21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Sano có bốn người, anh là con cả, có hai đứa em nhỏ nữa là Manjirou và Ema, thêm một người ông là chủ của võ đường đáng tuổi hàng ông cha. Ngôi nhà cũng gần đây thôi, nên mấy đứa nhỏ hay ra đây chơi lắm. Lúc đó tôi sẽ biệt tăm biệt tích, đi dạo cho khuây khỏa rồi mới về, tôi không muốn nhìn mặt đám con nít. Ema hay rủ rỉ Sano rằng tôi đâu, nhưng vì tôi hay sủi đi trước khi bọn nhỏ tới nên anh chỉ biết lắc đầu kêu không.

Sano cũng thắc mắc vì sao tôi lại làm thế nhưng mỗi khi anh hỏi tôi chỉ bảo do thích. Tôi sợ mình lưu luyến giống Mitsuya và Draken. Con nít thật phiền phức. Nhất là khi chúng chường mặt thút thít làm nũng.

Nhưng cái tôi sợ nhất là ước mơ muốn làm bất lương của mấy thằng nhóc cơ. Nhớ lại mấy lần bị ăn đấm tôi lại thấy rén, cho dù biết vung nắm đấm thì tôi vẫn là thằng yếu nhớt giống như mấy đứa ẻo lả.

Ngụm nước ngọt trôi tuột xuống họng khi tôi nhấp miệng trên lon nước đã khui, ánh mắt lơ đễnh hướng ra biển cả bao la, gió cuốn quanh, len qua kẽ tóc chân răng lành lạnh. Một nổi thích thú trào dâng, tôi chép miệng đặt cái lon lên lan can rồi đẩy nhẹ, theo chiều gió cuốn mà lăn bộp xuống dưới đất, kêu tiếng keng keng của vỏ inox.

Nước trong lon vẫn còn đọng lại, chảy hết ra ngoài, tôi dẩu môi tiếc nuối rồi giơ chân lên giẫm lon nước rỗng làm nó dẹp lép. Tiếng thở hắt buông ra, tôi gãi gãi xương hàm rồi trèo lên lan can đứng hóng gió. Chẳng hiểu động lực nào lại thôi thúc tôi làm điều đó, dang hai tay tận hưởng, cơ thể nghiêng ngả như sắp té.

"Tính tự tử công khai hửm?"

Có thì tôi cũng không tính công khai cho người ta chỉ trỏ. Không thèm cho vị khách kia một cái liếc mắt, tôi ngồi thụp xuống lan can, hai chân thả rơi tự do vung vẩy như chơi xích đu. Mùi thuốc lá ve vãn khiến tôi nhướng mày. Dạo này Sano bớt hút thuốc hẳn, cũng do tôi giả bộ ho sù sụ như viêm phổi để anh vứt ngay điếu thuốc cháy dở. Chậc, tôi cũng có số má làm diễn viên phết chứ chẳng đùa.

Với tay giựt phăng điếu thuốc còn đậu trên môi ai kia, tôi bẻ gãy nó ngay lập tức rồi vứt xuống dưới chân, đón đầu bên dưới là vùng biển xanh rộng lớn. Sâu hun hút không thấy đáy, tiếng gió thét gào như đánh lạc hướng làm tôi không còn nhìn thấy cây thuốc ấy đâu nữa. Cảm giác như nó đã chạm xuống đáy biển, tiếng rơi của điếu thuốc nhẹ đến mức bị tiếng rì rào nhấp nhô dập tắt. Mùi thuốc lá không tan ngay, mãi men theo gió, vị mặn vị đắng, xốn hết cả mũi.

Đánh một tiếng thở dài, tôi lục túi ni lông toàn đồ ăn vặt với nước ngọt mới mua trong cửa hàng tiện lợi gần đây. Chìa thanh kẹo sô cô la sang bên cạnh, tôi đặt nó lên lan can khi thấy người kia không tính cầm lấy nó. Đúng rồi, mấy ông chú toàn thích uống cà phê ăn đồ đắng chứ làm gì thích đồ ngọt? Khui lon trà sữa matcha mất tận một trăm ba mươi lăm yên, tôi nhấp môi thử xem có ngon như nhân viên bán hàng nói hay không, ai ngờ vừa uống thử một ngụm tôi đã phun cái phèo.

Cái vị hỗn loạn gì đây? Cứ như nước đường, nước muối với nước mắm trộn lại với nhau vậy. Khóe môi còn đọng lại chất lỏng màu xanh sẫm, hòa lẫn với nước bọt trượt xuống cằm, tôi làu bàu kéo cổ áo lau lấy lau để rồi bỏ cái lon về vị trí cũ, trong túi ni lông. Nó hết hạn chắc cũng được hai tuần rồi.

"Mua mà không coi hạn sử dụng à?"

"Người ta mời thì mua thôi chứ biết gì đâu. Chú không ăn tôi lấy đấy."

Akashi Takeomi là tên cha nội này. Là bạn thân Sano, Phó Tổng trưởng nức tiếng một thời của Hắc Long lừng lẫy. Đúng là bạn thân có khác, đến cả sở thích cũng giống nhau cho bằng được. Tôi lầm bầm, giựt thanh kẹo về phía mình khi Akashi phẩy tay như đuổi tà. Sano không cho ăn nhiều đồ ngọt vì sợ sâu răng nên tôi cũng thường tranh thủ những lúc thế này trốn đi mua bánh kẹo, phải ăn bằng hết mới chịu về.

Ngồi gặm nhấm thanh sô cô la, để vị ngọt tan ra trong khoang họng, tôi rù rù thích thú, thoải mái híp mắt nhâm nhi nốt mẩu kẹo cuối cùng. Gió biển ùa về, phất phơ cuốn tóc tôi tung bay theo từng phiến lá. Dập dìu tiếng sóng vỗ, tiếng gió vù vù, nghe thích mê.

"Không tính về sao? Shin đang đi kiếm đấy."

Akashi lại châm lửa điếu thuốc lá, rít từ đầu lọc vị khói đắng nghét xuống hai lá phổi và lấp đầy nó bằng nicotine có trong thuốc lá. Ai rồi cũng nghiện thuốc thôi. Tôi tặc lưỡi, quệt đầu ngón tay còn vụn sô cô la lên lưỡi liếm sạch.

"Hóng gió tí rồi về. Chú chở tôi về hay tôi chở chú về?"

Để tôi chở thì sáu giờ về tới nhà, còn không thì về thẳng âm phủ luôn. Akashi thổi phù hơi khói mờ, ngón trỏ gõ nhẹ lên thân thuốc cho tàn thuốc cháy bay theo chiều gió.

"Tôi chở. Để em chở thì xuống biển ngủ với cá mập à?"

Tôi không thân với Akashi. Nhưng đối với Akashi thì giống như chúng tôi thân nhau lắm, gọi em. Tôi không thích nó, nhưng cũng không ý kiến gì, vì anh ta là bạn của Sano. Ít nhất Akashi cũng không phản bác việc tôi gọi chú thay vì anh giống Sano, đôi khi tôi cũng xưng em như thói quen, cơ mà thế thì ngượng mồm lắm, nên lại thôi.

"Thôi, về. Không hóng gió nữa."

"Ừ thì về."

_

"Chú tính chở tôi xuống âm phủ luôn à?"

"Đâu có, do tay lái nó thế."

Tôi không quen ngồi trên xe người thích đánh võng với vượt đèn đỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net