5. Một lời thách đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ở với nhau cũng đã rất nhiều năm nhưng hôm nay Mizuko vẫn được phen mắt tròn mắt dẹt vì chủ cửa hàng - thủ lĩnh của cô diện một bộ kimono cực kỳ đẹp và trang trọng. Mikey vừa thay trang phục xong đã nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt, khiến hai anh trai cũng lên đồ cùng cậu có phần ghen tị.

"Nhưng mà hôm nay mọi người đi đâu vậy?" Chỉ có Luciela luôn bất biến trước dòng đời vạn biến, chẳng may may khen một câu. "Có việc gì liên quan đến gia tộc à?"

Darcel lắc đầu: "Không, không, là cuộc gặp gỡ khác."

"Mà tại sao phải mặc thế này?" Đến Izana còn thắc mắc.

"Bởi vì phía Ayakashi mời đến nhà hàng truyền thống nổi tiếng nhất thành phố, chắc chắn bên họ không xuề xòa nên chúng ta cũng phải cư xử cho phải phép."

Chuyện là cách đây một tuần Darcel đã nhận được ở hòm thư công ty một chiếc phong bì màu đen tuyền, được dán lại bằng một con dấu sáp đỏ chói lọi in hình sóng biển. Ở mặt trước còn in nổi hai chữ [Yêu Quái] và dòng [Ayakashi No Ko] màu vàng kim, quả thực là màu mè kiểu cách. Nội dung bao gồm lời mời dùng bữa tối viết bằng những chữ Hán lịch sự nhất cùng thông tin nơi hẹn gặp và cuối cùng kí tên thủ lĩnh bang, Ayakashi Fujio. Gần đây tình hình rất yên ổn không hề đụng chạm tới nhau, vậy mà phải mời mọc xa xôi thế hẳn có chuyện hết sức quan trọng.

Dù sao mấy việc thế này cũng thật ngột ngạt! Darcel không khỏi nghĩ vậy khi chờ đợi các nàng maiko dẫn khách đến phòng đặt trước. Bước chân còn chẳng dám đặt mạnh trong nhà hàng này nếu không muốn bị dòm ngó như một kẻ bất lịch sự, đi dọc hết hành lang lắt léo mới tới nơi. Phía Kanto Manji đã chủ động xuất hiện trước 15 phút nhưng đương nhiên chủ nhà còn có mặt sớm hơn.

"Xin mời các vị khách quý an tọa." Người chào hỏi đầu tiên là nàng geisha trong trang phục màu xanh nổi bật, càng ngẫm không khí càng thấy ăn mặc trịnh trọng là chính xác.

Mikey đi vào vị trí ngồi chính giữa, thẳng với Ayakashi Fujio đang cười mỉm chào đón. Darcel thì thoải mái đối diện cùng Noboru Sengichi, sau vài lần gặp gỡ cũng bớt bị chiều cao khổng lồ ấy áp đảo. Chỉ có cô gái đang nháy mắt với Izana là họ chưa biết đến, dù chắc chắn phải là cốt cán.

Mấy câu hỏi khách sáo cổ truyền ban đầu đã trao đổi xong, quản lý Noboru chủ động bảo tất cả những người đang cung kính phục vụ ở trong phòng ra ngoài hết, cuộc nói chuyện hôm nay không dành cho bất cứ người ngoài nào.

"Cũng xin đừng nghĩ rằng chúng tôi quá khoa trương." Fujio lên tiếng giải thích với đối phương. "Chúng tôi mong muốn thể hiện sự tôn trọng cao nhất dành cho các vị trong chuyện sắp nói."

"Có thể không rào trước đón sau nữa được không?" Darcel bắt đầu thấy hơi mất thời gian, anh mong phải là chuyện cực kỳ quan trọng.

"Đằng ấy lạ thật, thủ lĩnh chưa than phiền mà cấp dưới đã vậy sao?" Cô nàng tóc hồng nhíu mày trước phản ứng của một phó thủ lĩnh.

"Vậy cô đây ở vị trí nào mà có thể phán xét chúng tôi thế?"

Câu hỏi ấy còn chưa có đáp án thì đã thấy Noboru vươn tay ra đập bộp một cái rất mạnh vào lưng cô gái kia, đồng thời trầm giọng cực kỳ nghiêm khắc.

"Công Chúa, lịch sự với khách đâu rồi?" Ông chú phóng tia lửa điện xong mới quay lại cúi khẽ đầu. "Xin lỗi các cậu, phó thủ lĩnh của chúng tôi vẫn còn non trẻ, cần phải dạy dỗ thêm."

"À không vấn đề gì." Izana cũng đỡ lời một chút. "Thì ra đây là phó thủ lĩnh Noboru Sanae?"

Cô nàng vừa bị nhắc nhở bằng tay chân chỉ lặng lẽ gật đầu, nhường lượt lời cho thủ lĩnh của Ayakashi No Ko tiếp tục.

"Chúng tôi hiện đang mong muốn một điều không biết đã từng có tiền lệ chưa... Chính là tỉ thí cùng phía các vị. Cụ thể hơn là bên tôi có người muốn mời tham mưu Kokonoi Hajime so bì năng lực một phen."

"Chiến đấu?" Hai chữ này Mikey không thích thú lắm. "Lời thách đấu này tại sao đột ngột đề ra vậy? Người nào của phía cậu muốn đụng độ với Kanto Manji?"

Noboru xen ngang tại điểm này: "Không phải ĐỤNG ĐỘ. Nếu đơn thuần là chiến tranh giữa các thế lực, liệu chúng tôi có mời các cậu tới nói chuyện không? Ở đây hình thức là thi đấu năng lực, tỉ thí giống như giữa các võ đường. Các nguyên tắc chúng tôi cũng đã soạn sẵn trong lá thư sẽ gửi tiếp sau đây..."

"Vấn đề không phải đấu kiểu gì." Izana không muốn nghe bùi tai mấy lời giải thích kia nữa. "Sao chú lại né tránh câu hỏi của Mikey? Cả cậu nữa, thủ lĩnh. Người nào đủ sức ảnh hưởng để các vị phải làm một việc có tính gây hấn vậy?"

Là em trai của Fujio, cậu cũng không có gì để giấu giếm lòng vòng nữa. Việc đang đề nghị chính do tham mưu Fujimoto Kanata nghĩ ra, để Takeshi có một cơ hội đoạt lấy tình yêu đời mình mà vẫn không ảnh hưởng hòa khí đôi bên. Một trận chiến không loạn lạc, không chơi xấu, hoàn toàn sẽ chỉ dùng đến năng lực của từng cá nhân.

"Thế này phải hỏi đến Koko rồi." Darcel nghe lý do xong chợt thấy có chút trẻ con. Chuyện tình cảm mà cũng phải dính dáng đến đấu đá, phe kia không hổ vẫn còn nhiệt huyết thiếu niên. "Chúng tôi sẽ có thời gian suy nghĩ chứ?"

Noboru từ tốn gật đầu: "Đương nhiên. Đây là thư thách đấu, bao gồm tất cả các quy tắc và điều khoản trong trận tỉ thí này. Tôi nghĩ rằng Kokonoi-kun sau khi đọc sẽ mong muốn tham dự thôi."

"Cũng chưa biết được..."

"Darcel-kun, tôi cũng hi vọng dịp này sẽ gây hứng thú cho cậu. Chẳng phải cậu rất quan tâm đến việc phát triển võ thuật sao? Đây là dịp tốt để cùng chiêm nghiệm về năng lực đôi bên đấy."

Quả thực trước nay phó thủ lĩnh số hai của Kanto Manji vẫn luôn coi trọng những gì liên quan đến chiến đấu, đối phương biết được tâm tư này của anh hẳn vì nhiều lần Darcel đi tới các sàn đấu ngầm, ở đó lực lượng thông tin hùng mạnh phía gia đình Noboru có thể biết được. Chạm nọc thế này là muốn đầu não như anh không thể chối từ đây.

"Với lại, Sano-kun, xin nhắc lại rằng việc này sẽ dừng mức độ phân đội, không ảnh hưởng gì tới mối giao hảo giữa hai bang nhé." Fujio chủ yếu chỉ nói chuyện với người vừa đồng niên vừa đồng cấp. "Hơn nữa, tôi mang danh nghĩa của Ayakashi No Ko ra thế này cũng không phải tự nguyện hoàn toàn đâu, chỉ vì quá thương em trai thôi. Gia đình cậu đông anh em nên chắc sẽ hiểu lòng tôi phải không nào?"

"Ayakashi-kun, tôi cũng mong bên cậu chỉ hoàn toàn có ý tốt."

Bầu không khí ngạt thở như ăn cơm ở đám tang cuối cùng cũng kết thúc, thay vào đó là màn đàn ca kèm trò chơi của những cô gái tha thướt trong tà kimono đẹp đẽ. Lá thư thách đấu thì đã yên vị trong túi áo, chỉ chờ nhân vật chính quyết định.

===

Hẹn hò với người tiêu tiền thoáng tay như Kokonoi, việc đi tới nhà hàng sang xịn để dùng bữa tối đáng lẽ phải hết sức quen thuộc. Tuy vậy hôm nay ngồi trong không gian du dương tiếng đàn violin, Mul lại cảm giác không đúng cho lắm. Thêm nữa chuyện mà anh hỏi tới cũng khá bất thường.

"Sao em chưa bao giờ kể cho anh nghe về cậu bạn trai cũ ở bên Ayakashi?"

"Vì anh không hỏi mà." Cô đáp lại vô cùng giản tiện. Đó là sự thật, Kokonoi vốn không tọc mạch chuyện quá khứ khi nó không ảnh hưởng tới tình yêu hiện tại. "Vậy giờ anh muốn nghe chuyện của em và Takkun đúng không?"

"Ừm... Chắc không phải thích nhau kiểu trẻ con mà giờ cậu ta huy động thế lực đối đầu với anh đâu nhỉ?"

Mul bắt đầu chậm rãi kể một câu chuyện đã cũ, bằng giọng điệu bình thản nhất dù điều cô đã trải qua không hề an ổn chút nào. Điểm khởi đầu thì Kokonoi đã biết, cô gái nhỏ chính thức đến Nhật Bản vào năm 12 tuổi để gia nhập công ty Moonlight. Mul ở chung kí túc xá với Fujio và Sanae, lúc đó đã trở thành nhóm nhạc Fairytale từ lâu, và nhanh chóng kết thân với những người anh chị đa thân phận.

"Biết em sinh năm 98 thì F-kun vui lắm, anh ấy rất thường xuyên kể về cậu em trai cũng cùng tuổi ấy bằng vẻ mặt hạnh phúc nhất. Anh ấy thương yêu Takkun còn hơn cả mức độ anh em, giống như đã sinh ra cậu ấy vậy. Em lần đầu gặp Takkun vào kì nghỉ hè cùng năm đó, cậu ấy khen đôi mắt ướt của em thật đẹp và mua tặng em rất nhiều bánh kẹo ngon. Chúng em bắt đầu trao đổi tin nhắn, thỉnh thoảng gặp nhau ở Tokyo hoặc Osaka rồi Takkun tỏ tình với em."

"Yêu cậu ta có... vui không?" Kokonoi chẳng biết dùng từ ngữ nào cho đúng, trái tim anh thoáng bị bóp nghẹt khi nghĩ rằng Mul từng hạnh phúc bên ai không phải anh. Sẽ có lúc nào cô so sánh tình cảm bây giờ với chuyện xưa chăng? Anh thật sự không muốn như vậy.

"Đương nhiên rồi, vì Takkun rất say mê em, hay gọi em là nữ thần. Cậu ấy trưởng thành hơn những bạn nam cùng tuổi và lúc nào cũng thận trọng nâng niu mối quan hệ ấy."

"Thế tại sao vẫn chia tay?" Phần này chắc hẳn quan trọng nhất, Kokonoi đã chờ đợi một câu chuyện đơn giản và nhỏ nhen hơn sự thật nhiều lần.

"Vì bóng tối trong tim Takkun không cách nào ngăn lại được. Lúc anh đến tìm em ở hậu trường show diễn năm ngoái, em có kể rồi đó. Người xung quanh em luôn luôn cẩn trọng vì em đã từng bị tấn công trong phòng nghỉ. Hôm đó là sinh nhật tuổi 14 của em và người gây chuyện chính là Takkun."

"Không, không phải lỗi của cậu..."

Đến tận khi con dao đâm ngập vào bụng Mul, Takeshi vẫn còn nói thế. Kí ức của cô trắng trơn, cô hoàn toàn không nhớ họ đã thảo luận những gì, chắc hẳn không gồm chuyện quan trọng. Takeshi cũng không bảo rằng cậu ấy ghét cô hay ghen tị với cô, cậu ấy không nói rằng cô không xứng đáng được bình yên trong khi cậu chìm vào đau khổ. Vậy tại sao, Takeshi lại muốn Mul phải chết?

Chứng psychopath của Takeshi, Mul biết rõ. Không ít lần Takeshi đã bóng gió nói về chuyện Mul là con mồi hoàn hảo của những kẻ điên, vì vậy lần ấy cậu ta đã làm thật sao? Mul không sợ chết, không mong muốn gì cho tương lai dù bây giờ cô vốn sống rất ổn, vào lúc đó cô không có xúc cảm gì đặc biệt. Cô vẫn còn hơi tỉnh khi nhân viên hiện trường vô tình mở cửa phòng và gào thét ầm ĩ vì cảnh tượng đang diễn ra. Cô còn biết người ta mang mình ra xe cấp cứu thế nào, trông anh Fujio và chị Sanae đều vô cùng bối rối ra sao. Chị Mizuko đã lên xe cùng cô, hình như chị luôn chịu trách nhiệm mấy khoản "người nhà" thế này. Sau đó chỉ còn một màu đen tĩnh lặng.

"Takkun phải ở trong trại giáo dưỡng thanh thiếu niên khoảng 6 tháng vì chuyện đó cũng như quản chế hai năm không được phép rời Osaka hay tìm cách tiếp cận em trong phạm vi 3m."

"Chỉ sáu tháng ư???" Giờ anh đã cảm thấy nhà Ayakashi sẵn sàng một tay che trời rồi. Gây ra vụ án nghiêm trọng như thế với nạn nhân nhỏ tuổi, hoàn toàn mang tính cố ý độc địa vậy mà hình phạt quá nhẹ nhàng. Xét việc hiện tại cậu ta đã trở lại làm phân đội trưởng ở Ayakashi No Ko, chắc chắn Takeshi không chút hối cải.

"Vì F-kun quá thương em trai nên đã quỳ gối trước mặt em, rồi cả S-chan cũng thế nữa. Anh biết rằng những người đứng đầu một bang sao có thể dễ dàng làm vậy đúng không? Em cũng không thấy hờn trách gì Takkun, là tại ánh mắt của em đã kích động cậu ấy như thế..."

Kokonoi sững lại trước lời nói ấy, anh quan sát thái độ của Mul nhưng dù thế nào cô cũng hoàn toàn nghiêm túc. Đó là cách mà chính kẻ gây ác đã khiến cho cô phải tha thứ cho hành động đáng sợ ấy sao? Phần này thực ra anh đoán không sai, Ayakashi Takeshi chưa từng phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, luôn được bảo bọc bởi sự thương yêu đến mù quáng từ người thân.

"Mulie à, giờ thì anh hiểu phải làm gì rồi. Anh không được phép để em tiếp xúc với người ấy thêm một lần nào nữa, nếu không trái tim anh sẽ bị thù ghét đốt cháy mất thôi. Cuộc chiến tới đây em đừng bận tâm nhé! Chỉ cần biết nó là một trong những chiến thắng của bên anh mà thôi..." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net