111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa tờ mờ nhưng lạnh đến mức thở ra khói, bình minh xa đậu trên áng mây trôi dịu dàng, bầu trời chưa hẳn là sáng nhưng chỉ hiện lên những đường chân mây nhạt nhòa. Tôi rùng mình hắt xì một cái rõ to, chân chậm rãi thả xuống đất rồi giật mình khi cái lạnh quá đỗi của sàn nhà đang chạm vào lòng bàn chân mình. Uhh, sao trời lạnh thế nhỉ?

Trong khi tôi lại là đứa thích nghi cực kỳ kém nếu thời tiết cứ liên tục biến đổi thế này. Sự chuyển giao mùa màng giữa mùa thu và mùa đông có lẽ là cực hình vì tôi liên tục bị nhảy mũi, thậm chí còn nhiều hơn cả trong mùa đông lạnh. Nhà tôi không lắp hệ thống máy sưởi nên nếu bảo trong nhà còn lạnh hơn ngoài đường cũng không phải xạo.

Tôi ngáp một hơi dài, mắt nhắm mắt mở gấp lại cái chăn, sắp xếp cái giường cho ngăn nắp rồi mới rì rì tìm trên sào quần áo bộ đồ nào trông thật bảnh tỏn để thăm lũ trẻ trong trại mồ côi. Thể nào cũng sẽ có trò sơn tường nên áo trắng đã cũ sẽ là lựa chọn thích hợp, nó cần được nhuộm màu và tôi thì rất thích miễn phí.

Soạn hẳn một cái ba lô vừa cỡ đựng đồ để thay, tôi đánh răng rửa mặt xong liền lăn vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho bản thân và món ngọt cho đám trẻ.

Lúc trước tôi ghé qua thì lúc đó tầm mười đứa, bây giờ số lượng sẽ tăng lên ít nhiều nên thà dư hơn thiếu. Với lại tôi chỉ biết làm mỗi bánh quy có khuôn đúc chứ chẳng biết mấy món ngọt khác ra sao, nếu có thì cũng chỉ có mỗi bánh gạo hoặc mochi phiên bản lỗi thôi. Bánh quy thì sô cô la là nguyên liệu chính và bột, tôi tệ nhất phần miêu tả công đoạn nên xin bỏ qua nhé.

Hôm qua sau khi biết mình phải đến trại trẻ tôi đã mượn cái lò nướng của cô Baji, mẻ bánh tôi đã nướng xong lâu rồi nên bây giờ phải đóng gói chúng. Chia thành hai mươi bịch bánh quy buộc dây ruy băng màu đỏ màu xanh nè, nhìn cũng ngon lắm chứ bộ, tôi đã ăn thử rồi nên chắc chắn không có độc nhé.

Cho tất cả gói bánh vào trong cái thùng cát tông màu nâu nhỏ rồi cẩn thận đặt chúng lên bàn, bây giờ thì đi thay đồ thôi! Quần kaki đen chất thun, áo phông tay ngắn màu trắng (đem theo hai cái luôn) khoác thêm cái áo khoác bông bình thường mình hay mặc nữa là ok, vừa đơn giản vừa giúp tôi chịu qua cái lạnh ngập tràn. Còn giày thì tôi vẫn trung thành với xăng đan quai hậu dành cho nam nhé, loại này tậu được từ chợ búa bán tất tần tật từ đồ gia dụng cho đồ mặc trên người.

Nhìn lên cái đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi hai, tôi chải chuốt tóc mình một chút rồi đeo ba lô, đem theo cái thùng rồi chốt khóa nhà cho đàng hoàng mới dám rời đi. Dạo này quanh chung cư đang có nạn đạo chích hoành hành, hai hôm trước có người còn gặp cả biến thái với móc túi nữa.

Từ đây qua trại trẻ cũng không xa lắm nên tôi quyết định đi bộ cho khỏe người, vừa tiết kiệm được vài yên đi xe buýt luôn. Sáng sớm ban mai, một Shibuya bình yên và vắng lặng. Những cửa hàng không khách, dáng hình người đi đường, xe cộ đôi ba chiếc đang lạn qua lại trên cung đường với vài cây đèn xanh đèn đỏ.

Tôi nhịp chân đều đều, đôi khi còn ngâm nga một bản nhạc mình chẳng nhớ tên nhưng bất giác nó lại bật ra trong đầu, hơi nghiêng nghiêng người, tôi đảo mắt tìm đến những ô cửa sổ khép kín của mấy tòa nhà cao tầng mà vài lúc tôi cảm tưởng như nó phải chạm đến cả mây xanh.

Đã từng có lúc khi tôi đứng từ bên dưới nhìn lên, tôi đã chạm mắt với vài đứa trẻ hoặc một con Shiba lông vàng đang thè cái lưỡi đỏ sủa gâu gâu. Mùa đông lạnh, chẳng còn đứa trẻ hay Shiba nào nữa. Đoạn đường đã trở khúc khuỷu hơn khi tôi rẽ vào cung đường khá khuất so với mặt bằng chung.

Sâu trên góc phố, nằm san sát bên cạnh những ngôi nhà ngói đỏ bình dị và vài quán thức ăn truyền thống, là một nơi có mô hình giống như một trường tư thục dành cho con nhà giàu nhưng thật ra nó lại là 'nhà' của những đứa không cha không mẹ.

Lần cuối tôi đến đây cũng đã vài tháng trước, nơi này không thay đổi quá nhiều, nếu có thì cũng chỉ có những căn phòng nhỏ được lắp thêm và chuồng nuôi thỏ của đám trẻ được sửa sang lại kha khá.

Tôi ló đầu vào trong, mới sáng sớm nên không có đứa nhóc con nào ra tiếp đón ngoài cô hiệu trưởng phụ trách trại trẻ. Cô vừa nhìn đã nhận ra tôi, liền tay bắt mặt mừng cười tươi roi rói rồi mời tôi vào trong nghỉ ngơi, chắc cô đã biết hôm nay người ta sẽ tổ chức buổi thiện nguyện dành cho đám trẻ nhưng sao có mình tôi đến sớm nhất vậy ta? Thôi kệ, cho dù hôm nay có một mình mình thì tôi cũng không thấy buồn chán.

Bây giờ đám trẻ vẫn còn đang ngủ nên tôi sẽ giúp các cô giáo phụ trách mảng bếp núc một tay để chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa, gì chứ nấu ăn là nghề của tôi rồi, có khá nhiều người tấm tắc khen ngon nên tôi tự tin vào tay nghề của mình lắm.

"Ôi dào, nhớ dạo trước Haru đến thăm rồi không ghé nữa làm bọn nhỏ nhớ lắm." Một cô giáo đứng tuổi ngồi xổm lặt rau bảo.

"Dạ, tại gần cuối năm nên cháu cũng không có thời gian rảnh. Cái này để đâu vậy ạ?"

Tôi cười xởi lởi đáp, nhấc hết đống thịt sườn được rửa sạch đem ra rổ cho ráo nước. Hôm nay có món sườn xào chua ngọt, canh gì đấy tôi không biết nữa nhưng có vẻ như là rất ngon. Xong xuôi, tôi chuyển sang nấu cơm nhưng mấy cô bảo không cần. Cô cười khúc khích chỉ chỉ ra ngoài cửa ra vào nhà bếp, một đám gà con đang chen chúc nhau đứng chờ tôi xong việc.

"Nè nè, bao giờ anh Haru xong vậy?"

"Không biết, nhưng anh Haru nấu ăn cho chúng ta đó."

"Tớ muốn nghe anh Haru kể chuyện..."

"Chà, Haru có vẻ nổi tiếng với bọn trẻ quá." Phải chi ai cũng được như vậy thì tốt biết mấy.

"Cô nghĩ Haru nên ra ngoài chơi với bọn trẻ."

"Dạ?" Tôi hoang mang. "Nhưng đồ ăn vẫn chưa xong..."

"Lũ trẻ sẽ đứng đó đợi cháu luôn đấy, Haru. Bao giờ xong cô sẽ gọi tất cả vào."

Nếu cô đã nói vậy thì đành, tôi trút tiếng thở dài ngao ngán trong thầm lặng, chưa đi ra tới cửa thì lũ nhóc đã bổ nhào lên người tôi đồng loạt hô to: "Anh Haru!!"

Được rồi, được rồi. Tôi là thằng mềm lòng với mọi thứ dễ thương nên chuyện này cũng quá sức rồi!!

"Ai muốn ăn bánh quy nào?"

"Em!! Em!!"

Tôi cười khì đứng dậy, tay chống hông tay chỉ đạo đám nhóc.

"Muốn thì ra ngoài! Sẽ có khách đến thăm nên mấy đứa phải ngoan đấy."

"Dạ!"

Có cảm giác ước mơ đã trở thành hiện thực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net