22. 2003

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 giờ 30 phút đêm ngày 31 tháng 12 năm 2002.

Đông qua đi, băng tan dần tuyệt nhiên vẫn chừa những làn hơi buốt giá quấn lấy mớ tóc mềm như bạch nhung. Bó gối chôn mặt lên chú cún Chica để tìm hơi ấm, nó bây giờ nhìn như trẻ em vô gia cư giữa tiết trời se lạnh này.

Chả là nó đang đợi Kuroshu mua cho lon sữa, thân thể cứng đờ gào thét đòi ôm Haruchiyo! Tên Mikey kia bị dựng đầu dậy lúc 11 giờ nên chuẩn bị hết sức chậm chạp, đón năm mới cùng anh em sao mà khổ quá dị, Haruchiyo rất tích cực hối thúc cậu vì ai cũng biết Hyouka sắp chết cóng tới nơi.

Cả bọn hẹn gặp nhau trước đền Musashi mua bùa cầu an, sau đó là ra biển đón giao thừa.

Dẫu cho hiện tại đã ấm áp hơn rồi, sức nó vẫn không chịu nổi, hí mắt thấy bọn Mikey đã tới nhưng thiếu vài người, chỉ chờ giây phút này nó phóng ngay lên người Haruchiyo. Run lẩy bẩy vùi mặt vào tóc cậu, ở với trai riết quen thói.

"Mấy người chậm quá... lạnh sắp chết." Nó hừ lạnh, tay chân ôm cứng cậu trai.

Kuroshu bấy giờ mới thong dong tiến lại gần, tay lắc lắc lon sữa áp vào má nó.

"Sữa nè Hy, mày không uống anh uống đấy nhé."

"Oa Hy run dữ vậy.." Haruchiyo cất giọng lo lắng, tay xoa xoa lưng nó.

Lạnh quá đéo uống nổi nữa rồi haha. Kuroshu khốn nạn.

"Xin lỗi Hychin nha, tại Kenchin lề mề làm em chịu lạnh rồi.."

"Gì hả??"

Mikey mắt tròn xoe long lanh gác cằm lên vai nó, vẩu môi đổ vỏ Draken dọn, hắn ta cọc lên nhưng rất biết kiềm nén hình tượng không đấm tên lùn kia.

Trán nó bỗng ấm lên, lơ mơ thấy bàn tay Mitsuya kèm nụ cười dịu dàng của anh ta, nó không phòng bị bất giác nhắm chặt mắt hưởng thụ. Anh không có ý gì đâu, là một người anh trai của gia đình muốn nó nguôi ngoai cơn lạnh lẽo đấy thôi. Trông nó xót xót thế nào ấy, Mitsuya không tài nào nhìn ra cảm xúc của bản thân được.

"Chịu lạnh kém như vậy cũng đòi đi là sao nhóc?" Draken nhướng mày thắc mắc, bộ đồ dày cộm của nó khi ôm chắc êm dữ lắm.

"Thích đi cùng mọi người." Bằng giọng mũi nhỏ đáp, người nó được ấm từ đằng trước ra đằng sau cực kì thoả mãn. Hắn thở dài thầm nghĩ nó đã yếu còn ra gió, Haruchiyo hay anh Kuroshu cứ vậy mà chiều ý con nhóc.

Vậy mà đầu nó buốt tận óc, nó không thể chui đầu vào áo Haruchiyo như mọi khi nên đành nghĩ cách khắc phục...

"Kenchin." Nó quay sang kiên quyết nhìn vào mắt hắn.

"Hửm?"

"Em có một ước ao, em mong anh sẽ khiến não em ấm lên trước khi nó đóng băng.."

Bỏ lại Draken ngơ ngác chả hiểu gì, nó gục mặt xuống thầm nguyền rủa bản thân ăn nói sỗ sàng.

Vụt một sáng kiến nảy lên tưng tưng trong đầu hắn. Draken vậy mà áp sát lại, dùng chiếc chiều cao vượt trội cúi người phả hơi thở xuống đỉnh đầu nó.

Nó không ngờ tới nước đi bá đạo này, đỏ lựng mặt lí nhí cảm ơn. Hành động đấy kết thúc là khi Draken ngượng che miệng khỏ tay vào đầu nó.

"Lắm trò." Hắn trách thầm, lơ mấy ánh mắt nhức nhối chọc vào người hắn.

"Ớn quá! Bảo mua bùa cầu may sao tụ ở đây tình cảm cho ai xem!?" Kuroshu đứng một bên chứng kiến toàn cảnh cơm chó thơm phức liền nổi đoá.

Từ ngày Haruchiyo về ở, con em anh càng dựa dẫm chây ì hẳn, càng hút trai hẳn (?). Tao sẽ không để chúng mày muốn tiếp cận em tao là tiếp cận đâu nhé?

Haruchiyo thì được.

Bọn trẻ cười hì hì bước vào trong đền đang tấp nập người, nó chả nhớ gì mấy nghi thức của người Nhật cả, họ làm gì nó làm theo đó thôi. Thảy vào vài đồng xu, vỗ tay hai cái và chắp tay ước nguyện.

"Ước, năm mới thành girl nhà lành chữa lành tâm hồn các anh."

2003 hẳn là một năm sóng gió và căng thẳng nhất mà nó sắp đối diện.

Trông mặt nó nghiêm túc cầu nguyện như thế, ắt hẳn là gì đó to lớn lắm đây. Nghĩ vậy Haruchiyo liền thầm cầu mong:

"Lớn thật nhanh, tự lập sớm, trở thành người Hyouka có thể dựa vào."

Nếu nó nghe được chắc cảm động lắm.

Tiếp đó là Kuroshu, Mikey, Draken, Mitsuya.

"Mong gia đình khoẻ mạnh, bản thân văn võ ngon lành."

"Thống trị Tokyo với băng đảng Tokyo Manjiro, đi chơi với Hy thật nhiều."

"Mong mấy chị trong nhà bớt sai vặt lại."

"Hi vọng mẹ có nhiều thời gian rảnh với gia đình hơn, Luna và Mana đừng quấy lúc anh ngủ nữa nhé."

Đi bộ đến bờ biển rải rác vài người dân, nện bước lên cát trắng, nghe biển đen rì rào từng đợt sóng vỗ. Nó chưa từng ra biển lúc nửa đêm như thế này, lòng giông bão dâng lên mấy xúc cảm tiêu cực bị đè nén..

Lẽ ra nó không nên ở đây, lẽ ra nó chỉ nên là người ngoài cuộc, bởi dù thế nào Takemichi cùng Mikey sau này vẫn khiến tương lai hoàn hảo, chẳng cần nó can thiệp làm gì.

Thứ nó khát khao chạm tới vọng tưởng quá hay sao?

Chica bên dưới bỗng khều lấy chân nó, chắc ẻm cảm giác nó không ổn.

[ Hạnh phúc là sống cho hiện tại. ]

"Em sao vậy?"

"Chị Emma? Em tưởng chị không đi chứ."

Dứt dòng suy nghĩ triền miên, gương mặt xinh đẹp của Emma kề sát bên nó, nàng chớp chớp mắt xác định nó đã hoàn hồn.

"Do anh Shin rủ chị cùng đi với bạn anh ấy~" Tay nàng trỏ về phía những người cười nói, chỉnh chỉnh khăn quàng cổ bung thùa của nó cho gọn gàng.

"Chào nhé Chibi-chan, có lạnh thì lại anh ôm cho ấm."

Shinichiro cười mỉm tới gần, nó bỗng nhớ nó đứng như trời trồng quên luôn mình đang lạnh bỏ mẹ, dứt khoát quay sang ôm lấy Emma khiến chị không kịp định thần.

"Em lạnh.." Giọng nó rù rì, người cứng đơ, Emma còn nhỏ nên không bế nó nổi đâu.

"Aiza... đã bảo để anh ủ ấm cho Hy nhaa. Lại đây." Gã cất tiếng dụ ngọt kèm động tác dang tay đón lấy, vậy nó cũng không ngại đâu...

"Cảm ơn anh Shin."

Gã bế nó ra chỗ mọi người đang đốt pháo tay, đẹp quá, cứ như trong phim vậy...

Ờ thì mình đang trong phim mà. Đệt đời.

Tech: chin nhỗi..

"Kei! Sao khi nãy anh không đi?" Thấy khuôn mặt đang cười tít mắt quen thuộc, nó chợt nhận ra nãy không có Baji và Kazutora.

"Tao có biết đâu! Emma sang nói tao mới biết đấy?"

Ủa alo Mikey? Anh em chung khố vậy á hả? Mặt nó loạt vẻ khó hiểu ném vào Mikey gượng cười đảo mắt qua chỗ khác.

Khi que pháo trong tay Mitsuya lụi tàn cũng là lúc điện thoại nó báo chúc mừng năm mới, bọn họ reo lên làm nó giật mình nhưng cũng nhanh chóng làm một poi pháo hoa đang được thắp lên tiếp.

May là Chica không phải chú chó sợ pháo, mấy nhỏ sợ pháo trông thương chết đi được.

Mọi người nghịch phá, cười giỡn đến tận khi mây đen biến mất, bình minh của năm mới rực sáng đẹp đến vô thực.

À nó không thức xuyên đêm vậy đâu. Đồng hồ đã điểm, công chúa bước vào giấc chiêm bao, cơn buồn ngủ lúc 1h sáng nhấn chìm nó trong vòng tay của Wakasa. Ừm thì Shinichiro cũng ham vui với tụi nhỏ nên vứt cho hắn trông.

Wakasa véo mặt nó bẹo hình bẹo dạng rồi nhịn cười, còn cuối xuống-...

2003 chết tiệt đã đến rồi.

.

「♩」

cre pic: not found


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net