Klausmann rõ ràng chẳng hề giống một con thú ăn cỏ hiền lành trong rừng, người đó trái lại cũng là một mãnh thú.

Cảnh tượng tiếp theo là bản giao hưởng chết chóc tấu lên trong căn phòng khóa kín vốn đậm mùi máu. Ở nơi này biết bao nhiêu lần Philippe mang con mồi đến, xẻ ra thành từng phần rồi chiên xào hầm hấp, tận hưởng mỹ vị nhân gian mà không phải ai cũng có thể một lần thưởng thức. Những dụng cụ cắt xẻ ông vốn dùng quen tay, giờ đây một người lạ mặt lại dễ dàng cầm chúng lên để chống lại chính chủ nhân đích thực, cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.

Hai bên rõ ràng đều vừa chiến đấu vừa quan sát cách thức tấn công của nhau. Đường dao của người lạ mặt có cả hai thứ là sức mạnh và độ chính xác, như thể Gabriel hiểu rõ thân thể con người có những nơi nào tấn công được mà không lập tức đoạt mạng. Cái danh sinh viên y khoa chắc hẳn không phải nói dối.

"Sao anh vẫn còn nhớ như in chuyện đã xưa thế nhỉ?"

Giờ đây người ngồi trước mặt Philippe già đi 10 tuổi so với lúc đó nhưng chẳng có vẻ gì là đổi thay. Hai người đã một năm không gặp mặt, cũng chưa từng tưởng tượng ra cảnh tương phùng này thêm lần nào nữa. Vì cả hai vốn đều là tội phạm bị truy nã quốc tế. Philippe René Blanchard, với tội danh giết người và phá hoại tử thi. Gabriel Klausmann, với tội danh giết người và buôn bán nội tạng phi pháp. Niềm đam mê khát máu từng kết nối họ lại với nhau, hai người ngày tuyết rơi không những không đoạt mạng mà còn quyết định trở thành người đồng hành.

"Đồ ăn ổn chứ?" Philippe bình thản hỏi khi thấy bát đĩa phía Gabriel đã sạch bách rồi.

Người đàn ông tóc trắng bật cười: "Đương nhiên là ngon hơn những bữa cơm trốn chui trốn nhủi rồi. Chuyện quái gì thế này, Phi? Tôi thấy trên TV người ta nói rằng anh đã chết trong nhà tù, đột quỵ sau thời gian biệt giam cơ mà."

"Chết đi để tái sinh, nghe lãng mạn cổ điển phết đấy chứ." Đến ngay cả Philippe tự nói lại chuyện năm ngoái còn chẳng thể tin nổi. "Cậu cứ hay cằn nhằn việc tôi giúp đỡ những người lạ mặt chết đói bên lề đường nhưng hóa ra hành động nhỏ lại được việc lớn. Nhóc con tôi cho ăn cho trú cách đây nhiều năm đã tới trả ơn, vẽ ra một thân phận khác, để tôi tiếp tục được làm đầu bếp thế này."

Gabriel nhìn quanh nơi giờ đã đóng cửa nhưng không cần phải có thực khách mới nhận định được quy mô. Nhà hàng ở Kabukicho này vượt xa quán ăn từng nằm bên bến cảng Marseille.

"Xin lỗi vì đã không đi tìm cậu."

"Thôi thôi, người đã chết mà tới trước mặt thì chắc tôi sẽ hoảng loạn lắm." Gabriel đã trở lại phong cách mà Philippe nhớ, người kém ông một tuổi chẳng bao giờ chịu để cuộc đối thoại xoay đúng chiều. "Ở chỗ anh còn phòng trống chứ? Tôi cũng chán lang thang vất vưởng rồi."

"Còn. Chỉ là không nhiều dụng cụ như phòng cũ ngày trước của cậu thôi, ổn không?"

Philippe không cảm thấy lời mời của ông có gì đặc biệt, lại giống như mang chó cún mèo con về nhà nuôi thôi.

===

"Tôi cảm thấy thế này... Người miền Nam như chúng ta đúng là chẳng biết giới hạn gì nhỉ?"

Luciela đưa ra lời nhận xét đó trong lúc đang uống cà phê sau bữa ăn thịnh soạn mà Philippe đặc biệt mời cô ở nhà.

"Ta không phản đối." Chú đầu bếp chẳng biết đáp thế nào hơn. "Lucy, ta biết như thế này là làm khó cháu nên hoàn toàn chuyện đã trao đổi chỉ là đề xuất thôi nhé. Dù rằng cũng rất mong phía công ty sẽ giúp ta thêm một lần."

Cô gái tóc vàng chống cằm rồi thở dài bảo: "Chú biết chuyện phiền phức nhất là gì không? Là người tài cứ xuất hiện đúng lúc chúng tôi cần ấy. Chú Klausmann hẳn có nhiều kinh nghiệm chữa bệnh chứ?"

"Không dám nhận." Gabriel lắc đầu. "Kinh nghiệm giải phẫu của tôi chắc chắn nhiều hơn chuyện cứu người."

Philippe phải xông vào đỡ lời vì ông cảm thấy lúc này không nên im lặng: "Cậu ta không tệ đâu, Lucy. Tốt nghiệp từ trường Aix-Marseille hẳn hoi đấy, kinh nghiệm thực tiễn lại nhiều dù cháu biết đấy... không phải kinh nghiệm từ bệnh viện nào ra cả. Phía công ty có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho Gab, ta và cậu ấy đã là cộng sự hơn mười năm rồi."

Luciela nhìn ông chú tóc trắng một lượt nữa từ đầu đến chân. Chuyện sắp tới không phải mình cô quyết định mà được nhưng đến 70% là có thể tác động cho thành công.

"Phía bên Bonten đang muốn mở phòng khám, chuyên chữa lâm sàng cho giới giang hồ. Chắc chắn đa phần vết thương của khách hàng không phải bệnh thuộc nội khoa, chắc chú có thể làm được nhỉ?"

"Là chuyên môn của tôi." Có thể phân rã thì cũng có thể ghép nối, chỉ cần vung dao trên bàn mổ thì Gabriel hết sức chuyên nghiệp.

"Tôi sẽ trao đổi lại với cấp trên." Luciela kết luận rất ngắn gọn. "Chú Phi, vậy lần này là chú nợ tôi nhỉ?"

Vị đầu bếp đạo mạo chỉ có thể gật đầu trước thiếu nữ mãi là nhóc con trong mắt ông. Có lại được vị cộng sự đặc biệt này thì không gì bằng, Philippe sẵn sàng trả giá dù đắt đến đâu. Dưới làn tuyết trắng phủ kín Tokyo, bóng người lẻ loi giờ đã lại có thêm bước chân sánh đôi ngay bên cạnh. 




~Giới thiệu hai Chú trong mái ấm của những kẻ điên~ 

Philippe René Blanchard 

Quốc tịch: Pháp 

Ngày sinh: 02/08/1975

Chiều cao: 180cm 

Vị trí: Bếp trưởng nhà hàng Était Un Ange, Đồ Tể của Kanto Manji 


Gabriel Klausmann

Quốc tịch: Pháp-Đức

Ngày sinh: 27/07/1976

Chiều cao: 178cm 

Vị trí: Quản lý phòng khám White Angel, Bạch Thiên Sứ của Kanto Manji


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net