Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kisaki, hôm nay em có làm bánh táo yến mạch cacao, khi nào xong việc em mang bánh tới cho anh nhé?"

Kisaki một tay nghe điện thoại, tay còn lại cầm bút viết hơi dừng một chút, sau đó mới tiếp tục di chuyển, đồng thời, giọng nói trầm ấm của hắn cũng vang lên.

"Hôm nay anh có việc bận ở công ty, có buổi họp muộn, sau đó các nhân viên đều sẽ tụ tập đi ăn. Có lẽ hôm nay không thể đi cùng em được, xin lỗi Y/n."

"Vậy... vậy sao. Ừm, không vấn đề gì đâu, em hiểu mà, công việc quan trọng, anh đừng để bị trễ nải, hôm khác chúng ta đi ăn tối cũng được."

Hôm nay là ngày diễn ra buổi họp mặt tổng kết cuối năm của Touman, các thành viên cốt cán trong băng đều sẽ có mặt, cho nên mặc dù hôm nay trùng vào ngày lễ Giáng Sinh, nhưng hắn cũng không thể dành thời gian cho bạn gái mình được.

Bọn họ đã hẹn hò được hơn 4 tháng, cho nên hắn hoàn toàn có tự tin rằng hắn hiểu rất rõ người bạn gái trên danh nghĩa này của mình.

Y/n, cô gái này tuyệt đối sẽ luôn đặt lợi ích của hắn lên đầu, cũng sẽ không bao giờ làm khó hắn.

Cô ta thực sự đạt đến tiêu chuẩn cao nhất của tình nhân!

Những cái khác không nói, nhưng riêng việc cô ta biết nghe lời như vậy cũng khiến cho hắn cực kì hài lòng.

Chính vì thế, hắn chưa bao giờ keo kiệt trong chuyện quà tặng với cô ta.

"Em có muốn túi xách mới không? Hay là trang sức mới nhé?"

"Kisaki, anh biết là em không cần những thứ đó mà.... em chỉ cần anh thôi."

Kisaki nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng không hiểu sao có chút khô nóng.

Mặc dù biết đó chỉ là lời nói ngọt chẳng hề thật lòng, nhưng hắn vẫn bị những lời lẽ này của Y/n chọc cho vui vẻ.

Hắn hơi mỉm cười mà đáp lời.

"Được rồi, tối nay sau khi xong việc anh sẽ ghé qua chỗ của em."

Vừa tắt máy, Hanma đã lên tiếng chọc ghẹo.

"Vừa rồi là chim hoàng yến nhỏ của mày gọi tới đó hả?"

"Ừ."

Bốn tháng nay, Hanma đã gặp mặt Y/n không ít lần.

Cuối tuần nào cô gái nhỏ kia cũng luôn chăm chỉ mang các loại bánh ngọt cacao tới đây cho Kisaki, một tuần cũng không thiếu, hơn nữa, chủng loại còn vô cùng đa đạng, có thể thấy được, cô ta đã đặt không ít công sức vào những chiếc bánh đó.

Quan trọng nhất là, tay nghề của Y/n không tệ, nếu không muốn nói là quá tốt!

Mỗi lần đến đây, cô ấy đều luôn tinh ý mà mang thêm cả một phần bánh cho hắn.

Một cô gái như vậy, vừa nhìn liền biết không phải dạng phụ nữ hám lợi, huống chi, càng tiếp xúc nhiều, Hanma càng cảm thấy Y/n này rất ngốc nghếch!

Hắn không nhịn được mà mở miệng cảm thán.

"Chà, tao cảm thấy cô ta cũng không giống như chim hoàng yến thông thường, ngược lại càng giống như một con chim sẻ nhỏ. Mềm mại nhỏ nhắn, lại hơi ngu ngốc, cảm giác cũng có chút đáng yêu?"

Kisaki không đáp, chỉ là ném cho Hanma một cái nhìn không mấy thân thiện.

Không hiểu sao, nhưng vừa nghe Hanma khen ngợi Y/n như vậy, hắn liền cảm thấy không vui, rất rất không vui!

Thực kì quái, hơn nữa, hắn không thích cảm giác này chút nào.

Hanma nhìn Kisaki vẻ mặt viết rõ hai chữ "Không vui", ánh mắt hắn đảo qua đảo lại một chút, khoé miệng hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục nhiều chuyện.

"Lại nói, không ngờ mày lại thích cặp với gái nhà lành đấy?"

"Gái nhà lành gì chứ, cũng chỉ là vì lợi ích của bản thân cả thôi."

Hanma vẫn luôn không hiểu được suy nghĩ của Kisaki.

Rõ ràng Kisaki luôn phủ nhận việc hắn có cảm tình với Y/n, còn luôn miệng nói cô ta là dạng phụ nữ ham tiền, nhưng khi đối mặt với cô ấy, hắn lại bắt đầu đeo lên chiếc mặt nạ sủng nịch yêu chiều đầy giả dối, giống như không muốn để cho Y/n biết được những suy nghĩ kia của hắn vậy.

Chẳng lẽ lừa gạt trêu đùa gái nhà lành là thú vui của Kisaki? Nhưng mà cảm giác có chút không giống.

Kisaki lúc này hơi thất thần, trong đầu lại tràn ngập những suy nghĩ mông lung.

Trong lòng Kisaki vẫn luôn đinh ninh như vậy, hắn không tin Y/n là thực lòng thích mình. Chỉ có tiền bạc cùng vật chất mới mang lại lợi ích lớn nhất, thứ tình cảm mỏng manh kia thì có nghĩa lí gì?

Cho dù ánh mắt cùng cử chỉ của Y/n có chân thành đến mức nào, cho dù hắn có mơ hồ nhận ra được hắn đã có chút động lòng, thì hắn đều tự lừa mình dối người rằng sự thật không phải là như vậy.

Kisaki tháo mắt kính, đưa tay lên xoa mắt, sau đó phân phó cho Hanma.

"Hôm nay mày không cần họp, khu Shinjuku đang có trục trặc, mày qua đó giải quyết đi. Xong việc thì tới thẳng chỗ mọi khi, uống rượu với mọi người là được."

"Hiểu rồi."

Hanma vươn vai đứng dậy, với lấy áo khoác, nhanh chóng đi ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Kisaki vẻ mặt trầm ngâm.

******

Bạn thở dài, thu dọn lại đồ đạc trong tiệm hoa, sau đó mới yên tâm đóng cửa hàng mà ra về.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, đường phố trang hoàng lung linh tráng lệ.

Tuy rằng đã có bạn trai, nhưng bạn vẫn cô đơn một mình vào dịp lễ lớn thế này, đúng là châm chọc thật đấy!

Cũng không thể nào khác được, Kisaki còn có công việc cần phải giải quyết.

A, bạn thật sự là hận chết cái công ty của Kisaki mà!

Bạn xách theo hộp bánh ngọt tự làm, từng bước chậm rãi đi tới trạm xe buýt gần đó.

Hôm nay không có tâm trạng ăn uống, cho nên chắc bạn sẽ về nhà nấu mì cho xong bữa vậy.

Bạn ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh một vòng.

Chỉ có một mình bạn là đang ngồi chờ xe buýt, hiện tại đã là gần 10 giờ tối, có lẽ mọi người đã về nhà hết rồi, hoặc không thì cũng đi chơi ở chỗ nào đó ấm cúng.

Trời mùa đông lạnh đến đóng băng thế này, chẳng có ai lại tình nguyện ra đường chơi cả.

Còn đang nghĩ ngợi lung tung, một chiếc xe hơi màu đen liền dừng ngay trước mặt bạn.

Bạn có chút kinh ngạc, không rõ chiếc xe này có vấn đề gì.

Đây là chỗ đỗ xe buýt, xe tư nhân theo luật mà nói thì không được phép đỗ lại mới đúng.

Chỉ là, cửa kính xe vừa hạ xuống, bạn liền nhìn thấy một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.

"Anh Hanma? Anh làm gì ở đây thế?"

Hanma nghiêng đầu, vẫy tay chào hỏi với bạn.

"Câu đó tôi phải hỏi cô mới đúng, giờ này còn ngồi đó làm gì vậy?"

"Tôi.... đợi đã, không phải công ty anh có việc phải họp sao? Kisaki cũng phải ở lại mà, anh không phải họp sao?"

Hanma nghe vậy hơi xoa cằm, sau đó mới đáp lại.

"À... có chứ, nhưng cuộc họp đã kết thúc, hiện tại bọn họ đã đi uống rượu với nhau rồi. Y/n, lên xe đi, tôi chở cô tới đó."

Bạn bối rối xua tay, ái ngại nhìn Hanma mà từ chối khéo.

"Thôi, chỗ nhân viên công ty các anh tụ tập, tôi tới làm gì chứ? Anh đi mau đi, xe buýt sắp tới rồi đó!"

Hanma cong môi cười, chống cằm nhìn bạn, ngang ngược đáp lời.

"Đúng vậy, cho nên cô mau lên xe đi, nếu không xe buýt tới, tôi liền gặp rắc rối!"

Dáng vẻ này của hắn giống như muốn nói, nếu bạn không lên xe, hắn nhất định sẽ không rời đi.

Mắt thấy xe buýt đã sắp tới gần, bạn không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng leo lên xe của Hanma.

"Tôi đến đó, thật sự không sao chứ?"

"Không sao, đều là người quen cả mà."

Hanma vừa lái xe, vừa thầm cười trộm trong lòng.

Hắn đang trên đường đi tới chỗ hẹn lại tình cờ nhìn thấy Y/n vẻ mặt thẫn thờ ngồi một mình ở chỗ này đợi xe buýt.

Hắn vốn dĩ không định quan tâm, nhưng nhớ lại dáng vẻ khó ở của Kisaki ngày hôm nay, hắn đột nhiên lại muốn thử kiểm chứng một chuyện.

Cho nên, hiện tại, hắn mới dẫn theo Y/n cùng đi với mình.

Đợi đến khi xe dừng lại, cả hai người bước xuống, hắn liền ném chìa khoá cho tên bảo vệ.

"Đỗ xe cẩn thận đấy."

Xong xuôi, hắn quay đầu nhìn cô gái phía sau đang bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

"Đây là... hộp đêm hả?"

Hai mắt bạn mở lớn, dáo dác mà nhìn xung quanh, dáng vẻ có chút quê mùa.

"Ừ, chúng ta mau đi vào trong thôi."

Hanma không bận tâm đến bộ dạng có phần kháng cự của bạn, thản nhiên đi tới khoác vai bạn, sau đó dẫn bạn đi vào bên trong.

Bạn đối với thế giới bên trong hộp đêm hoàn toàn mới lạ, quầy bar uống rượu chật kín người, trên sân khấu có các cô gái ăn mặc thiếu vải không ngừng uốn éo thân thể, còn có tiếng nhạc xập xình ầm ĩ đến mức màng nhĩ của bạn phát đau.

Nhưng Hanma cũng không dừng lại, hắn dẫn bạn đi thẳng qua khu vực hỗn loạn này, sau đó tiến tới một dãy phòng riêng.

Bên trong mấy căn phòng này có gì bạn cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy chỗ này ánh sáng thực yếu, đèn đóm chất lượng hẳn là dở tệ, bởi vì trong hành lang ngoại trừ mấy cái đèn xanh xanh đỏ đỏ căn bản không có ánh sáng nào khác.

"Tử thần Kabukichou hôm nay lại dẫn gái theo kìa! Đếch tin được mà!"

Bỗng bạn nghe được tiếng nói chuyện bàn tán của mấy người đàn ông mặt mũi bặm trợn đứng gần đó.

Xem ánh mắt của họ, hẳn là đang ám chỉ bạn và Hanma đi?

Hanma hơi híp mắt, đưa tay lên đẩy gọng kính, cố gắng kìm lại xúc động muốn tiến tới đánh gãy hết răng của bọn tôm tép lắm mồm này.

"Hanma, anh chính là .... Tử thần Kabukichou sao?"

Hắn liếc nhìn Y/n vẻ mặt tò mò đi bên cạnh, tặc lưỡi một cái, vừa định nói mấy câu giả dối cho qua chuyện, liền nghe được giọng nói tràn ngập phấn khích của đối phương.

"À tôi biết rồi! Công ty của anh và Kisaki làm về bất động sản mà phải không? Biệt danh tử thần Kabukichou, có phải là vì anh bán được nhiều đất ở Kabukichou nhất hay không nha?"

Nụ cười hồ ly thường ngày của Hanma lúc này đã có chút cứng đờ.

Hắn miễn cưỡng gật đầu đáp lại.

"Ừ, ha ha. Chính là như vậy."

"Chà! Ngay từ lần đầu mới gặp anh, tôi liền biết anh chính là một nhân viên môi giới bất động sản xuất sắc mà!"

Phải rồi, cái tên này khi đó ném cho bạn củ khoai lang nóng bỏng tay là Kisaki Tetta đang say tí bỉ, sau đó một mình tẩu thoát, không hề chừa cho người ta đường thối lui!

Tác phong dứt khoát như vậy, chẳng trách có thể ép bán được nhiều đất.

Hanma hiện tại đang không ngừng tự vấn bản thân, tướng mạo này của hắn, thật sự trông giống một tên cò đất xoàng xĩnh đến vậy sao???

Bạn quan sát thấy sắc mặt của Hanma không đúng lắm, trong lòng liền có chút hốt hoảng không yên.

Chẳng lẽ bạn nói sai cái gì rồi?

Bạn vén tóc, vừa cười vừa xoa dịu bầu không khí xấu hổ này.

"A, nói mới thấy, Tử thần Kabukichou nghe cũng ngầu ghê gớm ha! Không phải khoe khoang, nhưng tôi cũng có vài biệt danh chất lắm đó! Tôi được mệnh danh là Sát thủ tỉa cây nè! Thế nào, xứng đáng làm bạn với Tử thần Kabukichou chứ hả?"

Hanma nghe xong, vẻ mặt sửng sốt một lát, sau đó, hắn liền cười đến gập cả người.

Điên mất, cô ta sao có thể... ngốc như vậy chứ?

Hanma ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười.

"Phải, chúng ta đúng là bạn bè."

Cười chán chê, hắn mới tiếp tục dẫn bạn đi, tới một căn phòng sâu ở phía trong cùng, Hanma rốt cuộc dừng lại.

"Tới rồi."

Hắn vừa nói, vừa đưa tay ra mở cửa.

"À Hanma đã tới rồi kìa, còn dẫn theo bạn gái! Ha ha, chuyện hiếm đấy!"

Không biết là ai hô lên một câu như vậy.

Kisaki quay đầu nhìn sang, vừa lúc bắt gặp Y/n đang đứng bên cạnh Hanma.

Có lẽ là do bên ngoài thời tiết quá lạnh, cả người cô đều được quần áo che chắn kín mít, khăn quàng cũng quấn cao đến nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to lúng liếng.

Trông cô cứ như là một cục bông di động vậy, đem so sánh với những cô gái khác mặc váy bó sát quyến rũ trong phòng thì hoàn toàn bất đồng.

Thấy hắn nhìn sang, cô liền kéo khăn quàng xuống, mỉm cười bẽn lẽn mà vẫy tay với hắn.

"Kisaki, em tới rồi!"

Một lời này vừa nói ra, không khí trong phòng liền lập tức thay đổi.

____________________

Liệu các cô có còn nhớ quả đầu cu xẹt này?

Cha nào cắt tóc mà khum có miếng lương tâm nào luôn á! 🥲

Từ đầu đến giờ ngược quá, nên chương này hài chút cho bớt căng thẳng nè :> chương sau chúng mình lại ngược tiếp nha? 🐧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net